Sáng hôm sau, ông Nhiên tập hợp tất cả mọi người để phân công việc như cô đã căn dặn, đến khi thấy cái tên giả của Trịnh Thiên thì mới nhìn anh mà nói.
- Cậu Tư Hoàng, một lát nữa cậu gặp tiểu thư ở vườn hoa cuối hành lang. Chính tiểu thư sẽ giao việc cho cậu.Tất cả mọi người nghe đều ngạc nhiên ngay cả Trịnh Thiên. Anh suy nghĩ có khi nào Vương Thanh đã phát hiện ra anh rồi không. Nếu như vậy thật, có khi nào cô sẽ tránh anh giống như mọi lần cô vẫn làm. Bước chân anh nặng nề, anh bước trong sự lo lắng. Khi đứng trước cánh cửa dẫn ra vườn hoa, anh lại do dự không biết anh có nên vào hay không. Cuối cùng, Trịnh Thiên nắm lấy chốt cửa mà mở ra. Ngay lập tức, xuất hiện trước mắt anh là một nhà kính tràn ngập hoa nở rộ, giữa vườn là một bộ bàn ghế nhỏ, cách không xa bộ bàn ghế là một cái xích đu, đối diện có một ghế sofa Vương Thanh mới dặn người đặt trong vườn. Cả khu vườn tràn ngập một màu tươi mát, cây cối xanh tươi, hoa nở thơm ngát cả vườn. Nhìn cả khu vườn có thể biết được có người đã chăm sóc rất kĩ cho từng cây ở đây.Vương Thanh đang cầm bình tưới cây, Trịnh Thiên nhìn cô đến ngỡ ngàng, toàn bộ cây trong khu vườn này là do chính tay cô chăm sóc sao. Nhưng anh lại không hề biết cô có sở thích tao nhã như vậy. Đang mải ngắm nhìn cô thì đột nhiên cô lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của anh.- Nếu đã đến rồi thì vào đi. Đừng đứng ở cửa.Vương Thanh không nhìn Trịnh Thiên chỉ chăm chú tưới cây mà nói với anh. Anh nghe cô nói như vậy thì mới từ từ bước hẳn vào trong. Cô cũng đặt bình tưới xuống mà quay về ghế ngồi. Lúc này cô mới nhìn kĩ anh đang đứng trước mặt cô. Anh có chút lo lắng, tuy rằng đã cải trang kĩ càng nhưng đứng trước mặt cô anh vẫn không tự tin rằng mình qua mặt được cô. Cô lạnh lùng nhìn anh rồi từ từ mở miệng nói.- Anh là Tư Hoàng???- Đúng vậy, thưa tiểu thư.Trịnh Thiên hơi cúi người mà nói. Anh luôn cao cao tại thượng trước người khác nhưng chỉ riêng mình Vương Thanh mới đáng là người để anh cúi đầu. Cô vẫn lạnh lùng nhìn anh mà nói.- Hôm qua biểu hiện của anh rất tốt. Đáng được khen ngợi.- Cám ơn tiểu thư.- Nhưng cũng đáng nghi ngờ.Câu nói này của Vương Thanh khiến Trịnh Thiên hoảng loạn. Lẽ nào cô đã phát hiện. Cô nhàn nhã cầm chiếc khăn trên bàn mà lau tay rồi nói tiếp.- Anh nên biết quyền lực mà tôi đang có trong tay lúc này chính là điều mà tất cả những kẻ có dã tâm đang nhắm đến. Tôi hiện bây giờ là mục tiêu của những kẻ đó nên không loại trừ khả năng bọn chúng đã phái người làm nội gián bên tôi. Và anh là kẻ có khả năng nhất.- Xin tiểu thư minh giám. Tôi không phải là nội gián, cũng không phải là tay sai của bất cứ ai. Tôi chỉ một lòng muốn bảo vệ tiểu thư.Trịnh Thiên nói xong thì Vương Thanh cũng đã đặt khăn lên bàn. Cô vẫn không biểu hiện gì nhiều khi nghe anh nói. Tuy không phát hiện ra anh là Trịnh Thiên chứ không phải là Tư Hoàng nhưng anh không ngờ cô lại nghi ngờ anh là nội gián. Cô nhìn biểu hiện của anh mà hít một hơi thật sâu rồi nhìn khu vườn mà nói.- Anh biết đấy, khu vườn này là cấm địa, chỉ có những người mà tôi tin tưởng mới được phép đến đây. Những kẻ không được tôi cho phép đều phải chết. - Vậy tiểu thư gọi tôi đến đây là vì điều gì???- Anh sẽ làm vệ sĩ riêng cho tôi, 24/24 giờ phải theo sau tôi và chỉ nghe lệnh của tôi. Nếu như anh là tốt công việc này thì tiền thưởng của anh sẽ không nhỏ. Nhưng anh nên nhớ anh có thể mất mạng bất cứ lúc nào.- Vậy nếu tôi không nhận việc thì sao???- Giống như lúc nãy tôi đã nói đây là khu cấm địa, chỉ có người của tôi mới được phép đến đây. Nếu không phải là người của tôi thì kẻ đó phải chết.Gương mặt Vương Thanh lúc này đắc thắng toàn phần, Trịnh Thiên nghe cũng hiểu được sự bá đạo của cô đến mức nào. Câu nói của cô có nghĩa là nếu như anh không nhận việc thì anh chỉ có đường chết mà thôi. Nhưng cô không hề biết trong lòng anh lúc này đang hân hoan đến mức nào. Anh chỉ nghĩ mình sẽ bảo vệ cô từ đằng xa nhưng không ngờ cô lại để anh làm vệ sĩ riêng. Vậy thì anh càng dễ dàng bảo vệ cô mà không cần lén lút nữa. Anh hớn hở nói.- Rất mong được phục vụ tiểu thư.Vương Thanh nhìn Trịnh Thiên hớn hở mà phì cười. Chỉ là vệ sĩ riêng thôi mà vui mừng đến vậy sao. Cô ho khan một tiếng lấy lại uy nghiêm mà nói.- Công việc của anh chỉ đơn giản như thế. Anh được tự do đi lại trong nhà cũng như đến vườn hoa này. Tôi sẽ sắp xếp anh ở phòng gần phòng tôi. Như vậy sẽ dễ dàng cho anh thực hiện nhiệm vụ của mình. Anh có yêu cầu gì khác nữa không???- Tôi có thể tận tay chăm sóc hoa ở đây không???- Tùy anh.Trịnh Thiên vui mừng không ngớt. Không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Cô không hề nghi ngờ thân phận của anh cũng cho anh theo bên mình. Mọi chuyện quá suôn sẻ. Ngay cả yêu cầu của anh muốn chăm sóc vườn hoa cô cũng đồng ý. Anh vui vẻ đi khắp vườn hoa mà nhìn ngắm mà không hề biết ánh mắt cô đang nhìn anh lúc này rất khác so với lúc anh đứng trước mặt cô.Từ hôm đó, Trịnh Thiên lúc nào cũng đi theo Vương Thanh như hình với bóng. Cô đi đến đâu cũng đều có anh theo sau, khi cô ở nhà anh tận tình chăm sóc cô, khi cô đến công ty anh tình nguyện để cô sai vặt, khi cô chăm sóc vườn hoa anh cũng cùng cô làm vườn. Cũng có mấy lần cô bị ám sát nhưng may nhờ có anh mà cô an toàn. Trịnh Thiên có vất vả một chút khi sống cùng cô dưới một mái nhà. Sáng anh phải đi theo bảo vệ Vương Thanh. Đến tối thì anh phải làm việc của công ty. Mặc dù vậy nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện. Có mấy lần anh lén vào phòng của cô qua cửa ban công mà suýt không nhịn xuống được dục vọng. Cô luôn mặc áo ngủ 2 dây bằng vải bóng khiến làn da trắng mịn của cô nổi bật, khi cô ngủ lại để một chân ra khỏi chăn khiến cặp đùi non mềm của cô như ẩn như hiện. Cả cơ thể cô khiến ngọn lửa dục vọng trong người anh bị châm ngòi. Nhưng may mắn là anh vẫn còn lý trí mà không chạm vào cô, anh nhẫn nhịn mà ngắm cô một lát rồi bước ra khỏi phòng. Nhưng ngay khi cánh cửa vừa đóng lại thì cô mở mắt ra nhìn về phía cửa. Rồi sáng hôm sau cô lại làm như chưa có chuyện gì mà gặp anh và mọi chuyện lại diễn ra như mọi khi.1 tháng trôi qua kể từ khi Trịnh Thiên theo Vương Thanh. Mọi thứ tưởng chừng như luôn diễn ra như bình thường. Nhưng đến khi chuyện này xảy ra anh mới hiểu lý do tại sao cô không trở về thành phố S.Vương Thanh đang tỉa lá cho cây trong vườn, anh thì xới đất. Bất chợt, ông Nhiên chạy thẳng vào mà không báo trước, thở hổn hển, trán lại lấm tấm mồ hôi. Ông Nhiên không chờ cô hỏi mà nói.- Tiểu thư đã tìm ra được nơi mà hắn thường xuyên tới.- Mau đưa tôi đến đó.Vương Thanh bất ngờ trước câu nói của ông Nhiên rồi vội vàng nói. Cô không chờ được nữa nhanh chóng bước đi rời khỏi vườn hoa. Trịnh Thiên cũng nhanh chân đi theo cô. Anh nghe thì không hiểu. "Hắn" mà ông Nhiên nhắc đến là ai. Chẳng lẽ là người mà cô luôn tìm kiếm.Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà bỏ hoang. Vương Thanh bước xuống rồi nhanh chóng bước vào trong nhà. Căn nhà đúng nghĩa hoang tàn của nó nếu như nhìn từ bên ngoài nhưng không ai ngờ lại có một mật thất phía dưới lòng đất. Cô không ngần ngại mà đi xuống mật thất. Đứng trước một cánh cửa làm bằng sắt cô ngay lập tức mở cửa đi vào. Một căn phòng xuất hiện trước mắt cô. Bốn bước tường đều là hình của một người phụ nữ mà không ai khác chính là mẹ của cô. Giữa phòng có một cái bàn làm việc cùng ghế tổng tài, trên bàn là màn hình và giấy tờ để lộn xộn. Toàn bộ giấy tờ đó đều liên quan đến cô, anh thắc mắc trong lòng. Rốt cuộc là ai mà lại theo dõi cô. Vương Thanh không ngạc nhiên khi thấy đống giấy tờ đó có liên quan đến mình. Cô đã biết hắn theo dõi từng hành động của mình từ lâu. Bất chợt màn hình sáng lên và xuất hiện một người đàn ông đang ngồi ghế tổng tài quay lưng lại. Là một đoạn clip đã được quay trước khi cô đến. Người đàn ông đó nói.- Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, Vương lão đại. Nhưng mà thật đáng tiếc khi tôi không thể gặp mặt trực tiếp ngay lúc này. Tôi cũng rất bất ngờ đấy khi Vương lão đại tìm ra được nơi ẩn náu này của tôi. Có lẽ cô cũng rất ngạc nhiên khi thấy hình của mẹ mình đúng không??? Và tôi tin chắc rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy những bức hình này. Đây coi như là quà sinh lễ trước khi chúng ta đến lễ đường nhỉ??? Hẹn gặp lại cô dâu của tôi ở lễ đường. Ha...ha...ha...Rồi màn hình trở về màu đen. 2 tay Vương Thanh đang nắm chặt lại thành nắm đấm khi xem đoạn clip đó. Đến khi màn hình tối đen cô mới bộc phát cơn tức giận mà cầm màn hình ném xuống đất vỡ tan tành. Những người có mặt ở đó đều bất ngờ trước hành động này của cô. Cả anh cũng không ngờ cô lại hành động như vậy. Chỉ mỗi ông Nhiên hiểu cô bây giờ đang tức giận đến mức nào. Chờ đợi suốt thời gian qua nhưng nhận được chỉ là số 0.