Nữ Thần Du Ngoạn Mạt Thế

Chương 29




"Đội trưởng,trong biệt thự kia hình như có người ở."Một tiểu binh đi tới nói.

"Phá cửa đi,chúng ta sẽ ở đó qua đêm nay,mấy kẻ đó nếu không nhường chúng ta vào thì trực tiếp giết đi,không cần phí thời gian với bọn phế vật đó!"Nam nhân được gọi là đội trưởng lạnh lùng nói.

Từ khi Chung Nhâm hắn có lôi hệ dị năng cường đại thì ngay cả cấp trên cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi,huống chi là một đám người thường phế vật không lên được mặt bàn,dám cả gan làm loạn thì hắn không ngại giết bớt cho rảnh chuyện,cái gì mà quân nhân phải bảo vệ người dân chứ,đó chỉ là ở thời bình mà thôi chứ đối với mạt thế hỗn loạn như thế này thì mơ đi,đối với hắn thì hiện tại chỉ có nắm đấm ai to thì người đó là chủ.

"Chậc chậc,vừa tới thì đã muốn phá cửa xông vào nhà,còn muốn chém giết người ở bên trong,thật là rất kêu ngạo đâu!" Một giọng đầy châm chọc liền vang lên.

Hàn Thiên Nguyệt vừa bước ta khỏi cửa thì nghe được câu nói đầy tàn bạo của Chung Nhâm thì khẽ cười lạnh,tốt cho một quân nhân bại hoại,chả trách Mạc Lâm lại muốn giết bọn chúng,một đám rác rưởi à không đúng,nói rác rưởi thì sỉ nhục rác mất rồi.

Mạt thế chỉ mới hơn một tuần mà đạo đức đã suy đồi đến đáng thương,chưa gặp mặt đã muốn đòi chém giết để cướp chỗ ở của người khác,đã vậy còn là kẻ mặc trên người bộ quần áo quân nhân đầy kiêu ngạo nữa chứ!Thật là mở rộng tầm mắt đâu ni.

Đám Chung Nhâm nghe có người buông lời châm chọc thì đầy tức giận mà nhìn sang,vừa nhìn thì đã bị giật mình đến đơ người.

Trước mặt là một đại mỹ nữ xinh đẹp hiếm có với đôi mắt màu tím yêu mị,thân hình cân đối,trên người rất sạch sẽ giống như mạt thế bên ngoài không hề liên quan gì tới cô vậy.

Hai mắt Chung Nhâm khi nhìn thấy Hàn Thiên Nguyệt đang đứng bên trong cửa sắt thì hai mắt khẽ loé lên đầy dục vọng,hắn lần đầu tiên nhìn thấy một nữ nhân khí chất đầy cao quý mà lạnh lùng kiêu ngạo như vậy từ khi mạt thế diễn ra đến bây giờ.

Ở trong mấy căn cứ,có rất nhiều nữ nhân mặc kệ là địa vị cao như bác sĩ,diễn viên,đại thiên kim tiểu thư đều phải từ bỏ tôn nghiêm của mình nằm dưới thân nam nhân để đổi lấy cái ăn,nhưng nữ nhân trước mặt hắn lúc này lại vẫn giữ được sự cao quý cùng kiêu ngạo của mình,tuyệt đối là cực phẩm,khiến hắn thật rất muốn áp dưới thân mà hành hạ,phá huỷ cái vẻ kiêu ngạo lạnh lùng kia.

Hàn Thiên Nguyệt nhìn Chung Nhâm vừa lúc bắt được cái dục vọng bẩn thỉu vừa xẹt qua của hắn,khuôn mặt cô khẽ trầm xuống,đôi mắt tím than lúc này đã phủ đầy băng hàn lạnh đến thấu xương.

Thật tốt a,lại dám có ý đồ với cô,còn dám trần trụi dùng ánh mắt xấu xí kia đánh giá thân hình của cô,xem cô dễ bắt nạt đâu ni.

Hàn Thiên Nguyệt khẽ cong khoé môi lên,đầy châm chọc nhìn Chung Nhâm ở bên kia cổng sắt,trực tiếp thả ra uy áp của một trúc cơ hậu kì đỉnh phong áp lên đám người Chung Nhâm khiến bọn hắn lập tức mặt trắng bệch không còn giọt máu,quỳ thẳng xuống mặt đường,có tên quá yếu mà trực tiếp phun ngụm máu nằm bất tỉnh nhân sự.

Chung Nhâm quỳ trên đất,mặt tái nhợt mà trong lòng đã hối hận đến xanh ruột rồi,nữ nhân kia vậy mà lại là dị năng giả mà còn là dị năng tuyệt đối không thấp hơn cấp 2,hắn lần này đá trúng thiết bản rồi!

Mạc Lâm sau khi dặn dò cặp sinh đôi ở yên trong phòng thì đi ra cửa liền nhìn thấy một cảnh tượng thật con mẹ nó không còn gì để nói.

Mấy tên ngu kia lại chọc vào cái vảy ngược nào của vị Hàn tiểu thư bạo lực này rồi,trực tiếp bị uy áp đè trên mặt đất,ngay cả cái đầu cũng ngóc không dậy được,thật đáng đời.

Quả nhiên với nhân phẩm của đám quân nhân bại hoại này,không chọc hoạ mới là chuyện lạ đó,lần này bọn chúng chọc vào vị nữ sát tinh kia thì coi như xong rồi!

"Vị...vị tiểu thư này,chúng tôi chỉ là muốn ở qua đêm trong biệt thự của cô thôi,không có ý gì đâu!"Chung Nhâm trán đầy mồ hôi mà cắn răng nói.

"Nha,không có ý gì?"Hàn Thiên Nguyệt đầy châm chọc:"Vừa rồi kêu thuộc hạ của mình phá cửa,nếu bọn ta không cho các ngươi ở thì trực tiếp giết,ta không nghe sai đi?!"

"Ách,kia....kia bất quá tôi nói đùa mà thôi,tiểu thư không cần hiểu lầm,ta nói đúng không?"Chung Nhâm cố gắng biện giải rồi lại quay sang mấy thuộc hạ còn tỉnh táo ở phía sau mình mà hỏi.

"Đúng đúng, Chung đội trưởng bất quá chỉ nói đùa mà thôi,tiểu thư không cần hiểu lầm!"Đám kia nghe vậy cũng hùa theo,bọn hắn còn chưa muốn chết a~,nữ nhân này quá khủng bố rồi.

"A,ra là đang nói đùa sao,tiếc thật đó!"Hàn Thiên Nguyệt cười cười,nói đầy vẻ tiếc nuối.

Đám Chung Nhâm nhìn vẻ mặt của cô mà trong lòng toát mồ hôi lạnh,nữ nhân này là đang tiếc cái gì vậy,là tiếc không thể giết bọn hắn sao???

"Muốn ta tha cho các ngươi cũng được,bất quá..."Hàn Thiên Nguyệt nói,trên mặt khẽ mỉm cười kéo dài câu nói.

Đám Chung Nhâm cũng sốt ruột liền hỏi:"Tiểu thư,cô bất quá chuyện gì a?"

"Bất quá,ta muốn nam nhân ở trong chiếc xe kia của các ngươi,giao hắn ra,các ngươi có thể cút!"Hàn Thiên Nguyệt không khách khí,chỉ tay vào chiếc xe cuối cùng đang đậu cách đó không xa.

Đám Chung Nhâm nhìn theo hướng tay của Hàn Thiên Nguyệt thì lập tức giật mình,người ngồi trong chiếc xe kia chính là người trong nhiệm vụ cần hộ tống lần này của bọn hắn,giáo sư sinh vật học,Triệu Nguyên.

Lần này chỉ cần hộ tống thành công vị giáo sư này tới căn cứ M thì bọn hắn đều sẽ lập công lớn,có khi còn tiến chức vị cao hơn nữa,địa vị cũng được nâng lên một bậc.

"Này,tiểu thư,cô có thể đổi điều kiện khác không?"Chung Nhâm khó xử lên tiếng.

"A,không được sao?Thật đáng tiếc đâu."Hàn Thiên Nguyệt khẽ cười đầy tiếc nuối nhìn đám Chung Nhâm một cái.

Chung Nhâm còn chưa hiểu nụ cười tiếc nuối kia của Hàn Thiên Nguyệt là gì thì cảm thấy một cảm giác đâu đớn cùng cực ập tới,chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã vật ra đất,hơi thở thoi thóp,đám thủ hạ có dị năng phía sau Chung Nhâm cũng thay phiên nhau ngã ra đất,hơi thở yếu ớt,trên người là từng vết máu ghê rợn cắt qua người.

"Thật đáng tiếc,ta đã cho các ngươi cơ hội,chính các ngươi tự vụt mất thôi,không thể trách ta nga~."Hàn Thiên Nguyệt cười lạnh một cái rồi xoay người đi tới chiếc xe.

Mạc Lâm ở phía sau nhìn toàn bộ chuyện từ đầu tới cuối thì chảy mồ hôi ướt cả lưng áo,thật là một nữ nhân khủng bố đến đáng sợ,một lời không hợp trực tiếp xuống tay không có một lời cảnh cáo.

Nhìn đám Chung Nhâm toàn thân là máu,hấp hối trên mặt đất mà Mạc Lâm cho bọn chúng một cái ánh mắt đồng tình,chọc ai không chọc đi chọc nữ nhân đáng sợ kia,chết là đáng lắm!

Bên này,Hàn Thiên Nguyệt đi tới chiếc xe,còn cách vài bước chân thì cửa xe mở ra,một bóng trắng lập tức lao ra rồi hớt hải chạy đi như bị ma đuổi.

Triệu Nguyên vừa nãy còn nhắm mắt ngủ trong xe,lúc vừa mở mắt ra thì nhìn thấy cảnh Hàn Thiên Nguyệt dùng phong dị năng chém đám Chung Nhâm thì sợ đến tái mặt,sáu đó nhìn thấy nữ nhân kia đang đi về hướng hắn thì lập tức mở cửa xe mà chạy đi hướng ngược lại,hắn còn quý cái mạng của mình,hắn không muốn chết a!!!

Hàn Thiên Nguyệt mắt lạnh nhìn bóng dáng Triệu Nguyên hớt hải chạy đi,khẽ hừ lạnh một cái.Thật là một tên quỷ nhát gan,ham sống sợ chết chẳng ra cái tích sự gì.

Dám có gan dùng con người làm thực nghiệm cho nghiên cứu điên cuồng của mình mà lại không có gan đối mặt với kẻ giết người sao,quá thất vọng đâu ni,vẫn là giữ hắn lại chờ gặp Mị Nhi thì giao cho con bé giải quyết vậy.

Nghĩ là làm,trước khi bóng dáng Triệu Nguyên quẹo vào một con hẻm,Hàn Thiên Nguyệt lập tức đóng băng toàn thân Triệu Nguyên thành một tảng băng lớn khiến hắn lập tức bị chìm vào giấc ngủ đông.

Sau khi thu toàn bộ tảng băng,ném vào một góc nào đó trong không gian thì Hàn Thiên Nguyệt lập tức quay lại biệt thự,nhìn bầu trời có lẽ sắp mưa rồi,vẫn là thu dọn sạch sẽ một chút trước khi mưa xuống.

Mạc Lâm bên này nghe lời vừa rồi của Hàn Thiên Nguyệt,trực tiếp dùng dị năng ăn mòn hết mấy cái thi thể của đám Chung Nhâm,hiện tại chỉ còn lại một vũng máu loãng.

Thu thập xong mấy chiếc xe của đám Chung Nhâm thì cả hai trở lại biệt thự nghỉ ngơi,cặp sinh đôi khi nhìn thấy hai người bình an trở lại thì lập tức ríu rít mà đu lên bắt đầu kiếm chuyện để nói,Hàn Thiên Nguyệt cũng nói vài câu rồi trở về phòng của mình.