Trước những ánh mắt ấy, Cố Khinh Âm có cảm giác mình như một món hàng, trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nàng lặng lẽ lấy từ trong ngực ra tờ giấy mà tiểu quan lúc nãy đưa, phía trên ghi "Khúc khê khúc khúc long hí thủy", bảy chữ này khiến nàng đau đớn khó chịu. Nàng siết chặt tờ giấy đến mức tay cũng phát run.Đến khi nàng quay lại tiếp tục nhìn những vế đối kia thì thấy cung nữ đang cầm giấy niêm phong lại từng lạc khoản."Ai da, che lạc khoản làm gì, tôi còn muốn đối với Vương đại nhân mà.""Đừng che, tôi vẫn chưa thấy rõ ai với ai, thế này làm sao mà chọn được?"Thấy động tác của các cung nữ, mấy vị nữ quan bắt đầu oán trách.Vừa rồi họ chỉ lo bàn tán, chưa kịp nhìn kỹ lạc khoản của hơn mười bức kia.Lúc trước Cố Khinh Âm đã nhìn lướt qua một lần, ít nhất cũng nhớ được tám chín cái. Nhìn thấy vế trên của Trương Văn Quảng giống hệt tờ giấy trong tay, nàng cũng hiểu ra bảy tám phần.Trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, nàng đã làm phiền người khác phải nhớ mong rồi.Một nữ quan viết xong vế dưới, cười nói: "Tôi thấy vế trên này là dễ nhất rồi, những câu khác nhất thời không nghĩ ra. Không biết câu này của vị đại nhân nào?" Nói xong, nàng ta liền giao vế dưới cho cung nữ. Cung nữ nhận lấy, đưa cho một quan văn đứng bên cạnh xem qua.Minh Tiêu Hạc bước đến gần chỗ ngồi của mấy nữ quan, đôi mắt hẹp dài như cười như không, "Không biết là vị đại nhân nào chẳng phải càng thú vị hay sao?"Các nữ quan nghe vậy, trước là ngẩn ra, sau lại che mặt bàn tán xôn xao."Chủ ý của Minh đại nhân hay lắm, " Lục Thanh Phượng đứng lên, chạy đến bên cạnh, dựa nửa người vào hắn, nhỏ giọng cười khẽ: "Đại nhân đúng là hiểu tình thú."Minh Tiêu Hạc liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt ái muội không rõ, tránh ra nửa bước, đôi mắt như lưu ly nhìn về phía Cố Khinh Âm.Cố Khinh Âm đang nhíu mày nhìn vế trên treo trên vách tường, thần sắc đứng đắn, ngồi giữa một đám nữ quan líu ríu ồn ào, dáng vẻ yên tĩnh như thế, đặc biệt đáng chú ý.Hắn nhìn nửa bên mặt xinh đẹp nhã nhặn lịch sự của nàng, trong lòng rung động, chợt nhớ tới thân thể mê người từng thấy dưới ánh trăng. Hai tay hắn đang bắt chéo sau lưng nắm chặt lại, hơi nóng trong bụng xộc thẳng xuống phía dưới cơ thể.Hắn nghiến răng kìm nén, nhưng khóe môi vẫn phải làm bộ như cười như không, hấp dẫn ánh mắt của cả đám nữ quan.Liên tiếp có nữ quan viết xong vế dưới được cung nhân dẫn lên lầu.Mắt Cố Khinh Âm vẫn nhìn chằm chằm vách tường đến xuất thần, nhưng tai lại dỏng lên nghe tiếng bước chân giẫm lên thang gỗ của nữ quan phía trước, tiếng lầu hai mở cửa đóng cửa, cùng với tiếng trêu chọc càn rỡ từ thấp đến cao.Lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, cầm bút cũng không chắc.Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dừng tại một chỗ, vế trên viết theo kiểu chữ hành, nét bút mạnh mẽ, viết "Mưa mưa gió gió, noãn noãn hàn hàn, trốn trốn tìm tìm kiếm kiếm".Trong lúc rảnh rỗi, nàng nhất thời hứng trí mới viết câu đối này, kẹp vào một quyển sách, về sau tìm mãi cũng không thấy.Sao lại xuất hiện ở nơi này?Trong lòng nàng nghi ngờ không thôi, rồi đột nhiên sinh ra hiếu kỳ.Vế trên giống nhau, tâm tư giống nhau, rốt cuộc là ai?Tâm tư nàng nặng nề, nâng bút chấm mực, nhanh chóng viết vế dưới ra giấy, "Oanh oanh yến yến, hoa hoa lá lá, khanh khanh chiều chiều hướng hướng."Cung nữ đưa vế dưới của nàng cho quan văn xem qua, sau một lúc lâu, nói: "Xin mời đại nhân đi theo nô tỳ."Cố Khinh Âm tiến lên hai bước, nhìn cung nữ kia, "Là vị đại nhân nào ra vế trên?"Tiểu cung nữ hơi khó xử, mặt đỏ hồng, "Chuyện này...... Đại nhân đến lầu hai tự nhiên sẽ biết."Cố Khinh Âm quay lại nhìn về phía thang gỗ sơn son kia, hiểu tình cảnh của mình lúc này. Trong lúc đánh giá thành tích, nàng cũng không muốn gây chuyện thị phi, nhưng lúc này, nàng chỉ thấy hai chân mềm nhũn, không thể bước nổi.Tất nhiên nàng biết nếu đối vế trên này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn ôm một phần hy vọng, cảm thấy cho dù lên lầu, nàng cũng sẽ không giống những nữ quan kia. Nàng muốn biết ai ra vế trên, sau đó sẽ nói rõ ràng, xin người đó cho nàng ra khỏi đây."Đại nhân?" Cung nữ quay đầu nhìn nàng, cách đó không xa có một ánh mắt nóng bỏng cũng dính vào người nàng, nhưng lúc này sao nàng còn nhận ra.Nàng đi từng bước một, cảm giác tứ chi toàn thân không còn nghe theo lệnh mình nữa.Thẫn thờ đi theo cung nữ lên cầu thang, bậc thang đột nhiên thật chật hẹp, mỗi bước đi đều phải cố hết sức, nàng nắm chặt lấy tay vịn, dáng vẻ vô cùng chật vật.Bỗng nhiên một suy nghĩ xuất hiện, nàng muốn chạy trốn, muốn rời khỏi nơi khiến người ta hít thở khó khăn này, mặc kệ cái gọi là quy tắc, cũng chẳng cần quan tâm đến ánh nhìn của những người khác.Nàng ngừng bước, vội vàng xoay người, nhưng chân hẫng một nhịp, cả người lăn xuống khỏi bậc thang.Thoáng chốc, trời đất quay cuồng, trước mắt nàng tối sầm, bất tỉnh nhân sự.Những chương trước Pink edit nhầm Minh Tiêu Hạc thành Minh Tiểu Hạc, sau này khi beta mình sẽ sửa lại dần.