Tửu Sắc Say Lòng Người 5Minh Tiêu Hạc đưa đầu lưỡi ra, chậm rãi liếm láp, đôi mắt lưu ly vẫn luôn nhìn nàng, mơ màng nhưng lại thâm thúy.
Hắn chưa bao giờ biết thứ nữ nhân bắn ra có mùi vị gì, thế là bèn hé miệng, ngậm lấy hai cánh hoa đầy đặn.
Vì vẫn còn trong cơn cao trào nên toàn thân Cố Khinh Âm run run, dịch thể từ sâu bên trong tuôn ra nhiều hơn, len vào giữa răng môi hắn.
Minh Tiêu Hạc không ngừng hôn, liếm, không hề ghét bỏ dòng dịch tanh ngọt đang chảy xuống yết hầu mình. Cứ nghĩ tới đây là hương vị của Cố Khinh Âm, tiểu huyệt của nàng đang nằm trong miệng hắn, là huyết dịch toàn thân hắn chảy xiết. Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp những sợi lông tơ mềm mại của nàng như đang vuốt ve, rồi bỗng nhiên nhắm thẳng vào khe hở thần bí, mút mạnh hai mảnh môi hoa.
Cố Khinh Âm nhìn khuôn mặt đẹp rực rỡ của hắn đang nằm dưới thân mình. Trên mặt dính đầy dịch thể trong suốt, cánh môi mọng mước bao lấy nơi tư mật mềm mại nhất của nàng, đầu lưỡi liếm láp dọc theo khe hở, thỉnh thoảng lại khiêu khích hoa hạch.
Hình ảnh dâm đãng này làm cơ thể nàng run lên như lá rụng, tư vị rung động mất hồn khiến da thịt toàn thân nàng càng diễm lệ chói mắt, hai bầu ngực sóng sánh mê người, nụ hoa đỏ hồng như hai quả dâu tây.
"Ah...... Nha, ân......" Ngón tay nàng luồn vào mái tóc mềm mại của hắn, dùng sức kéo mạnh, bụng dưới không ngừng run rẩy.
Nàng cảm thấy mình như đứng trên mây, hai lần cao trào liên tiếp ập đến mãnh liệt như thủy triều, khiến tiếng rên rỉ của nàng cũng phải thay đổi.
Môi lưỡi hắn trêu chọc bên trong mật huyệt ướt át, liên tục ra ra vào vào, rồi chuyển sang xoay tròn, nghiền ép mị thịt.
Nàng suýt ngạt thở trong cao triều, đến khi gần bình ổn mới thở gấp hai tiếng, ngồi thẳng dậy, cười quyến rũ: "Chỉ Hoằng, ngươi quả là lợi hại."
Nét mặt tươi cười của nàng làm Minh Tiêu Hạc hoa mắt. Hắn chống nửa người dậy, lau sạch dịch thể trên mặt, nhẹ giọng hỏi: "Hắn thì sao? Có làm thế với nàng không?"
Trên mặt Minh Tiêu Hạc còn chút nước đọng, tóc tai tán loạn, dáng vẻ đáng nhẽ phải nhếch nhác không chịu nổi, nhưng vì là hắn nên lại có vẻ phóng đãng bất kham. Hắn vẫn có thể ngồi ung dung ưu nhã, vạt áo rộng mở, cười đến đảo điên chúng sinh.
Cố Khinh Âm chậm rãi lui ra sau một chút, ngồi trở lại giữa háng hắn, để khu vườn bí mật của mình làm ướt đùi hắn, dịch thể trong suốt theo đùi trong của hắn chảy xuống dưới. Nàng nhìn hắn, đột ngột nắm lấy dục căn thô dài, khiến thần sắc hắn lập tức trở nên khẩn trương, lại có chút chờ mong.
Hắn nhìn nàng đặt nam căn nóng bỏng vào giữa khe hẹp. Đôi mắt quyến rũ, mị hoặc của nàng thoáng liếc nhìn hắn, eo vặn nhẹ để môi hoa nhẹ nhàng cọ xát với nhục bổng, làm hô hấp của hắn càng thêm dồn dập.
"Ngươi để ý đến vậy sao?" Dáng ngực nàng tuyệt đẹp, vòng eo thon gọn, động tác vặn eo như đang cưỡi ngựa khiến cơ thể nàng càng thướt tha mềm mại, "Ý Chi luôn ngượng ngùng, chỉ có những lúc bản cung làm thế này, hắn mới trầm luân."
Trong lúc nói chuyện, tốc độ của nàng cũng nhanh hơn, nam căn chen vào giữa hai cánh hoa, ma sát mạnh với hoa hạch và cửa huyệt.
Hắn đã nhịn thật lâu chính là để có lúc hoàn toàn phóng thích trong cơ thể mất hồn của Cố Khinh Âm, chỉ không nghĩ rằng nàng sẽ làm thế này với hắn, như gãi không đúng chỗ ngứa, khiến hắn không cam lòng, nhưng lại không cách nào thoát khỏi.
Mới chỉ cọ xát nhẹ nhàng bên ngoài, thế mà cảm giác nóng bỏng, trơn bóng, mềm mại đã làm hắn không thể kìm nổi. Hắn nhẫn nhịn đến mức trán nổi gân xanh, muốn cắm vào trong tiểu huyệt trước khi bắn ra, nhưng sao nàng có thể theo ý hắn được.
Cố Khinh Âm nắm chặt nam căn trong lòng bàn tay, không cho hắn cơ hội tiến vào, đầu ngón tay giữ lấy hành thân, cười khẽ: "Hà tất phải tiếp tục kìm nén? Quá cực khổ."
Khi thân thể nàng đột ngột ấn xuống, cảm giác vui thích đã lâu không gặp từ xương cụt bất ngờ lẻn đến bụng dưới, nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân Minh Tiêu Hạc. Hắn hừ nhẹ một tiếng, tinh quan mở rộng, dòng tinh dịch đậm đặc bắn ra ngoài, làm ướt bụng dưới của hắn và chăn đệm.
Hắn thở gấp, ánh mắt mơ màng rời rạc, trước mắt chỉ còn ánh nến, sau một lúc lâu mới lại nhìn thấy mọi vật. "Hắn cũng bắn ra như thế sao?"
Cố Khinh Âm cúi đầu, ghé sát vào mặt Minh Tiêu Hạc, dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên, "Thoải mái không? Nam nhân được bản cung hầu hạ như vậy không nhiều đâu."
"Nhưng, tất nhiên bản cung không để Ý Chi bắn ra như vậy." Ánh mắt nàng thoáng vẻ cuồng loạn, sáng đến bức người, "Chỉ có hắn mới được bắn vào trong."
"Chỉ có hắn?" Minh Tiêu Hạc lặp lại, ánh sáng tụ lại trong mắt.
Khóe môi Cố Khinh Âm hơi cong lên, bình tĩnh nhìn hắn.
Nàng không nói gì, lại khiến Minh Tiêu Hạc có cảm giác bị khinh khi, sỉ nhục.
Thừa dịp Cố Khinh Âm không phòng bị, hắn trở mình, đè lên người nàng, đôi chân dài giam cầm nửa người dưới, khiến nàng không thể phản kháng.
Minh Tiêu Hạc liếc nhìn, không bất ngờ khi bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của nàng. Hắn nâng chân nàng lên, ép vào ngực, để mật huyệt ướt át nhấc cao, sau đó móc dục vọng đã bừng bừng phấn chấn vì tức giận ra, cọ vào nơi đó, rồi dùng sức cắm vào.
"Ân......" Cố Khinh Âm rên lên vì hành động thô bạo của hắn, tay nắm chặt lấy cánh tay hắn.
Mặc dù đã trải qua hai lần cao triều liên tục, nhưng thân thể nàng vẫn thấy chưa đủ, bên trong tiểu huyệt trống rỗng khó chịu, lúc này bị cự vật của hắn xỏ xuyên qua, mới có cảm giác phong phú chân chính.
"Thoải mái không?" Minh Tiêu Hạc thúc mạnh vào trong, như muốn nhập luôn vào trong cơ thể nàng. "Tiểu huyệt này quá lẳng lơ, hắn không thỏa mãn được nàng đâu."