Nữ Tư Tế

Chương 39




Nữ tư tế đối với đàn ông Ai Cập có ý nghĩa đặc thù, nhất là nếu như bản thân hắn thờ phụng thần linh, cho nên Ardeth Bay hỏi: “Nữ tư tế?”

Ông lão nói: “Đúng, chính là ta còn không nhớ kĩ, đó là cái gì?”

Đang lúc hắn suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng người kêu: “Imhotep…..Imhotep….”

Aisha có thể này nhẹ nhàng thở ra, cô lần đầu tiên cảm tạ Imhotep hành vi phun trùng, đột nhiên ở trong phim xuất hiện cái tình huống này thật ghê tởm, nhưng hiện tại cô không ngừng gật đầu, hắn làm một chuyện tốt.

Nhìn xuống phía dưới một đoàn người, bọn họ trên mặt đều hoặc nhiều hoặc ít bệnh ngoài da, này chắc là bệnh độc từ lực lượng hắc ám đi.

Cô không tin hắn có khả năng không chế nhiều vậy người, ngẫm lại cũng tích góp ba ngàn năm sức mạnh, có thể như vậy hiệu quả cũng làm giật cả mình!

Cô không vội bọn họ lại nóng nảy, đi xuống vẫn là có người chết, mà Ardeth Bay bọn họ càng muốn trừ bỏ tên quái vật, bởi hắn là nguy cơ của Ai Cập.

Evelyn do hiểu được văn tự cổ Ai Cập đang tìm trên bản khăc nơi giấu kim kinh, cô tinh tế quan sát từng từ, Ardeth Bay nói Aisha: “Cô nên theo sát tôi.”

Hắn vừa nói xong người phía dưới bị khống chế bắt đầu tràn lên, nếu muốn từ nơi này đi ra ngoài thực không dễ dàng, cần phải cùng nhau mới được.

Evelyn mất thật lớn tài trí khí lực tìm được vị trí sở tàng của kim kinh, lúc này cửa cũng bị phá, rất nhiều người hướng trên lầu vọt tới.

Ardeth Bay cùng Aisha chạy, vừa ra đến bên ngoài từ phía sau vọt tới một cái xe thể thao.

Beni cũng thật là một nô lệ kiên định, hắn thấy được bọn họ liền hô: “Imhotep…..”

Aisha nhìn thấy Imhotep đã khôi phục gần như bộ dáng lúc trước ở cửa sổ, hắn là còn kém một cái tế phẩm là hoàn toàn hồi phục, đương nhiên cũng sở hữu toàn thánh ông.

Hắn thâm thúy trong mắt không nhìn thấy biểu cảm, chỉ vung tay lên một cái người trong thành phố liền tiến đến chỗ bọn họ.

Xe vừa chạy, O’Connell tìm nơi để chạy đi.

Vừa đi không được bao xa, lại thấy trước mắt toàn người.

“Họ đã trở thành nô lệ của Imhotep.” Ardeth Bay nói.

O’Connell nói: “Đã biết.” Hắn dùng sức nhấn chân ga, xe liền bôn đám người tiến lên.

Như vậy quang minh chính đại xảy ra tai nạn xe cộ, Aisha là lần đầu tiên nhìn thấy, càng thêm không nghĩ tới những người đó căn bản không sợ chết, bọn thâm tình kêu tên Imhotep, xông lên lôi kéo người trong xe.

Ardeth Bay bảo vệ Aisha, O’Connell bảo vệ Evelyn, mà người khác lại cần nhờ chính mình. Aisha tuy rằng muốn gặp Imhotep nhưng cũng không muốn bị người đẩy ra.

Một người đụng đến, còn hướng bố túi của Aisha cầm chặt, cái này không được đụng, cô một quyền liền đánh qua, lập tức một người liền bay.

Ardeth Bay run khóe miệng tỏ vẻ: “Nếu cô dùng miệng cắn, có lẽ tôi sẽ không như vậy giật mình.”

Aisha phát hiện mình mà đánh người hẳn là rất đau, cho nên liền bắt cho những người trèo lên một người một quyền.

“Những người này anh dám dùng miệng cắn sao?”

Ardeth Bay nhìn làn da của họ tỏ vẻ: “Không dám.”

O’Connell quay đầu, nói: “Hai người chúng ta là đang chạy trối chết, các người có thể hay không nghiêm cẩn một chút.”

Ardeth Bay nói: “Tôi sẽ dùng hành động chứng minh tôi thật nghiêm cẩn.” Bàn tay to của hắn dũi ra, đem người bên cạnh xe đánh ra ngoài.

Aisha cảm thấy hắn này tư thế rất soái, vừa muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đột nhiên liền cảm thấy cổ sau nhất khinh. Bên tai chỉ nghe được đinh đương một tiếng, tiếp sau xe mặt chấn động, tựa hồ áp đến cái gì cứng rắn.

Cô nhìn lại phía sau, thấy dưới chân bọn họ là quả trứng xoay xoay trên đất, thậm chí còn bị người đạp.

Nhất  định là có người mở ra túi của cô nên nó mới lăn ra bên ngoài, Aisha không sợ nó bị thương nhưng sợ nó bị quăng, vì thế không chút nghĩ ngợi chạy như bay ra khỏi xe nhảy xuống.

“Vật nhỏ……” Ardeth Bay muốn nắm trụ cô, nhưng lại bắt lấy không khí. Nhìn cô dừng ở những người đó liền nhấc chân muốn đi, nhưng bị O’Connell giữ lại: “Không cần lo lắng, anh nhảy xuống chỉ có thể chết, cô ấy có lẽ còn cơ hội trốn thoát.”

Hai người tranh luận, tên người Mĩ bị nguyền rủa cuối cùng được người trong thành kéo đi, hắn sợ hãi cực kỳ, nổ súng chung quanh đánh này nọ đều bị người khống chế, súng của hắn chỉ có năm viên mà thôi.

Mẹ Aisha của chúng ta lúc này đang truy tìm trứng của cô trong đám người, vừa chạy vừa đẩy ra người muốn bắt trụ hoặc chân của cô.

Lúc này phát hiện trứng của mình đang thật lạnh nhạt nằm trong tay một người, cai tay kia rất lớn giữ chặt lấy nó.

Ngẩng đầu nhìn lên, người nhặt quả trứng không phải ai khác chính là Imhotep.

Imhotep chỉ liếc cô một cái, nói: “Mang theo nàng ta.”

Tiếp theo có hai người đi lên, bị kéo cùng Imhotep đi về phía trước.

“Trứng……” Còn bị Imhotep cầm, tựa hồ không có ý muốn đưa cho cô, không biết vì sao cô cảm thấy Imhotep nhất định không hại nó, dù sao cũng là đứa nhỏ của hắn.

Cho nên cô chỉ có thể đi theo, vừa bị lôi đi vừa nói: “Imhotep, anh nhận ra em sao?”

Imhotep đi ở phía trước, hắn bối cảnh như trước đi một cách cường đại ổn trọng, thanh âm hắn không cao không thấp lạnh nhạt trầm ổn: “Ngươi chính là con rắn kia.”

Aisha muốn hỏi có phải hay không nhận ra cô là Aisha, nhung bị loại túi da phương đông này thì hắn hẳn không nhìn ra linh hồn cô.

“Kỳ thật em là…….” Vừa muốn nói ra thân phận bản thân, tất ý tổng đi xuống cũng không phải chuyện này, Imhotep đột nhiên tách khỏi đống người, đứng ở cuối cùng là một trong những gã bị nguyền rủa.

Aisha đang nhìn sườn mặt của hắn, phát hiện hắn dang cười, là cái loại ôn nhu âm hiểm cười. Rất mâu thuẫn, sự thật quả thực như thế.

Người đàn ông kia run rẩy đem thánh ông giao cho hắn, Imhotep lạnh nhạt mở miệng rộng, cứ như vậy, cuối cùng người bị hắn ăn hết, Imhotep chân chính sống lại thành một cái phi thường đáng sợ.

Nhìn mặt hắn Aisha thật muốn xông lên hôn sâu một cái, ba ngàn năm không thấy, khuôn mặt này thực sự không có gì thay đổi.

Chỉ có vẻ mặt của hắn có chút thay đổi, không lại có được đại tư tế cái loại này thánh khiết, tựa hồ cả người tràn ngập màu đen thần bí cùng tà ác.

Hắn hiện tại không còn là thái dương mà là ánh trăng, vẫn một nửa bị bóng đêm nhiễm đen bán nguyệt, Aisha sợ run, bất quá trong lòng biết hắn là hắn, Imhotep thâm tình.

Thời điểm Imhotep quay đầu lại thì thấy cô gái đang khóc, hai hàng thanh lệ theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn chảy xuống. Hắn không biết vì sao lòng lại dao động, tình hình này tựa hồ ở nơi nào đã gặp qua, đại khái vì quá lâu mà quên mất.

Xoay người hắn tiếp tục truy tìm những người đó, bởi vì tế phẩm ở trong bọn họ.

“Imhotep, anh đã hoàn toàn sống lại, như vậy hẳn là có thể buông tha cho sống lại Anck-Su-Namun, bởi vì……”

“Vật nhỏ, tôi đến cứu cô…..” Ardeth Bay thế nhưng không có như trong kịch tình vọt đến, hắn cầm loan đao cùng cây đuốc trở lại.[/color]