Nữ Quan Vận Sự

Chương 313: Suy Nghĩ Rối Bời




"Sau này nàng không còn là người của Ngự Sử đài nữa." Hàn Cẩm Khanh nhìn hắn, ý cười nhạt nhẽo, "Minh Tiêu Hạc, mọi chuyện của nàng cũng không liên quan tới ngươi."

Lúc này Minh Tiêu Hạc đang ngồi trong một chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay, đường núi khó đi, thùng xe lắc lư, khiến hắn hơi choáng váng.

Trong đầu cứ quanh quẩn câu nói ấy của Hàn Cẩm Khanh, làm hắn kinh ngạc không thôi.

Đáng lẽ hắn nên phẫn nộ, bởi vì Hàn Cẩm Khanh nói xong câu đó liền không giữ lại đường lui cho hắn nữa. Hai hộ vệ cưỡng ép đưa hắn lên xe ngựa, thậm chí không chịu để hắn thu dọn hành lý.

Hắn ngoan cố giãy giụa nhưng không thoát được, trường bào mỏng manh chẳng giữ ấm nổi, gió đêm lạnh buốt trong núi luồn vào người, khiến hắn run bần bật.

Tóc mai bị gió thổi rối tung, mắt hắn đỏ ngầu, mọi oán giận buộc lòng phải trút lên hai hộ vệ đi cùng, "Hàn Cẩm Khanh dựa vào đâu mà đối xử với ta thế này?!"

Hai hộ vệ bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt không chút gợn sóng, càng làm nổi bật dáng vẻ cáu kỉnh phẫn nộ của hắn.

Hồi lâu sau, một tên nói: "Tướng gia mời Minh đại nhân hồi kinh."

Đến lúc này, hắn mới biết vì Cố Khinh Âm mà mình đã đắc tội với Hàn Cẩm Khanh.

Ngay từ đầu Hàn Cẩm Khanh đã coi hắn là cái đinh trong mắt, nếu không có Thượng Quan Dung Khâm âm thầm hỗ trợ, vị trí Ngự sử đại phu sao đến phiên hắn ngồi.

Nhưng Hàn Cẩm Khanh trực tiếp tỏ thái độ không thích một người như này, Minh Tiêu Hạc hắn chắc là người đầu tiên.

Khi tâm tình thoáng bình ổn, đôi mắt như lưu ly của hắn trầm xuống.

Hắn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, trong chốn quan trường này, chẳng thể biết ai là người cười cuối cùng, bây giờ hắn chỉ thấy khiếp sợ thôi.

Từ lâu hắn đã biết chuyện giữa hai người đó, nhưng hôm nay mới chứng kiến tận mắt ý đồ và dụng tâm mà Hàn Cẩm Khanh dành cho Cố Khinh Âm. Hóa ra hắn đã đánh giá thấp nàng rồi.

Xe ngựa chạy nhanh, rèm che cửa sổ tung bay, sắc trời đã tối, những hàng cây cao chót vót lướt qua hai bên đường.

Thỉnh thoảng có cơn gió lùa vào, Minh Tiêu Hạc lạnh thấu xương, đành phải ngồi co ro trong một góc.

Nửa canh giờ trước, hắn còn triền miên với Cố Khinh Âm trong sương phòng ấm áp ở lầu Quảng Hàn. Cơ thể nàng lung linh yểu điệu, làn da trắng như tuyết từ từ nở rộ dưới thân hắn. Tiếng rên rỉ trầm thấp mị hoặc của nàng vang lên bên tai, khiến trái tim hắn chấn động, điên cuồng.

Hắn dùng trăm phương ngàn kế muốn có được thân thể nàng. Nhưng chính vì khát vọng và ham muốn quá nhiều mà hắn phải trả một cái giá không nhỏ, làm hắn phải nghĩ mãi.

Vốn dĩ hắn định đối xử thô bạo, coi nàng như kỹ nữ, không cho nàng tôn nghiêm, nhưng khi đến lúc, thái độ của hắn lại thay đổi hoàn toàn.

Hắn không biết liệu đó có phải là do Cố Khinh Âm thay đổi đột ngột, hay vì nguyên nhân khác. Ngay cả khi dục vọng thét gào, hắn vẫn thận trọng tỉ mỉ tìm tòi nghiên cứu thân thể nàng, sau đó được thưởng thức tư vị cực hạn mất hồn như ý nguyện.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá. Sự kìm nén và chờ đợi suốt thời gian dài khiến khoảnh khắc vui vẻ này càng thêm sâu sắc. Hắn ôm nàng, trong thoáng chốc bỗng nghĩ vẩn vơ, chỉ muốn được bên nàng dài lâu.

Không nên như vậy. Dù Cố Khinh Âm có yêu ai cũng chẳng liên quan đến hắn, hắn chỉ muốn nếm thử thân thể nàng thôi. Nàng không hứng thú với tâm tư tình cảm của hắn, nhưng nàng lại gọi hắn là "Chỉ Hoằng". Suốt bao nhiêu năm qua, nàng là nữ nhân đầu tiên gọi hắn như vậy, khiến trái tim hắn rung động.

Hắn không biết "Ý Chi" mà nàng nói rốt cuộc có phải Thượng Quan Dung Khâm không. Nhưng lúc ở trên giường với hắn, nàng vẫn gọi tên người đó, khiến trái tim hắn như bị mấy trăm cái móng vuốt đồng thời cào cấu. Không hiểu sao hắn ghét cảm giác bị áp chế này.

Phản ứng của Cố Khinh Âm sau khi tỉnh táo lại kích thích hắn thêm lần nữa. Ánh mắt né tránh và sắc mặt gượng gạo của nàng, khiến hắn cất tiếng châm chọc đáp trả.

Minh Tiêu Hạc không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận khát vọng của mình với Cố Khinh Âm không thể chấm dứt sau lần thân mật này, ngược lại còn càng sâu sắc cấp thiết hơn.

Hắn biết tính nết Cố Khinh Âm, vốn định dùng chuyện lần này để trói buộc nàng, bởi vì nói cho cùng, nàng cũng đối đúng vế dưới, đáp ứng lời hẹn của hắn, nên mới có lần phong lưu này.

Đây là lý do vì sao hắn phí hết tâm tư nghĩ ra cách này, hắn không muốn vạch mặt với Cố Khinh Âm.

Trong thâm tâm, hắn không hy vọng Cố Khinh Âm thăng chức sau lần đánh giá thành tích này. Bởi vì với chức quan ngũ phẩm của nàng, thăng chức đồng nghĩa với khả năng sẽ rời khỏi Ngự Sử đài; như vậy cơ hội duy nhất để hắn có thể tiếp cận nàng không còn nữa. Huống chi, nàng cũng có chút năng lực, Thượng Quan Dung Khâm lại đang theo dõi sát sao vụ án của Đường Tĩnh, nên hắn định nhờ Cố Khinh Âm giúp sức.

Ngày mai chính là ngày công bố kết quả, hắn có thể bỏ phiếu phản đối Cố Khinh Âm, thế mà bây giờ, lại bị Hàn Cẩm Khanh cưỡng ép đưa về kinh thành.

Ngón tay Minh Tiêu Hạc siết chặt, đấm mạnh vào thành xe.