Nữ Sắc Và Ông Trùm

Chương 15: Kẻ không biết điều




“Tôi sợ anh ấy sẽ…”

“Em không cần phải giải thích. Tôi đồng ý với em.”

Uyển Nhiên nhìn hắn, trong lòng có chút gì đó khó chịu.

Cô sợ khi anh trai biết cô kết hôn với hắn vì cái gì, anh sẽ không chấp nhận được. Cô sợ anh sẽ tự trách, nghĩ mình là gánh nặng hại đời em gái, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe. Nên tạm thời giấu anh trước đã, biết rằng không có bí mật nào là mãi, đến khi nào mọi chuyện không còn giấu được nữa cô sẽ đến nhận lỗi với anh.

Trình Chấn Dạ rõ ràng không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Cô lo lắng như thế cũng đúng, hắn cũng không có lý do gì để mà không đồng ý với cô cả, cũng chỉ là hôn nhân trên một bản hợp đồng.

“Em ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Được, vậy anh nghỉ ngơi đi nhé…”

Uyển Nhiên nói rồi đứng dậy rời đi. Trình Chấn Dạ khó khăn cựa người, vô thức cười nhạo bản thân. Hắn vốn là người thế nào, sao bây giờ lại nằm đây không chút sức sống thế này!



Những ngày này Uyển Nhiên phải thường xuyên tới lui bệnh viện, chủ yếu là để chăm sóc cho hắn và anh trai. Lộ Nam Hàng sức khỏe tiến triển khá tốt nên đã được chuyển về phòng bệnh thường, có thể không bao lâu nữa sẽ được xuất viện trở về nhà thôi. Đã hơn nửa năm anh không về nhà rồi.

“Em đưa anh đến gặp người đã hiến tủy được không, anh muốn nói lời cảm ơn với cậu ấy.”

“Hay là đợi thêm vài ngày nữa, đợi anh khỏe hơn một chút rồi hẵng đi.”

“Anh không sao, nằm ở đây nhiều ngày vậy rồi anh vẫn nên vận động một tí.”

Nói một hồi cô vẫn bị anh thuyết phục nên đã đỡ anh đến phòng của Trình Chấn Dạ, cách đây cũng chỉ vài bước. Hắn đã đỡ hơn nhiều rồi, đang ở trong phòng bàn chuyện công việc với Dục Sơ.

Mấy ngày nay tự dưng hắn không có tâm trạng, và cô cũng bận nên hai người cũng không nói được với nhau bao nhiêu câu.

Thấy có người vào, cả hai tạm dừng công việc rồi Dục Sơ ra ngoài, Trình Chấn Dạ theo phép lịch sự cũng đứng dậy.

Uyển Nhiên nhìn hắn, không biết đột ngột như vậy hắn có tức giận hay không vì vốn hắn không thích tiếp xúc với người lạ mà.

“Anh ấy muốn đến để nói cảm ơn với anh.”

“Chào cậu, tôi là Lộ Nam Hàng, người được cậu hiến tủy. Rất cảm ơn cậu đã cứu giúp, ân tình này không biết nên đền đáp cậu thế nào mới phải.”

Thật ra không cần đền đáp gì cả, hiện tại hắn không thiếu gì hết, chỉ một cô em gái của anh là đủ rồi.

“Không có gì, đều là chuyện nên làm. Ngược lại tôi phải xin lỗi vì chưa kịp đến thăm anh mới phải.”

Uyển Nhiên nhìn hai người đàn ông đều có một vị trí riêng trong lòng mình nói chuyện với nhau mà trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Thật ra cô cũng thấy có lỗi với hắn vì đã không để ý tới hắn hơn một chút mà chỉ dốc lòng chăm sóc cho mỗi anh trai. Cô không biết hắn có cần tới sự quan tâm nhỏ nhặt của cô hay không, nhưng từ lúc bước vào đây hắn chưa từng nhìn vào cô lấy một lần.

Nói chuyện được một lúc rồi Uyển Nhiên đưa Lộ Nam Hàng về phòng nghỉ ngơi. Trình Chấn Dạ sau đó cũng thay lại đồ rồi bảo Dục Sơ làm thủ tục xuất viện.

Những này qua đã mất rất nhiều thời gian của hắn rồi, hắn cần phải quay về Club. Chuyện của hắn ở Hoắc Gia đã tràn ngập trên mạng nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới việc làm ăn của hắn. Đối với người trong ngành thì khi thấy một Trình Chấn Dạ như thế cũng không lạ lẫm gì, trước giờ làm gì có ai dại dột mà động vào hắn đâu.

“Ông chủ, sòng bài đang có người làm loạn, ông chủ đến đó một chuyến đi ạ.”

Trình Chấn Dạ vừa ra khỏi thang máy đành phải quay trở ngược lại vào trong để xuống tầng dưới. Nếu không phải Dục Sơ bận phải đi làm việc khác thì chuyện cỏn con này chẳng đáng để hắn động tay.

Kẻ không biết điều nào đó sao lại gây chuyện vào đúng thời điểm tâm trạng hắn đang không hề tốt chút nào vậy…

Trong sòng bài đông đúc, một người đàn ông đứng hẳn trên bàn không ngừng lớn tiếng chửi bới đòi gặp ông chủ. Còn hô to bảo người trong sòng bài lừa đảo, một hai đòi trả lại tiền. Hắn ta cũng là một công tử nhà tài phiệt ăn chơi có tiếng nhưng lại lao đầu vào bài bạc thua lỗ bây giờ tính đến đã hơn một triệu đô rồi, có lẽ là không trả nổi lên mới đứng đây làm loạn thế này.

Đã ăn nợ rồi còn vu khống, vừa ăn cắp vừa la làng!

“Ông chủ tới rồi.”

Người đàn ông vừa nghe vậy liền nhìn hắn, không biết trời cao đất đay là gì còn vênh mặt, “Mày là ông chủ? Sòng bài của mày làm ăn lừa đảo mau trả lại tiền cho tao!”

Trình Chấn Dạ cho hai tay vào túi không mấy kiên nhẫn nhìn người đàn ông trước mắt, “Mày xuống đây hay để tao lên đó?”

Lời nói nghe có vẻ bình thường nhưng phát ra từ miệng hắn lại tỏ rõ sự uy hiếp. Người đàn ông từ trên bàn nhảy xuống vẫn hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt hắn.

“Tao xuống rồi đây, trả tiền cho tao nếu mày không muốn tao làm lớn chuyện, bằng không tao sẽ báo cảnh sát tóm hết bọn lừa đảo chúng mày vào tù!”

Người đàn ông này, cũng thú vị thật đấy…

Mẹ nó chứ dạo này cứ để hắn gặp phải những thể loại thế này thì hắn có muốn yên ổn làm ông chủ tốt tính cũng không được.

“Tốt lắm. Báo đi, xem ai vào tù trước.”

Cả sòng bạc được một trận cười, cười người đàn ông không biết trời cao đất dày là gì mà dám đối đầu với Trình Chấn Dạ. Nếu cảnh sát tới thì hắn ta có vào tù năm, bảy lần cũng chưa tới lượt Trình Chấn Dạ!

Bị làm cho mất mặt, người đàn ông đó đưa tay lên định ra tay với hắn nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng tóm lấy, chỉ một cái đẩy nhẹ thì đã êm đẹp nằm dưới sàn.

Người quản lí đưa cho hắn một bản cam kết, hắn cầm lấy còn không thèm đọc qua mà vứt xuống người người đàn ông kia, nhân tiện còn thả xuống một chiếc dao găm.

“Ngón tay nào của mày đã ấn dấu mộc đỏ vào đây, chặt ngón đấy đưa cho tao. Số tiền mày đã bỏ vào sòng bạc này tao sẽ trả mày tất.”