Nữ Thần Du Ngoạn Mạt Thế

Chương 25




Hàn Thiên Nguyệt cảm nhận linh lực trong đan điền liền hài lòng,cô hiện tại chỉ cần một cơ hội để thành công kết đan hoàn mỹ nữa là được.

Thử dùng thần thức nhìn toàn bộ không gian,lúc nhìn tới trong kho hàng thì khoé miệng không tự chủ được mà khẽ giật giật.

Vừa nhìn tới kho hàng cũng vừa lúc nghe thấy con thú cưng Salem nhà mình đang oán hận mà nói xấu sau lưng mình,thật là không biết biểu thị thái độ gì luôn về cái vấn đề này.Hàn Thiên Nguyệt đành thở dài lấy hai hộp gà chiên bơ trong khu thực phẩm chuyển tới trước mặt hai con mèo.

Cả Salem và Ru khi thấy hai hộp gà xuất hiện trước mặt thì giật mình,bọn nó biết là vị chủ nhân(nữ chủ nhân) thân ái đã xuất quan,và cũng vừa lúc nghe được những câu oán hận của Salem.

Ru thì rối rắm một trận nhìn qua Salem đã vui vẻ mà bắt đầu gặm đùi gà,nó dù sao cũng là lần đầu tiên chung sống với vị nữ chủ nhân này.

Salem thấy Ru còn nhìn chằm chằm cái hộp gà trước mặt:"Ngươi ăn đi,chủ nhân đã đưa tới trước mặt tức là cho chúng ta ăn rồi,chủ nhân dù không phải loại rộng rãi gì nhưng đối xử với thủ hạ lại cực kì tốt!"

Ru nghe vậy cũng không nghĩ gì nữa,bắt đầu cúi đầu thưởng thức cánh gà,ăn thật ngon a~.

Hàn Thiên Nguyệt thấy hai con mèo ăn đầy sung sướng thì khẽ cười,đứng dậy đi ra ngoài chạy vài vòng trong không gian để khởi động.

Cô bây giờ muốn lập tức đi ra ngoài mà bơi tới trên mặt sông,dù cho có phòng ngự phù thì cũng phải tìm cách ra khỏi mặt nước thì mới có thể ngự kiếm được.

Không biết hai ngày qua,không gian của cô đã trôi tới chỗ nào luôn rồi,còn không mau đi lên thì xác định trước sau gì cũng trôi ra tới biển Đông,tới lúc đó thì có nước mà khóc không ra nước mắt.(ở đây là tính thời gian bên ngoài nhé,1 ngày ở ngoài=1 năm ở trong không gian.)

Hàn Thiên Nguyệt nhìn ra bên ngoài,đợi cho một đàn cá biến dị bơi ra xa một chút liền dán một tấm bùa phòng ngự lên người rồi ra khỏi không gian,cố gắng nhanh hết sức có thể để bơi lên mặt nước.

Đáng tiếc,đời không như là mơ,cô vừa ra khỏi không gian thì những con cá tang thi hay biến dị xung quanh đã phát hiện ra cô mà dùng tốc độ cực nhanh bơi đến mà tấn công.

"Rắc...rắc..."Lớp phòng ngự bao bọc quanh người Hàn Thiên Nguyệt liên tục bị đàn cá tấn công,dù có rắn chắc đến đâu,dưới sự tấn công mãnh liệt của một đàn tang thi và biến dị cá hơn mấy chục con,không chút sứt mẻ là chuyện không có khả năng.Một đám cá lộ ra hàm răng sắc bén như máy cưa,cứ thế lao về phía vòng phòng ngự của Hàn Thiên Nguyệt không chút mệt mỏi.

Cô bị đàn tang thi cá bao vây đến không có chỗ mà bơi đi,đành phải ném ra một tấm bạo lôi phù rồi lập tức trốn trở lại không gian vừa lúc lớp phòng ngự trên người bị phá tan.

Vừa vào không gian,Hàn Thiên Nguyệt ngồi trên mặt cỏ mà thở dốc,con mợ nó,gặp cả đàn cá chết đói thế này,quả thật muốn lên khỏi mặt nước chính là một nan đề lớn a~.

Cô nhìn ra bên ngoài,thấy một đám xác của tang thi và biến dị cá bị bạo lôi phù nổ đến cháy đen đang trôi nổi trong nước mà thở dài.Xem cái kiểu này,e là phải liều một phen rồi!

Hàn Thiên Nguyệt cắn răng dán tiếp hai lá phòng ngự trên người rồi ra không gian,tiếp tục cố gắng bơi lên trên,có hai con cá biến dị đang tiến tới gần liền bị cô rút kiếm từ không gian chém nát thành từng mảnh,máu đỏ nhuộm cả một mảnh nước sông.

Cô cũng không để ý được nhiều,lập tức dùng hết sức bơi lên mặt nước,càng kéo dài thì lại sẽ có một đàn tang thi cá ngửi mùi máu mà tới,lúc đó lại càng phiền phức hơn nữa.

Khi mắt thấy sắp ra lên tới mặt nước,Hàn Thiên Nguyệt bất chấp tất cả,mặc kệ con biến dị cá bên cạnh đang tấn công lớp phòng ngự mà dùng chân đạp đầu nó nhảy ra khỏi mặt nước rồi ngồi lên kiếm bay cao lên trời.

Khó khăn điều khiển kiếm bay tới bờ ở trước mặt không xa,trực tiếp nằm thẳng luôn trên đất đầy chật vật,mặc kệ bùn đất cùng quần áo ẩm ướt cùng vết thương trên cánh tay vừa rồi khi con biến dị cá phá tan phòng ngự mà sượt qua.Cô thật sự là mệt muốn đòi mạng rồi,vừa bơi lại vừa phân tâm đi giết một đám tang thi cá rồi lại biến dị cá,hiện tại đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi nữa rồi!

Hàn Thiên Nguyệt cố gắng bình ổn lại nhịp thở của mình,lấy nước trong không gian ra rửa vết thương rồi băng bó qua loa một chút.

"Chị...chị không sao chứ?"Lúc Hàn Thiên Nguyệt đang chuẩn bị đứng lên thì một giọng yếu ớt vang lên từ sau.

Khi quay lại nhìn,cô liền thấy một bé gái chừng 6,7 tuổi gầy yếu đang núp trong bụi cây gần đó mà chăm chú nhìn cô,đôi mắt đen tràn đầy sợ hãi và đi kèm với sự tò mò.

Một đứa bé ở trong thời mạt thế này cũng rất khó sống nếu không có người lớn để dựa vào,đa số đều là chết lúc mấy ngày đầu của mạt thế.Nếu có sống sót thì vẻ hồn nhiên,ngây thơ cũng sẽ mất đi,sót lại chỉ còn sự tuyệt vọng ki đối mặt với mạt thế khắc nghiệt này.

Cái cô bé nhỏ này cũng không ngoại lệ,Hàn Thiên Nguyệt nhìn vào đôi mắt con bé cũng hiểu phần nào những gì cô bé từng trải qua,bất quá khác biệt ở chỗ,đôi mắt cô bé không hề có sự chết lặng cùng tuyệt vọng mà thay vào đó là ánh sáng của hy vọng le lói trong đôi mắt đen to tròn kia.

"Em sống ở chỗ này sao?"Hàn Thiên Nguyệt đứng lên rồi đi về phía cô bé.

Cô bé khi nhìn thấy Hàn Thiên Nguyệt đi tới trước mặt thì ngẩn người ra,đầy bất ngờ vì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô.

"Em tên gì vậy,cô bé nhỏ?"Hàn Thiên Nguyệt đầy kiên nhẫn mà ngồi xuống,dịu dàng hỏi.

"Em...em là Mạc Tâm,chị tiên nữ,chị tên gì vậy?"Mạc Tâm lập tức lấy lại tinh thần,vui vẻ nói.

"Nha,chị là Hàn Thiên Nguyệt,không phải là chị tiên nữ đâu bé con."Hàn Thiên Nguyệt vui vẻ mà gõ nhẹ lên trán của cô bé,thật là một cô bé lanh lợi nga~.

"Nhưng em vừa thấy chị bay trên trời kia mà,mẹ em từng nói có thể bay trên trời chính là thần tiên,chị chính là chị tiên nữ nha!"Mạc Tâm vẫn cứ khăn khăn nói.

"Ách,thôi tuỳ bé vậy,cho chị hỏi một chút,ở đây là chỗ nào vậy?"Hàn Thiên Nguyệt đầu hàng,cô cũng không rãnh hơi đi cãi với một đứa bé.

"Dạ,đây là ở..."MạcTâm đang nói giữa chừng thì lập tức nghe được có tiếng bước chân đi về hướng này,lập tức nhanh tay kéo Hàn Thiên Nguyệt vào bụi cây,bản thân cô bé thì đứng ra ngoài,dùng cả cơ thể không cao của mình mà che cô lại.

Hàn Thiên Nguyệt bị Mạc Tâm bất ngờ kéo vào bụi cây mà còn ngẩn người,khi nhìn lại thì thấy cô bé đang bị ba nam nhân chừng 20 tuổi,tay cầm cây côn sắt còn dính máu khô vây lấy,trên mặt thì tràn đầy vẻ hung thần ác sát mà đi tới.

Cô chỉ cần động não một chút cũng biết bọn chúng đang muốn làm gì cô bé,trên tay Mạc Tâm đang cầm là một nửa ổ bánh mỳ đã thiu,ba tên đó sau khi giựt lấy nửa ổ bánh mỳ kia rồi đẩy ngã cô bé sang một bên,nghênh ngang rời đi.

Hàn Thiên Nguyệt khẽ nhíu mày một cái rồi thôi,cô biết thế giới này hiện tại chính là nhược nhục cường thực,không có bất kì luật lệ nào bảo vệ trẻ con như lúc trước nữa,bây giờ chỉ có nắm tay ai lớn thì người đó thắng,thật là một thế giới đầy ngột ngạt đâu.

Mạt thế bất quá giống như một trò chơi đào thải vậy,kẻ yếu luôn luôn là kẻ chết đầu tiên,chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng ở trên đỉnh mà nhìn xuống,mà người bị đào thải đầu tiên nhiều nhất luôn luôn là người già và trẻ con và sau đó là phụ nữ,một thế giới đầy khắc nghiệt.

Chờ sau khi ba người kia đi mất,Mạc Tâm gạt dụi mắt đỏ hoe của mình mà đi tới bụi cây che giấu Hàn Thiên Nguyệt:"Chị tiên nữ,an toàn rồi chị mau ra đi!"

Hàn Thiên Nguyệt nghe vậy cũng đứng lên đi ra ngoài,chăm chú nhìn Mạc Tâm đang nở nụ cười trước mặt mà không nói gì.

Mạc Tâm thấy cô không nói gì thì cũng không dám hỏi nhiều:"Chị tiên nữ,chỗ này là ở bên ngoài của căn cứ tỉnh R,em nghe anh trai em nói nơi này là căn cứ tư nhân do một đám xã hội đen dựng lên,chị nhớ cẩn thận một chút nha!"

"Vì sao không vào trong căn cứ mà lại phải dựng lều mà ở bên ngoài?"

"Ở bên ngoài đều là những người nghèo,không đóng đủ lương thực cho bọn họ thì không được vào."

"Em ở cùng anh trai sao?"

"Dạ,em ở cùng anh trai và em trai song sinh nữa,anh trai em ngày nào cũng phải ra bên ngoài kiếm đồ ăn cho hai bọn em,đến trời tối mới trở về."Mạc Tâm bùi ngùi cúi đầu nói.

"Kia,chị có thể ở qua đêm chỗ em không,chị hiện tại đang bị thương nên không có sức đi xa được."Hàn Thiên Nguyệt xoa xoa cái đầu nhỏ của Mạc Tâm mà dịu dàng nói.

"A,em nghĩ là được.Chị tiên nữ đi theo em đi,chỗ của em cũng gần đây thôi!"Mạc Tâm vui vẻ kéo tay Hàn Thiên Nguyệt đi về một hướng.

Hàn Thiên Nguyệt cũng thuận theo để cô bé kéo mình đi,trong lòng thì thở dài,cô bé này chả có chút tâm phòng bị người lạ gì cả,có lẽ do được anh trai cô bé bảo hộ rất tốt đi.

Mạc Tâm dắt tay Hàn Thiên Nguyệt đi tới.Đây là một căn cứ loại nhỏ,bên ngoài mấy bức tường cao là một loạt dây kẽm gai và chọc gỗ được dựng bao bọc xung quanh tạo thành một vòng lớn,phía sau là rất nhiều người ăn mặc lam lũ rách rưới đang đi lại,có một nhóm người tay cầm súng hoặc là dao đầy hung thần ác sát đứng ở chỗ hàng rào gỗ.

Mạc Tâm chần chừ một chút rồi khẽ cúi đầu rồi lôi kéo Hàn Thiên Nguyệt đi vào,đi tới một túp lều nhỏ đầy dơ bẩn.

Vừa rồi trên đường đi,Hàn Thiên Nguyệt đã dùng chút ảo thuật che mắt để che đi cái khuôn mặt của mình,dù sao ở chỗ này còn vác cái mặt xinh đẹp ra chẳng khác nào mời gọi rắc rối.Nhờ vậy mà mấy tên đứng canh ở ngoài cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi thôi,có lẽ trừ bỏ Mạc Tâm có thể nhìn thấy dung mạo thật của cô,nhưng người khác lúc này nhìn thấy chỉ là một nữ nhân xấu xí và bẩn thỉu mà thôi.

"Chị,người này là ai vậy?"Một đứa bé trai có đến 7 phần giống Mạc Tâm đi từ trong lều ra.

"Tư Tư,vào trong rồi nói chuyện."Mạc Tâm nhìn xung quanh một chút rồi lôi cả hai vào trong lều.

Mạc Tư thấy chị mình nói vậy cũng không hỏi gì mà đi theo vào,còn rất ý tứ thả màn xuống.

"Tư Tư,chị tiên nữ này là Hàn Thiên Nguyệt,chị gặp chị ấy ở bờ sông nên mang về đây."Mạc Tâm vui vẻ kể.

Lúc này Hàn Thiên Nguyệt cũng đã cởi bỏ ảo thuật,Mạc Tư nhìn thấy cũng rất bất ngờ,không nói được gì.

"Chị tiên nữ,đây là em trai song sinh của em,Mạc Tư."Mạc Tâm rất vui vẻ mà giới thiệu hai người với nhau.

"Chào em,chị làm phiền các em vài ngày nhé,có đói không,chỗ chị có chút đồ ăn này!"Hàn Thiên Nguyệt rất hào phóng mà lấy ra mấy cái bánh mỳ sandwich đóng gói mà lúc trước lấy được trong siêu thị.

Hai đứa trẻ nhìn mấy bịch bánh mỳ sandwich mà hai mắt gần như phát sáng,miệng không tự chủ mà nuốt một ngụm nước miếng.

"Ăn đi,cho hai em đó,coi như là phí cho chị ở tạm đây vài ngày nhé!"Hàn Thiên Nguyệt đẩy hai bịch bánh mỳ sang cho cặp song sinh.

"Dạ,cảm ơn chị tiên nữ!"Cả hai cùng đồng thanh gọi khiến Hàn Thiên Nguyệt dở khóc dở cười.

"Vì sao hai em không ăn hết?"

Hàn Thiên Nguyệt nhìn hai bé chỉ cùng nhau mỗi người ăn một miếng bánh mỳ sandwich trong 1 phần,dư lại một phần thì lại để qua một bên.

"Cái này để dành cho anh hai bọn em,đồ tốt như vậy cũng phải chừa cho anh ấy nữa!"Mạc Tâm vui vẻ nói.

Hàn Thiên Nguyệt nghe vậy cũng hiểu được,thật là hai đứa bé rất hiểu chuyện đâu.Cô cũng không ngần ngại,lấy ra thêm một phần Sandwich nữa đưa cho cặp song sinh.

"Hai em ăn đi,ở chỗ chị vẫn còn,sẽ không thiếu phần của anh trai hai đứa đâu!"

Hai đứa bé nghe vậy cũng không khách sáo nữa,cắm đầu mà gặm bánh mỳ,đã nhiều ngày rồi cả hai cũng chỉ uống nước cầm hơi,lương thực anh trai kiếm được đều phải nộp cho đám người xấu kia để đổi lại cả ba đều có chỗ mà đặt lưng.

Hàn Thiên Nguyệt tìm một chỗ coi như sạch sẽ một chút mà ngồi xuống,nhắm mắt tu luyện hồi phục linh khí,lúc điều khiến kiếm bay tới trên bờ thì cô đã dùng sạch sẽ linh khí trong cơ thể rồi,thật là có cho kim cương cô cũng chả dám nhảy xuống sông lần nữa,quá đòi mạng rồi!

Tu luyện đến trời sập tối,Hàn Thiên Nguyệt cũng không quên hai bé con đáng yêu còn ở bên cạnh mình,lấy ra thêm ba phần để cả ba cùng dùng,vừa dùng xong thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân,sau đó là màn lều bị vén lên,đi vào là một nam nhân chừng 21,22 tuổi.

Hàn Thiên Nguyệt vừa nhìn thấy hình dáng nam nhân thì cả khẽ ngẩn ra,đậu mợ nó,vì sao lại có một nam chủ ở đây thế này!!!Khoan đã,Mạc Lâm....Mạc Tâm,Mạc Tư,chết tiệt thì ra cả ba là anh em,số cô cũng quá đỏ rồi,đi một chút là lại gặp một nam chủ.