Ông Hùng đang thảnh thơi uống trà đọc sách trong thư phòng, Lục quản gia thì đứng bên rót trà cho ông. Đột nhiên "rầm" một tiếng cánh cửa mở toang, ông nhìn người vô lễ mở cửa vào phòng mà không gõ cửa trước kia. Vương Thanh không chần chừ bước thẳng đến trước mặt ông. Ông thản nhiên nói mà không hề nhìn mặt cô đang méo mó đến cỡ nào.
- Từ khi nào mà con trở nên vô lễ như thế???Vương Thanh không quan tâm gì đến câu nói của ông, cô bước thẳng đến trước mặt ông. Lại "rầm" thêm một tiếng nữa, một lá thư xuất hiện trên bàn. Cô không thưa không dạ nói thẳng.- Ông cho con một lời giải thích đi. Chuyện này là như thế nào???Lúc này ông mới nhìn gương mặt cô, thấy mặt cô méo mó khó coi. Ông bỏ qua sự vô lễ vừa rồi của cô mà cầm lá thư lên đọc. Ông đọc từng chữ nhưng biểu cảm trên gương mặt ông lại không hề có biểu hiện gì là ngạc nhiên hay hoảng hốt gì, mà bình thản một cách đến ngạc nhiên. Ông đọc xong lại nhẹ nhàng đặt xuống từ tốn nói.- Chuyện này có gì cần giải thích. Nó vốn là sự thật.- Vậy chuyện con còn một đứa em gái là sự thật???_Đôi mắt cô đỏ hoe nhìn ông đầu thừa nhận.- Và chuyện ông cùng ba con xóa đi kí ức về em gái con cũng là sự thật???_Một lần nữa ông gật đầu thừa nhận, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống.- Vậy...Tiểu Ngọc...chính là em gái thất lạc của con???Lúc này trên gương mặt ông mới có biểu cảm, gương mặt ông hiện lên nét ngạc nhiên. Vương Thanh nhìn thấy phản ứng của ông, cô mới biết điều cô đoán là đúng, gương mặt cô thẫn thờ nói.- Thì ra mọi chuyện là vậy. Mọi chuyện đều là sự thật sao???Đôi chân cô như mềm nhũn ra mà ngồi bệt xuống đất. Lục quản gia hoảng hồn nhanh chóng đến bên cạnh đỡ cô để cô không nằm ra đất, ông thấy cô như vậy thì hoảng sợ lo lắng mà nhanh chóng rời ghế đến bên cô. Nhưng nhìn gương mặt cô lúc này ông mới hỏi.- Làm sao con biết???- Ông tưởng con vẫn còn ngây thơ như trước sao??? Nơi đây là đâu chứ??? Đây là Vương biệt viện nếu không có sự cho phép của ông thì ai có thể tự ý đến đây. Ngay cả những gia tộc lớn muốn đến đây cũng không có chân mà bước vào chứ đừng nói gì đến một nhân viên nhỏ trong công ty. Nếu không có sự cho phép của ông thì dù là người trong gia tộc cũng không thể đến. Ông cho Tiểu Ngọc đến đây, không phải vì Tiểu Ngọc đã giúp ông mà là ông nghi ngờ em ấy chính là em gái con, không phải sao???Vương Thanh nói trong vô thức, nhưng mọi thứ cô nói hoàn toàn đúng với những suy nghĩ cũng như tính toán của ông. Ngày đầu tiên nhìn thấy Triệu Ngọc ông đã vô cùng ngạc nhiên, gương mặt của Triệu Ngọc và cô giống nhau đến khó phân biệt. Nếu như không phải ông đã quan sát cô lớn lên thì chắc ông đã nhận lầm Triệu Ngọc là cô. Nhưng ông lại không tin trên đời lại ngẫu nhiên có người giống người đến mức này nên đã âm thầm điều tra thân thế cùng bí mật xét nghiệm ADN của cô và Triệu Ngọc. Và mọi thứ đều đúng như ông dự đoán, Triệu Ngọc chính là đứa cháu gái thất lạc của ông, là em gái của Vương Thanh. Ông nghe cô nói thì cũng an tâm vì không phải cô phát bệnh, ông nói.- Con nói đúng. Ban đầu ta đã nghi ngờ Tiểu Ngọc chính là đứa em thất lạc của con nên đã âm thầm điều tra. Kết quả, quả nhiên hoàn toàn đúng như những gì ta đã nghĩ.Ông vừa nói vừa đứng lên đi đến bàn kéo ngăn bàn ra lấy ra một từ giấy đưa cho cô xem. Cô nhân từ giấu từ tay ông nhìn, là giấy xét nghiệm ADN của cô và Triệu Ngọc. Kết quả ADN của cả 2 đều giống nhau đến 98%, kết luận cô và Triệu Ngọc có quan hệ huyết thống. Đến lúc này thì cả người cô như mất sức, nếu như không phải có Lục quản gia đỡ cô thì chắc cô đã nằm trên đất.Ngày Vương Thanh cô vô tình bắt gặp Triệu Ngọc ở Vương biệt viện, lúc đó cô còn nghi ngờ Triệu Ngọc là nội gián của Triệu Hữu nhưng cô vẫn tin tưởng Triệu Ngọc sẽ không làm gì có lỗi với cô. Nhưng có đánh chết thế nào cô cũng không nghĩ Triệu Ngọc lại là em gái mình. Cô cố nén cảm xúc của mình để hỏi ông.- Tại sao ông không nói cho con biết???- Nếu nói cho con biết liệu con có tin không???_Ông hỏi ngược lại.- Nhưng nếu ông nói thì mọi chuyện đã không xảy ra đến mức này.Bây giờ cô không thể kìm nén cảm xúc của mình được nữa. Cô gào thét lớn tiếng trước mặt ông, điều mà cô chưa bao giờ làm trước mặt ông. Ông ngạc nhiên nhìn, đôi mắt cô đã ngập trong nước mắt cùng đỏ hoe. Giờ ông mới hiểu cái cô tức giận không phải là chuyện ông không nói với cô mà cái cô tức giận là chuyện khác. Giọng cô run run, nước mắt cô lăn dài.- Nếu ông nói cho con biết...thì con... đã không lạnh nhạt với em ấy.Hóa ra là thế. Cô là đang tức giận chính mình. Ngày cô biết được Triệu Hữu - ba nuôi của Triệu Ngọc là hung thủ giết cha mẹ cô cũng là cha mẹ ruột của Triệu Ngọc thì mọi tình cảm của cô đều mâu thuẫn. Tuy cô không muốn làm hại Triệu Ngọc, nhưng thù hận của cha mẹ cô không thể buông bỏ nên đã đối xử lạnh nhạt với Triệu Ngọc. Đuổi Triệu Ngọc ra khỏi công ty, không gặp mặt hay nghe điện thoại. Dù một tin nhắn cô cũng không gửi cho Triệu Ngọc. Nhưng bây giờ có phải đã quá muộn để hối hận khi cô biết Triệu Ngọc là em gái mình. Nếu như cô biết cô sẽ đối xử với em ấy như vậy. Quá trễ cho tất cả mọi thứ cô làm, cô chỉ biết ôm đầu đau khổ mà khóc. Cô luôn biết khóc sẽ không có ích gì, sẽ không thay đổi quá khứ. Nhưng cô lại không thể ngăn dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi.Đột nhiên Vương Thanh không khóc nữa, từ từ đứng dậy nhưng gương mặt cúi gầm xuống nên ông không thể gương mặt cô lúc này. Cô từ từ xoay người bước đi những bước nặng nề, gương mặt tuy đã ngước lên nhưng đôi mắt lại nhìn vào hư vô. Cô rời đi Lục quản gia lo lắng nói với ông.- Lão gia, cứ để tiểu thư như vậy mà đi sao???- Bây giờ có nói gì cũng vô ích. Cứ để con bé một mình sẽ tốt hơn._Ông thở dài.- Nhưng nếu cứ để tiểu thư như vậy liệu...- Con bé sẽ không bị gì đâu. Cho dù có thì tên đó cũng xấu số khi đụng đến con bé lúc này. Chỉ có Trịnh Thiên mới có thể gần con bé mà thôi.Lục quản gia đang nói thì bị ông chen ngang vào. Ông biết Lục quản gia lo lắng điều gì nhưng nó áp dụng lên người Vương Thanh thì hơi vô lý. Bình thường cô đã nguy hiểm rồi, lúc tâm trạng cô không vui thì lại càng nguy hiểm hơn. Những người biết cô thì sẽ tránh xa cô lúc này, còn những tên xấu số không biết thì chỉ có thể cầu nguyện cô nhẹ tay với tên đó. Phía Vương Thanh thì sau khi biết được Triệu Ngọc chính là em gái mình thì cô như người mất hồn mà lang thang trên đường. Cô đi trong vô thức không hề để ý đến những ánh mắt kì lạ đang nhìn cô. Một tên không biết điều nào đó đi trên đường cố tình đụng vào người cô với ý đồ giật túi. Nhưng ngay khi hắn lấy được túi của cô định bỏ chạy thì đột nhiên hắn bị kéo ngược lại. Hóa ra cô đã biết từ sớm nắm chặt túi xách của mình không để hắn toại ý nguyện. Đôi mắt cô sắc lạnh nhìn tên xấu số đó khiến hắn rùng hết cả người nhưng hắn bạo gan hơn rút con dao từ trong người ra mà đe dọa.- Mau bỏ tay mày ra nếu không đừng trách tao không nể con gái.Cô không nói gì chỉ nhìn chăm chăm vào tên giật túi càng khiến hắn hoảng sợ hơn. Hắn liều mạng vung dao về phía cô. Cô nhanh chóng bắt được cổ tay hắn rồi không nương tay mà bẻ gãy. Tiếng xương gãy giòn tan nghe một cách rõ ràng khiến mọi người xung quanh cũng hoảng sợ. Tên giật túi đau đớn làm rơi con dao xuống đất, tay còn lại đang cầm dây túi của cô nhanh chòng bỏ ra mà ôm lấy tay gãy của mình không ngừng cầu xin.- Nữ hiệp tha mạng. Tôi có mắt không tròng nhìn thấy thái sơn. Xin hãy tha cho tôi lần này...làtôi lỡ dại chọc nhầm người. - Anh đúng là xui xẻo khi chọc trúng cô ấy đấy.Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên từ phía sau. Mọi người đều ngước nhìn người đàn ông đó nhưng đó lại là người cô không bao giờ muốn gặp. Khương Ngạn Tần bước ra từ chiếc siêu xe cộng thêm vẻ ngoài điển trai của mình làm bao nhiêu cô gái xung quanh đều đổ gục. Anh ta bước đến gần chỗ cô nhìn xuống tên giật túi mà nói.- Anh không may mắn rồi. Giật của ai không giật, lại giật của cô ấy. Lại còn ngay trong lúc cô ấy đang không vui. Xem ra anh tận số rồi. Cô ấy là người nhà họ Vương đấy.Ngay khi mọi người nghe thấy cái họ Vương thì đều hoảng sợ tột cùng. Nhắc đến họ Vương thì ở đây ai mà không biết, gia tộc đứng đầu trong Ngũ đại gia tộc của thành phố S này. Gia tộc có thể hô mưa gọi gió, chỉ cần một động tác nhỏ cũng có thể khiến nền kinh tế của cả thành phố này điêu đứng. Nhưng bây giờ đã không chỉ thành phố S mà là cả thế giới. Cho nên chỉ cần nhắc đến gia tộc họ Vương thì ai cũng sợ hãi. Tên giật túi nghe vậy thì cũng tuyệt vọng. Nhưng điều mà mọi người nghĩ rằng nó sẽ không xảy ra thì đã xảy ra. Vương Thanh thả tay tên giật túi ra rồi quay người bỏ đi không nói một lời nào khiến mọi người đều ngỡ ngàng, ngay cả Khương Ngạn tần cũng ngạc nhiên nhưng thấy cô rời đi mà không chú ý đến mình nên anh cũng nhanh chóng bước theo cô. Tên giật túi được thả mừng rỡ mà chạy vụt đi, mọi người xung quanh cũng dần tản ra.