Trong tẩm cung của Thiên tử, Triệu Từ bước đi từng bước, trên mặt lại mang theo vẻ lo lắng.
"Bệ hạ, Triệu vương phi nàng..." Triệu Từ đi đến bên cạnh Hoàng đế cúi người xuống: "Ngày mai là thọ đản của Sơn Âm Bá, hôm nay Triệu vương phi hồi phủ chúc thọ. Trên đường đi, xe ngựa đột nhiên bị kinh hãi không khống chế được, chẳng những người bị thương mà hài tử trong bụng cũng...không còn nữa."
Hoàng đế nghe xong trong nháy mắt chén trà đang cầm trong tay rơi xuống đất, sứ xanh vỡ vụn, mảnh sứ văng lên mặt của cung nhân đang đứng ở một bên, liền đồng loạt quỳ rạp xuống một mảnh.
Hoàng đế phất tay áo cho bọn họ lui ra khỏi tẩm cung: "Tiêu Hiển Phù ở đâu?" Sự tức giận của hắn vốn không phải vì hài tử không giữ được kia.
"Hôm nay là ngày nghỉ của Tiêu công sự."
"Gọi hắn lập tức đến gặp ta!"
"Vâng."
————————
Sau khi chuyện từ phố Mã Đạo đến Bảo Khang môn, Tiêu Hiển Phù không chỉ chưởng quản việc mở cửa cung đại nội, mà còn kiêm quản lý tất cả các cửa thành trong hoàng thành. Cho nên chuyện xảy ra trước Bảo Khang môn rất nhanh đã truyền đến lỗ tai của hắn.
Không đợi Hoàng đế tuyên triệu, hắn đã cưỡi ngựa xuất phủ vội vàng chạy tới Đại Nội.
Hoàng đế trầm xuống khuôn mặt: "Chuyện xảy ra ở trước Trạng Nguyên lâu trên phố Mã Đạo, ngươi có biết không?"
"Vâng, chỉ huy thủ thành đã nói với thần, xe ngựa từ Triệu vương phủ rời đi về hướng Nam đều rất an ổn. Nhưng đến trước Trạng Nguyên lâu thì con ngựa kia đột nhiên phát cuồng, bệ hạ là người cưỡi ngựa, cho dù có con nào ngoan ngoãn hơn nữa thì nếu bị roi đánh vượt quá sức chịu đựng cũng sẽ phát điên."
Hoàng đế híp mắt: "Hiển Phù đã theo bên cạnh trẫm nhiều năm như vậy, tính cách của đứa nhi tử này của trẫm ngươi còn không biết sao? Không nghi ngờ người, chỉ dùng người tin tưởng!"
Tiêu Hiển Phù suy nghĩ trong chốc lát liền nói: "Nếu không phải xuất phát từ xa phu, như vậy chính là do tác động từ bên ngoài. Có cần thần đem toàn bộ người xuất hiện trên phố Mã Đạo hôm đó kiểm tra một lần hay không?"
"Nhiều người như vậy, ngươi điều tra như thế nào?" Hoàng đế lạnh lùng nhìn Tiêu Hiển Phù, chợt đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, đặt tay lên vai hắn: "Ngươi có phải là... hoài nghi Thái tử không?"
"Thái tử là Thái tử, thần không dám!" Tiêu Hiển Phù khom lưng xuống.
Hoàng đế liền âm hiểm cười cười: "Nhưng ngoại trừ Thái tử, trong lòng trẫm nghi ngờ, còn có một người khác!"
Tiêu Hiển Phù giật mình ngẩng đầu.
"Nếu có một ngày, trẫm muốn ngươi đưa ra lựa chọn đại nghĩa diệt thân, ngươi sẽ chọn như thế nào?"
Tiêu Hiển Phù nhìn con ngươi thâm thúy của Hoàng đế, quỳ xuống cúi đầu nói: "Từ xưa đến nay đều là trung hiếu lưỡng nan, thần thân là thần tử của bệ hạ, phụng dưỡng bệ hạ gần năm mươi năm. Cho dù là giết thê diệt tử cũng không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo với quân vương!"
Hoàng đế không đỡ Tiêu Hiển Phù, chỉ xoay người đưa lưng về phía hắn: "Tốt cho một câu, giết thê diệt tử!" Hoàng đế đi trở lại ngồi xuống, khép hai tay đặt lên bàn lạnh lùng nói: "Lòng trung thành của ngươi trẫm nhìn thấy. Hi vọng khanh...vĩnh viễn nhớ kỹ những lời này!"
"Vâng!"
Sau một khắc, thái độ của Hoàng đế thay đổi, tốc độ nói cực nhanh nói: "Ngươi hoài nghi Thái tử, người Tiêu gia các ngươi" Hoàng đế ngẩng đầu quát: "Thật sự muốn đẩy Thái tử vào chỗ chết như vậy sao?"
Tiêu Hiển Phù sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế vẻ mặt mang đày lửa giận, nghĩ đến lời Sở vương phi đã nói với hắn: "Hoàng đế là con trời, là chủ của thiên hạ, ức năm vạn năm, ai dám làm trái."
Hoàng đế bình tĩnh hít một hơi: "Ngươi lui xuống trước đi, không cần điều tra, trẫm..." Ngưng tụ hai mắt thâm sâu: "Cái gì cũng biết!"
————————————
Vài ngày sau, thành Đông Kinh dần trở nên yên tĩnh.
"Ngày đó trên đường bị làm loạn thành một đoàn, người trong thành và ngoài thành trộn lẫn vào nhau, cho nên vẫn chưa tra ra được cái gì. Đường phố bên kia dù sao cũng không phải quản thành phòng thủ, lực lượng áp chế đạn cùng cung tiễn không chênh lệch bao nhiêu. Lực đạo có thể khiến đầu tên đâm vào da, không phải chỉ dùng mắt thường là có thể thấy được!"
Người hầu khom lưng chắp tay: "Thuộc hạ làm việc không tốt, kính xin Vương gia trách phạt!"
Triệu vương lắc đầu nói: "Có thể tránh được tuyến phòng thủ của thành, vả lại ẩn giấu sâu như vậy, người này ở Đông Kinh tất nhiên không thể khinh thường. So với bổn vương có lương tử, còn không phải chỉ có mấy người kia sao!"
"Vương gia hoài nghi Thái tử sao?"
"Còn cần hoài nghi sao? Người biết Triệu vương phủ ta có tên vàng có mấy người? Dám theo dõi Triệu vương phủ ta lại có mấy người?" Triệu vương quay đầu lại: "Mặc dù không có đầu tên này, bổn vương cũng có thể biết được!"
"Vương gia muốn dùng người kia sao?"
Triệu vương khẽ giơ tay lên: "Còn không vội, tiên sinh nói phải xem xét thời thế, không thể quá mức nóng nảy, nếu không chỉ có thất bại trong gang tấc. Chiếu thư lập hậu tuy rằng đã hạ xuống, nhưng đại điển vẫn chưa cử hành, mẫu thân vẫn chưa thụ sách thì còn chưa phải là thánh nhân chân chính. Đợi đến sau khi đại điển kết thúc, nợ cũ nợ mới mới cùng nhau tính!"
"Vương gia cao kiến."
——————————
Ngày mùng một tháng chín năm Kiến Bình chính là đại khánh, trong cung tổ chức đại yến tại Đại Khánh điện. Thiên tử hạ chiếu, đại điển lập hậu sau Thượng Nguyên bảy ngày, cử hành tại Đại Khánh điện.
Ngoài cửa sổ dưới bầu trời tuyết rơi dày đặc, chậu than dưới chân sôi động, trong phòng có hai nữ tử: "Mỗi lần gọi ngươi đến Đông Cung, ngươi mặc dù đáp lại nhưng cũng nhìn thấy không thấy bóng người. Giống y như hắn, vốn tưởng rằng đại yến Chính Đán lần này ngươi hẳn là sẽ tới... " Thái tử phi cúi đầu khẽ cười nói: "Đúng rồi, năm nay hắn không có ở đây, đại yến này đối với ngươi mà nói cũng không quan trọng."
"Không thể đến bái phỏng còn để Thái tử phi điện hạ tự mình đến cửa, là Ấu Thanh không phải. Chỉ là Ấu Thanh thật không dám đến Đông Cung quấy nhiễu điện hạ."
"Hắn ra ngoài cũng đã nửa năm, ngày sinh thần của hắn, hắn có viết thư gửi về cho ngươi không?"
Tiêu Ấu Thanh lắc đầu: "Châu huyện tuy không xa kinh thành, nhưng sự vụ chồng chất cũng đủ bận rộn, chắc hẳn nàng còn có việc đi."
"Vì hắn giải thích làm cái gì, cho dù có bận rộn hơn nữa, dành thời gian viết thư có thể mất mấy canh giờ a?"
Tiêu Ấu Thanh nghiêng đầu nhìn tuyết rơi dày ngoài cửa sổ: "Đôi khi tâm tư của nàng, ngay cả ta cũng không đoán được."
Thái tử phi nhìn bộ dáng của nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Quên đi, hôm nay ta là đến tìm ngươi, nhắc đến hắn làm gì."
Lại nói: "Thứ ngươi tặng lúc lễ khất Xảo quá quý, ta suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ tới nên tặng lại ngươi cái gì. Đông Cung xảy ra chuyện kia ta liền bận rộn đến bây giờ mới rảnh rỗi."
Dứt lời, Thái tử phi vẫy tay với nội thị phía sau, bọn họ liền cầm hai cái tráp tiến lên: "Một chút tâm ý, coi như là lễ mừng năm mới đi."
Tiêu Ấu Thanh quay đầu lại: "Điện hạ..."
"Ngươi cũng không được tự chối nhận."
Tiêu Ấu Thanh cũng không nói gì nữa, nhẹ nhàng gật đầu bảo người nhận đồ.
Thái tử phi lại phất tay trái phải lui ra: "Chỉ là lần trước ngươi tặng tượng Phật cho ta vừa lúc bị...bị mẫu thân của Tông Ninh nhìn thấy. Nàng khi nhìn thấy trong lòng liền sinh vui vẻ, vì vậy hướng ta xin, ai biết nàng chung quy cũng không thể trải qua cửa ải này. Lúc cung nhân thu thập di vật cảm thấy là vật quý giá liền đến hỏi ý tứ của ta, ta bảo nàng dựa theo lệ cũ đem đồ vật đời trước thiêu hủy. Về sau lại nghĩ thầm thứ đó là do ngươi tặng, cứ như vậy thiêu hủy thì đáng tiếc, liền đến nói với ngươi một tiếng."
Tiêu Ấu Thanh lắc đầu: "Vật có thể dùng bạc mua về có đáng giá đến đâu cũng không bằng người chết. Người chết đáng hơn." Tiêu Ấu Thanh đứng dậy hướng Thái tử phi hơi phúc thân: "Điện hạ từ bi."
Thái tử phi đứng dậy chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn hồng mai trong đình viện, nở rộ trong tuyết rơi dày, mở to con ngươi thấu triệt: "Tâm thiện sao?"
***
Ngày mười bốn tháng Giêng năm Kiến Bình thứ chín, đêm trước Thượng Nguyên, trước Tuyên Đức lâu dựng lên vô số lều núi, mặt trên vẽ các loại nhân vật cùng thần tiên. Phía trước lều núi còn xếp ngang ba cánh cửa màu, trên cửa chính còn treo một tấm biển lớn dùng bùn vàng viết, mặt trên viết: "Kiến Bình cùng dân đồng nhạc."
Thông sự xá nhân leo lên Tuyên Đức lâu, tay cầm chiếu thư, cao giọng tuyên bố: "Kiến Bình đầu tháng chín, trăng Giêng Thượng Nguyên chí, ngày vui của triều ta. Cấm lửa ba ngày, cửa thành không đóng, kim ngô không khỏi đêm, Thiên tử cùng dân vui vẻ, cầu mong Đại Tống mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an!"
Vì thế tối ngày mười bốn, đêm trước Thượng Nguyên, cổng thành Đông Kinh không đóng, mà là phái thêm quân sĩ phòng thủ trong thành.
...
Năm nay Long Đức khai quốc công vẫn chưa về kinh, nhưng Thượng Nguyên vẫn như thường ngày, chỉ là trước Tuyên Đức lâu không có màn trướng của Sở vương phủ. Sở vương phi ôm lấy thân thể ở trong Khai Quốc Công phủ.
Ngày hai mươi bảy tháng Giêng năm Kiến Bình thứ chín, đại nội cử hành đại điển lập hậu tại Đại Khánh điện. Từ Thần Phụng Chỉ đi tới Cảnh Linh cung, tấu cáo thiên địa, tông tổ. Ngày đại điển, Đế Hậu tay trong tay nhận quỳ lạy của văn võ bá quan cùng vạn dân, hơn nữa đại xá thiên hạ.
Sau bảy năm, trung cung lại nghênh đón chủ mới. Đến tháng hai mùa Xuân, Thân Tằm cung ở hậu uyển đại nội được quét dọn lại, Hoàng hậu ở Thân Tằm cung lĩnh chúng phi tần, cử hành nghi thức Thân Tằm.
***
Thành vương phủ.
Trong lò nấu nước trà nóng hổi, thúc chất ngồi đối diện, Thành vương cười nói: "Nghi thức Thân Tằm vừa qua, Tam vương sao lại không đi bồi thánh nhân, ngược lại đến chỗ của ta đây?"
Triệu vương cũng đáp lại: "Nương nương thực hiện nghi thức kia quá vất vả, ta làm nhi tử không đành lòng quấy rầy. Gần đây lạnh lẽo, nhớ đến tứ thúc ở chỗ này nên liền đến xin chén trà uống."
Thành vương liền nhẹ nhàng nâng tay đuổi lui trái phải: "Tam vương có chuyện gì thì nói thẳng đi, nơi này không có người ngoài."
Triệu vương bưng trà Thành vương đưa tới, cười khẽ nói: "Chất nhi biết Tứ thúc đi theo quan gia nhiều năm, căn cơ triều đình vững chắc. Cho nên chất nhi lần này tới, là có việc yêu cầu Tứ thúc."
Thành vương hơi cúi đầu, đập ấm trà trong tay: "Tiểu nữ đã gả vào Hàn trạch, Tam vương cứ nói, không sao."
"Chất nhi có một phần đồ vật, muốn mời Ngự sử trung thừa nhiệm kỳ này nhìn một chút." Triệu vương lấy hai phong thư từ trong ngực ra, nhẹ nhàng đẩy đến trước chỗ Thành vương ngồi.
Thành Vương dừng lại xuống tay, xoay tầm mắt lại: "Đây là cái gì?"
"Tứ thúc nhìn sẽ liền biết."
Thành vương giương mắt nhìn Triệu vương, chợt đưa tay mở ra, kinh hãi thất sắc nói: "Cái này..."
"Tứ thúc không cần hoảng sợ, kỳ thật Nguyên Lăng gả cho ai cũng đều giống nhau. Nàng là muội muội của bổn vương, bổn vương tất nhiên sẽ che chở nàng chu toàn."
"Tam vương muốn Ngự Sử Đài mượn chuyện này buộc tội Thái tử sao?"
Triệu vương gật đầu: "Không chỉ như thế, còn phải do Tam ti hội thẩm, thậm chí là bệ hạ đích thân, đến lúc đó..." Triệu vương cực kỳ âm hiểm cười nói: "Vẫn là Tứ thúc ánh mắt sắc bén, nếu chuyện thành công, ta sẽ để cho Hàn Đồng làm tướng, kế nhiệm Trung Thư, bất quá..." Triệu vương cúi người tiến lên: "Là Trung Thư Lệnh, mà không phải là Trung Thư Tiết Sự hay Đồng Bình Chương Sự!"
Thành vương thu tay cầm chén lại, chợt đứng dậy gạt rộng tay áo, khom lưng chắp tay nói với Triệu vương: "Nếu Tam vương có thể che chở cho tiểu nữ cả đời. Thần, mặc cho sai khiến, chết cũng không từ!"
Triệu vương nghe xong cười to đứng dậy, khách khí nâng đỡ Thành vương: "Tứ thúc với ta là người một nhà, Tứ thúc lại là trưởng bối của ta, như thế chẳng phải là làm loạn bối phận sao? Chất nhi gánh không nổi."
Thành vương khẽ ngẩng đầu: "Tam vương là nhi tử trưởng của quan gia, nhận lễ của thần tử là lẽ đương nhiên."
Triệu vương liền thoải mái cười to nói: "Vậy, để Ngự Sử Đài và Tam viện liên danh Thượng Thư buộc tội Thái tử đi, Tứ thúc chỉ cần làm tốt chuyện này, còn lại cứ giao cho bổn vương."
Ngay khi Thành vương chuẩn bị trả lời, cửa thư phòng bị nữ sứ gõ.
"Vương gia, Diêu tướng công cầu kiến."
"Sư phụ tới rồi, bổn vương vừa vặn muốn tìm hắn nói chuyện này!"
Thành vương hiểu ý, hướng ra ngoài phân phó: "Mời Thái Sơn đến thư phòng."
"Vâng."
***