Chương 23. Rất muốn bị chị cắm
Tay Đàm Khả Ngải run run tìm tòi mục "Bác sĩ bị thương ở bệnh viện Trung ương thành phố X", mục đầu tiên nhảy ra khỏi thông tin liên quan.
【Ngày 15 tháng 12 năm 2019, vào lúc 2 giờ 25 phút chiều, tại bệnh viện Trung ương thành phố X đã phát sinh chuyện một bác sĩ bị tấn công. Theo thông tin từ phóng viên báo XX, vị bác sĩ bị thương họ Ngụy đã bị rất nhiều thương tích ở cánh tay phải và đang được điều trị. Trước mắt, nghi phạm đã bị tạm giữ hình sự theo pháp luật 】
Đàm Khả Ngải lướt xem từng tin tức liên quan, trong lòng rối với, đau lòng và bi thương đan xen làm nàng khó chịu đến mức không thở nổi. Sao có thể...... Vì sao nữ thần lại phải trải qua chuyện bi thảm đến vậy..... Nghĩ đến khi Ngụy Lam bị tập kích thì nước mắt của Đàm Khả Ngải không biết đã trào ra khỏi hốc mắt từ khi nào, nhỏ xuống màn hình điện thoại của nàng.
Nàng nghĩ đến khí phách hăng hái thời đại học của nữ thần, lại nghĩ đến nữ thần giờ đây không thể làm phẫu thuật được nữa sẽ đau đớn cỡ nào. Trái tim Đàm Khả Ngải lỡ một nhịp, cố gắng nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Ngụy Lam, cánh tay phải ra.....
Nghĩ không ra......
Sao lại nghĩ không ra...... Tim Đàm Khả Ngải rơi xuống đáy cốc, bản thân thích nữ thần như vậy đó à? Cánh tay của đối phương có bị thương hay không cũng không phát hiện ra?"
Đàm Khả Ngải nằm liệt trên giường, nắm phần áo trước ngực thở dốc. Cảm giác đau lòng, nôn nóng, căng thẳng, ghét bỏ bản thân bao vây lấy nàng, khiến nàng tâm hoả cực vượng đến nổi có một vết phồng rộp nhanh chóng hình thành trên khóe miệng.
Không được! Không thể nằm đây được!
Nàng phải mau chóng đi xem vết thương của nữ thần!
Đàm Khả Ngải vô cùng lo lắng bò dậy, lau nước mắt trên mặt rồi đi thẳng đến ký túc xá của Ngụy Lam.
Khi nàng đến ký túc xá Ngụy Lam mới chỉ 11 giờ kém 20. Đàm Khả Ngải đi qua đi lại trước cửa phòng ngủ Ngụy Lam, đã mấy độ muốn gõ cửa nhưng lại chột dạ buông tay xuống.
Rối rắm mấy lần như thế, rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm gõ cửa.
Tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên nhưng trong phòng không ai trả lời. Trái lại, khi nữ sinh ở phòng sát vách đi ra ngoài đã hỏi nàng tìm ai. Nàng nói: "Không, không có việc gì."
"Sáng nay Ngụy Lam có một cuộc thí nghiệm, đến tối với về được." Dường như nữ sinh tóc dài nhìn ra được sự ngập ngừng của Đàm Khả Ngải, bèn trực tiếp nói đáp án cho đối phương.
"Vậy sao, cảm ơn cô!" Sau khi Đàm Khả Ngải cảm ơn xong đã xoay người ra khỏi ký túc xá.
Đàm Khả Ngải cũng không về nhà, Lòng dạ nàng rối bời ngồi im trong xe đợi suốt mấy tiếng, đến 5 giờ chiều lại để cửa phòng ký túc Ngụy Lam. Nàng tựa vào cửa chờ đợi, lại không khỏi mở tin tức ra lần nữa, tìm kiếm mọi tin tức điều tra liên quan và mọi bình luận trên ứng dụng mạng xã hội, cho dù dưới những loại tin tức này cũng có ý kiến trái chiều. Đàm Khả Ngải tắt điện thoại, mệt mỏi nhắm mắt lại, từ sau khi biết chuyện này thì tinh thần nàng vẫn luôn khẩn trương độ cao, làm nàng vô cùng căng thẳng.
7 rưỡi tối, Ngụy Lam đã về, tay trái còn xách một túi đồ
"Sao em lại đến đây?" Ngụy Lam hơi kinh ngạc nhìn cửa Đàm Khả Ngải, mở miệng hỏi.
"Có thể vào trong nói chuyện không?" Đàm Khả Ngải Ngụy Lam chân thật trước mặt, nín thở. Nàng nhìn chiếc túi trên tay trái nữ thần, lại vô thức liếc nhìn tay phải của nữ thần, tự nhiên thả lỏng. Đàm Khả Ngải xác nhận trong lòng, quả nhiên Ngụy Lam đã bị thương.
Đàm Khả Ngải tức ngực, đôi mắt hơi đau và bỗng dưng muốn khóc.
"Vào đi." Ngụy Lam mở cửa, để Đàm Khả Ngải vào trong.
Phòng của Ngụy Lam vẫn giống như trước, sạch sẽ sáng sủa, tràn đầy sách vở, hơi thở sinh hoạt cũng không nặng.
"Chuyện gì thế?" Ngụy Lam thả cái túi trong tay, quay đầu lại nhìn về phía Đàm Khả Ngải.
"Chị......" Đàm Khả Ngải hồi hộp đến mức nước bọt chảy đầy trong khoang miệng, muốn hỏi tình huống cánh tay nữ thần nhưng lại không mở miệng được. Nàng cố tình nhìn mũi nữ thần, một là không dám nhìn vào mắt nữ thần, hai là để tránh việc nhìn tay phải của thần, "Tay..... của chị....."
"Hả?" Đôi mắt Ngụy Lam đen như đầm sâu, vô cùng thu hút.
"Thì..... Tay chị......" Đàm Khả Ngải cắn môi dưới, dáng vẻ khó có thể mở miệng. Sao mở miệng được đây? Hỏi nữ thần như thế chẳng phải là khơi gợi ký ức bi thảm của cô thêm lần nữa sao? Nàng thở gấp thay đổi nội dung lời mình nói, "Chị thiếu tiền sao? Em đến đưa tiền!"
Biểu cảm trên mặt Ngụy Lam tỏ ra khó xử.
Đàm Khả Ngải vội vàng tiếp tục giải thích, muốn đục nước béo cò. Nàng phồng má buông lời nói dối: "Bướm em ngứa rồi."
Ngụy Lam hơi ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm túc như bác sĩ: "Phải tiết chế."
Đàm Khả Ngải vừa thấy đề tài bị mình chuyển dời thì nhanh chân thừa dịp truy kích. Hơi thở nàng gấp gáp dán lên người Ngụy Lam, ngửa đầu khát vọng nhìn Ngụy Lam cao ngạo, mở miệng làm nũng: "Em mặc kệ! Em phải làm! Chị cho người ta được không ~......?"
"Phía dưới người ta ướt lắm..... Chị sờ thử xem đi!" Đàm Khả Ngải cũng không có nói dối. Ngụy Lam như đã không chế vòi nước dưới hạ thân nàng, chỉ cần vừa thấy Ngụy Lam, nghe được hơi thở cô thì nàng sẽ ướt như khe nước trong núi. Nàng cúi đầu nhẹ nhàng nắm lấy tay phải Ngụy Lam, thấy tay phải đối phương hơi giãy giụa. Lòng Đàm Khả Ngải run rẩy, vội vàng buông tay: "Xin, xin lỗi......"
Ngụy Lam không có phản ứng gì đặc biệt, đưa tay trái ra đỡ lấy đồi núi giữa hai chân Đàm Khả Ngải. Chiếc váy hơi mỏng và quần lót đều đã dính bết lên mu thịt của Đàm Khả Ngải. Ngón tay Ngụy Lam thành thạo luồn vào khe rãnh giữa đồi, sau đó lướt đến cửa động dưới đáy khe, chiếc quần lót mỏng manh cũng bị chọc vào một chút. Cô rút ngón tay ra, quần lót và váy vẫn còn bị mắc kẹt ở trong đó: "Đúng là rất ướt."
"Ưm......!" Đàm Khả Ngải bị nữ thần chọc vào lập tức thiêu đốt vùng bụng nhỏ của nàng, linh hồn và âm hộ. Sự thèm muốn và sự trống rỗng trong cơ thể khiến cơ thể nàng mềm nhũn vào vào vòng tay nữ thần. Rên rỉ và chỉ có thể rên rỉ: "Ngụy Lam......"
Ngụy Lam ôm lấy Đàm Khả Ngải vững vàng.
"Ngụy Lam......" Đàm Khả Ngải thấy xúc động trong lòng. Nàng muốn xé áo Ngụy Lam để xem cánh tay cô ấy, rồi lại sợ chạm vào nỗi đau của đối phương. Khóe mắt nàng ửng hồng, tuôn ra những giọt nước mắt trong vắt. Trong nước mắt lại càng có rất nhiều đau lòng, Đàm Khả Ngải không nói được, chỉ có thể thông qua nước mắt để trút nó ra ngoài. Lòng nàng khô nóng bồn chồn không có cách nào giải tỏa, chỉ khi côn thịt Ngụy Lam nhét vào, đâm nát linh hồn của nàng thì mới có thể cứu nàng: "Làm ơn, chị cắm em đi....."
"Vì sao lại khóc?" Ngụy Lam vươn tay phải lau nước mắt của Đàm Khải Ngải, giọng nói thanh lãnh.
"Rất muốn bị chị cắm......" Đôi mắt Đàm Khả Ngải đẫm lệ, ánh mắt nhìn Ngụy Lam si mê. Vùng kín của nàng kêu gào cô đơn, buộc nàng phải thèm khát lẳng lơ lên. Nàng muốn Ngụy Lam ôm nàng thật chặt, dùng nhục côn xỏ xuyên qua nàng thật mạnh. Để cơ thể nàng biết Ngụy Lam trước mặt là thật, để linh hồn nàng và Ngụy Lam liên kết chặt chẽ, chia sẻ thống khổ của Ngụy Lam.
"Được." Một tay Ngụy Lam ấn Đàm Khả Ngải lên cửa phòng ngủ, một chân chen vào giữa hai chân yếu ớt của Ngụy Lam, vén chiếc váy dài dài Đàm Khả Ngải từ phía sau.
-----