Vương Thanh nói xong không chờ 2 người kia kịp hiểu thì nhanh chóng bước ra cửa. Từ Minh, Tiêu Như cũng theo sau cô dù không biết chuyện gì. Suốt dọc đường Vương Thanh không hề nói một câu, gương mặt cô hiện lên sự nghiêm túc lạ thường. Nếu như cô đoán không lầm thì món quà mà hắn nhắc đến chỉ có thể là chuyện đó mà thôi.
3 người bước nhanh trên đường nhưng vừa bước vào phòng lớn nhất thì "bùm" một tiếng căn phòng lúc nãy họ còn ở trong đó đã phát nổ. Vì 3 người vẫn còn trong biệt thự nên không tránh có chút ảnh hưởng nên khi tiếng nổ vừa phát ra thì họ liền ngồi xụp xuống. Vương Thanh nhìn căn phòng vừa phát nổ và giờ đang bốc cháy, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô hắn đang tính cho ngôi biệt thự này bốc cháy giống như 6 năm trước hắn đã châm lửa để thiêu chết mẹ cô.- Tại sao lại...??? Rõ ràng chúng ta đã tháo toàn bộ bom rồi mà tại sao vẫn còn???Tiêu Như nhìn căn phòng cháy mà không khỏi ngạc nhiên. Bọn họ đã dùng bom điện từ để ngăn sóng điều khiển của tên dẫn đường lúc nãy rồi, cũng đã vô hiệu hóa số bom đó. Vậy tại sao vẫn còn bom phát nổ được chứ.- Căn phòng đó 2 người bước vào chưa được bao lâu nên không phát hiện trong đó có bom. Hơn nữa hắn cũng rất cẩn thẩn để ta không phát hiện ra có bom nên cố tình không cho 2 người vào phòng, hơn nữa còn tẩy đi mùi thuốc nổ để tôi không phát giác ra được. Hắn quả là tên cáo già.Vương Thanh lên tiếng giải thích cho Tiêu Như và Từ Minh hiểu. Thật ra, lúc nãy cô đã phát hiện ra trong phòng có bom nhưng vì cơn tức giận đã che mất tâm trí của cô nên không nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác. Vương Thanh không nói gì thêm nữa lập tức xoay người vừa bước đi vừa nói.- Nếu không nhanh lên thì chúng ta sẽ bị thiêu sống trong này đấy.Tiêu Như, Từ Minh nghe xong thì ba chân bốn cẳng chạy theo cô. Họ cũng rất cảnh giác đề phòng có kẻ đánh lén nhưng dường như toàn bộ kẻ định đều đã chết, những kẻ còn sống chắc cũng đã vắt giò lên cổ mà chạy rồi. Nên trên đường hầu như không bị tấn công. "Bùm" tiếng nổ thứ 2 phát ra, lần này là căn phòng lớn đó. Lần này Tiêu Như và Từ Minh đã biết chuyện rồi cũng không mấy ngạc nhiên, điều mà họ cần làm bây giờ là bảo vệ Vương Thanh ra ngoài an toàn. Ngọn lửa càng ngày càng lớn hơn thiêu rụi mọi thứ trong phòng, Vương Thanh và 2 người kia bước nhanh trên hành lang tiến thẳng ra ngoài cửa. 3 người vừa bước ra khỏi cửa thì nhanh chóng chạy thật nhanh ra xa ngôi biệt thự.Chạy được một khoảng khá xa thì "bùm" một tiếng nữa, toàn bộ ngôi biệt thự đã chìm trong biển lửa. Rất may là ngôi biệt thự này tách biệt với khu dân cư nên không cháy lan rộng ra. Ngôi biệt thự bốc cháy lớn, ngọn lửa bốc lên tận trời cao. Vương Thanh lạnh lùng đứng đó nhìn ngôi biệt thự đang cháy mà nhớ đến ngọn lửa 6 năm trước lúc đó ngôi biệt thự cũng cháy như thế. Chỉ khác một điều lúc đó cô đứng rất xa chỉ có thể nhìn, còn bây giờ dù cô đã đứng xa ngôi biệt thự đó nhưng vẫn cảm giác được sức nóng của nó khủng khiếp như thế nào. - Thật khủng khiếp, ngọn lửa lớn quá, đứng đây mà còn thấy nóng đến mức nào. Nếu chúng ta không nhanh chân thì đã chết trong đó rồi.Từ Minh nhìn ngôi biệt thự đang cháy mà không khỏi cảm thán. Ngọn lửa quá lớn không thể dập tắt được nữa chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn nó thiêu rụi một thứ quanh nó. Trong khi Từ Minh đang nói thì đám thuộc hạ của Vương Thanh đã chạy đến cạnh cô. Vương Thanh vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ngôi biệt thự.- Nhưng không phải hắn muốn bắt Vương chủ sao??? Tại sao lại còn định thiêu chết Vương chủ trong đó.- Hắn không hề có ý định sẽ giết tôi. Chỉ nghĩ sẽ bắt tôi xong thì diễn lại cảnh 6 năm trước cho tôi xem mà thôi.Tiêu Như thắc mắc hỏi. Vương Thanh giải thích cho Tiêu Như hiểu. Thật không ngờ hắn tự tin đến vậy. Cố tình sắp đặt mọi thứ khi bắt được cô. Tuy không bắt được nhưng vẫn phải hoàn thành xong vở kịch này.- 6 năm trước??? Không lẽ...- Phải!!! Mẹ tôi là bị hắn thiêu chết.Từ Minh lên tiếng ngờ vực nhưng Vương Thanh đã nhanh chóng giải đáp thắc mắc trong lòng Từ MInh. Vương Thanh nói xong thì liền xoay người bỏ đi để lại 2 người không mặt không thể nào ngạc nhiên hơn nữa. Không ngờ, tên cầm đầu mọi chuyện lại là hung thủ đã giết cha mẹ cô. Thảo nào cô không kiềm chế được cơn tức giận.Vương Thanh đi một mạch đến xe. Một thuộc hạ nhanh chóng mở cửa cho cô. Cô đi vào xe thì liền ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm mắt lại mà định thần. Tiêu Như thì cũng ngồi sau xe cùng cô, còn Từ Minh thì ngồi ghế phụ phía trước, để một thuộc hạ lái xe. Những thuộc hạ khác cũng nhanh chóng vào xe. Đoàn xe lăn bánh rời khỏi, bỏ lại ngôi biệt thự.Xe cũng đã chạy được một đoạn khác xa, nhưng không khí trong xe thật sự lạnh đến tột độ, Vương Thanh từ lúc vào xe không hề mở mắt cũng chẳng nói câu nào. Ba người kia biết được bây giờ tâm tình cô không ổn nên cũng không dám mở miệng, trách chọc giận cô. Họ chỉ còn cách giao tiếp vào nhau bằng mắt thôi.Ở một khoảng rất xa với đoàn xe.- Báo cáo,mục tiêu đã trong tầm ngắm.- Tốt, chờ lệnh của ta thì lập tức bắn hạ chúng.Một đoàn người đang nằm xấp xuống đất, nhắm một mắt nhìn vào ống nhòm bắn tỉa nhắm vào đoàn xe của Vương Thanh. Một người phụ nữ dẫn đầu bọn chúng, cũng đang nhắm vào xe của cô nhưng lại luôn nhắm vào Từ Minh đang ngồi phía trước, sau đó lại nhắm sang thuộc hạ lái xe. Chờ cho xe đến gần thì lập tức bóp cò bắn thẳng vào đầu tên lái xe chết ngay lập tức.Trong xe của Vương Thanh vẫn yên lặng cho đến khi thuộc hạ đang lái xe của cô bị bắn chết. Chiếc xe chao đảo nhưng lại không có một tiếng hét nào. Từ Minh ngay khi thuộc hạ lái xe chết thì lập tức cầm lái cố gắng điều chỉnh để xe cân bằng lại. Sau một hồi, Từ Minh cũng đã dừng được xe lại. Những thuộc hạ ở xe khác thấy được tình hình thì ngay lập tức xuống xe đứng quanh xe của Vương Thanh mà phòng vệ. Cả Tiêu Như và Từ Minh đều xuống xe chỉ có Vương Thanh ở trong xe nhìn chăm vào vết xước trên mặt kính. Viên đạn vốn không bắn xuyên qua kính xe nhưng tên lái xe lại chết thì chỉ có thể là trúng độc mà thôi. Tiêu Như sau khi xem xác chết của tên lái xe thì liền chạy qua cửa xe, gõ cửa xe. Kính cửa xe hạ xuống Tiêu Như liền nói.- Vương chủ, phát hiện trên người hắn có vết kim đâm.- Tôi biết rồi. Xem ra hắn không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.