Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 202: Đêm ba mươi




Editor: Thơ Thơ 

“Bác Hoàng Phủ năm mới vui vẻ, bác gái năm mới vui vẻ, Bạch, Bạch tướng quân năm mới vui vẻ……” Tuyết Vi chào hỏi từng cái với mỗi người, khi ánh mắt đối diện đôi mắt Bạch Dạ, nụ cười ở trên mặt cô hiển nhiên có chút mất tự nhiên.

“Năm mới vui vẻ.” Bạch Dạ lạnh lùng đáp lại một tiếng, lập tức liền thu hồi tầm mắt tiếp tục cùng Hoàng Phủ Dương Vinh đánh cờ.

Ba người đàn ông chú tâm vào đánh cờ, Tuyết Vi hiền lành ngồi ở một bên.

Tuy sớm đã đoán được có Bạch Dạ ở đây, bữa cơm đoàn viên này ăn sẽ không được tự nhiên, lại cũng chưa từng nghĩ sẽ đứng ngồi không yên như thế.

“Lão gia, bữa cơm đoàn viên đã chuẩn bị rồi.”

“ừm, tôi đã biết. Đúng rồi, tiểu tử Nguyệt đâu? Làm sao đều đến giờ này còn không có xuất hiện?! Mau đi kêu!”

“vâng, lão gia.” Đợi quản gia vừa muốn rời đi.

Tuyết Vi vội vàng ngồi dậy: “Lạc quản gia hẳn là có rất nhiều chuyện gấp, hay là tôi đi kêu tam thiếu gia đi.”

“Vậy phiền toái cô, Tuyết tam tiểu thư.”

“Không phiền toái, không phiền toái……” Có thể nhân cơ hội này đi ra ngoài hít thở, cô cầu còn cầu không được đâu.

‘ Cộc cộc cộc……’

Thực mau đi tới chỗ ở của Hoàng Phủ Nguyệt, Tuyết Vi gõ liên tiếp vài cái. “Nguyệt! Nguyệt, anh có ở nhà sao?” Thơ_Thơ_ddlequydon

‘ Cộc cộc cộc……’ 

“Nguyệt?!”

Đợi hồi lâu cũng không thấy có người ra tiếng, Tuyết Vi nghi hoặc nhíu mày.

Ngẫm lại, từ lần trước bọn họ đi ra ngoài đi dạo phố, sau khi trở về cô cũng chưa thấy qua Hoàng Phủ Nguyệt, lại nói tiếp đến có hơn phân nửa tháng thời gian đi?

Nên sẽ không……

Trong lòng căng thẳng, Tuyết Vi thử tính xoay tay cầm cái cửa, ai ngờ, lập tức liền mở ra cửa biệt thự.

Tức khắc, một mùi rượu đánh úp lại.

Đang xem đại sảnh, tất cả bức màn đều là khép kín, trong phòng miễn bàn nhiều âm u.

“Nguyệt? Anh ở đây sao?”

Mới vừa đi tới hai bước.

Tuyết Vi không biết bị thứ gì vướng một chút, lảo đảo té lăn quay trên thảm. 

“Tê……” Cô hít hà một hơi, thử tính sờ sờ ‘ đồ vật ’ bẫy mình. Mơ hồ nhận thấy được hình như là……

Hoảng loạn móc di động ra, mở ra đèn pin.

Chỉ thấy, Hoàng Phủ Nguyệt nhắm hai mắt, tóc tán loạn nằm trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, này thực sự làm Tuyết Vi sợ hãi.

“Nguyệt?! Nguyệt? Anh tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!”

Chẳng lẽ?

Thử bắt tay duỗi về phía hơi thở anh ……

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Nguyệt đột nhiên mở hai mắt: “ầm ỉ cái gì!”

Tay nhỏ ngừng ở trong không khí, sau một lúc lâu, Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng anh đã xảy ra chuyện.” Thơ_Thơ_ddlequydon

“Yên tâm, cô chết tôi còn không chết được! Có chuyện gì sao?” Hoàng Phủ Nguyệt tức giận nói xong, tay nhặt lên bia bên cạnh liền ngửa đầu uống một ngụm.

“Bác kêu anh đi ăn cơm.”

“Không đi!”

“Nguyệt, anh lại không phải không biết tính tình Bác Hoàng Phủ, hôm nay là đêm ba mươi, mấy năm liên tục cơm anh đều không ăn, bác đến giết anh.”

“Tùy tiện đi. Bây giờ, quả thực là tôi sống không bằng chết, ông ta còn không bằng một đao tới thống khoái chấm dứt tôi.” Nói xong, anh ‘ ừng ực ’ lại uống lên mấy ngụm.

Tuyết Vi xem như hiểu rõ Hoàng Phủ Nguyệt nháo tính tình gì.

Ngẫm lại, anh cũng thật đáng thương.

Ở giới giải trí, tỉ lệ minh tinh lộ diện tương đương hết thảy, Hoàng Phủ Nguyệt đã bị cầm tù vài tháng, chuyện này không có lộ diện đối với tiền đồ rất tốt của anh thật sự là một đả kích, hơn nữa tính cách anh phóng đãng không kềm chế được, nơi nào có thể sống yên ổn ngốc trong nhà chứ?

“được, tôi đi trước đây.” Tuyết Vi không khó xử Hoàng Phủ Nguyệt, mà là lặng yên rời đi.

Ở biệt thự của Hoàng Phủ Dương Vinh, mọi người đã ngồi ở trên bàn cơm.

“Tuyết Vi, Nguyệt nhi đâu?” Dạ Phi Nhã Lệ đã mỉm cười mở miệng.

Cô gục đầu xuống, mắt trộm ngắm Hoàng Phủ Dương Vinh đen một khuôn mặt, vội vàng nói: “khả năng Tam thiếu gia tới không được.”

“Hừ! Tôi liền biết sẽ như thế! Hỗn tiểu tử này, năm trước liền không về nhà ăn tết, năm nay thật vất vả mới ở nhà, đều không xuất hiện cho tôi. Tôi đây liền đi tìm nó.” Nói xong, Hoàng Phủ Dương Vinh liền đằng đằng sát khí tính toán rời đi.

Thấy vậy, Tuyết Vi vội vàng ngăn cản ông xuống dưới: “Bác, ngài đừng nóng giận, tam thiếu gia không phải không tới, mà là không thể tới.”

“Có cái gì không thể tới?!” Thơ_Thơ_ddlequydon

“Tam thiếu gia anh ta, anh bị cảm! Cháu liền nghĩ, vậy đừng kêu tam thiếu gia lại đây. Ai ngờ tam thiếu gia nói với cháu, năm trước anh không có thể về nhà cùng ngài đoàn viên, năm nay chết sống cũng lại đây. Nhưng cháu xem tam thiếu gia thật là bệnh không nhẹ, liền nghĩ, lại đây hỏi ý ngài một chút? Nếu ngài một hai phải kêu tam thiếu gia lại đây, cháu liền đi kêu cho ngài.”

Tuyết Vi đem lời nói đều nói đến như vậy, coi như là Hoàng Phủ Dương Vinh nhẫn tâm, dù sao cũng để ý con trai: “Hừ, tên tiểu tử thúi này, còn xem như hiểu chút phải trái. Thôi, kêu nó nghỉ ngơi đi, chúng ta ăn cơm.”

Thấy Hoàng Phủ Dương Vinh trở về chỗ ngồi, Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi ánh mắt trong lúc vô tình nhìn về phía Hoàng Phủ Minh ……

Chỉ thấy, anh cười nhợt nhạt, lặng lẽ giơ với Tuyết Vi một ngón tay cái.

Hừ, quả nhiên!

Cô coi như giấu giếm được Bác Hoàng Phủ, cũng không thể gạt được Hoàng Phủ Minh!

“Tam nha đầu, cháu đừng đứng, mau ngồi đi.”

“A, vâng, Bác gái Hoàng Phủ.”

Đợi Tuyết Vi vừa muốn vào ngồi, mới phát hiện, một bộ chén đũa của cô liền đặt ở bên cạnh Bạch Dạ.

Không để người khác nhận thấy được khác thường, cô chỉ phải căng da đầu ngồi xuống……

“Dạ, cháu biết, bác không phải nhìn Minh Nhi lớn lên. Nhưng tuy như thế, bác còn biết nó khi còn nhỏ chơi với ai, nó có bằng hữu này đó, đều làm cái gì.” Hoàng Phủ Dương Vinh tán gẫu lên, trong lời nói, hơi có thương cảm, tay nâng lên chung rượu bên cạnh uống một hơi cạn sạch. Thơ_Thơ_ddlequydon

“bác thật không nghĩ tới, bằng hữu tốt nhất của Minh Nhi khi còn nhỏ chính là cháu, lúc bác ngẫu nhiên đi đại viện quân khu thường xuyên nhìn đến hai người các con cùng nhau chơi, khi đó, bác liền tin tưởng, Minh Nhi và cháu ở bên nhau tuyệt đối không sai được.”

“Nói lên bằng hữu Minh Nhi này đó, Thần Hiên hẳn là không có quen biết nhiều năm với hai người các người đi? Hai người các người quen biết đã bao lâu?”

Nếu là nói đến năm, hai người này thật đúng là không kế hoạch quá.

Bạch Dạ mỉm cười nhìn về phía mắt Hoàng Phủ Minh: “Hai mươi năm? Hai ta hẳn là quen biết có hai mươi năm đi?”

“ừm, không sai biệt lắm.”

Hai …… Hai mươi năm?!

Đối mặt con số khổng lồ này, Tuyết Vi quả thực không thể tin được chính lỗ tai mình.

Này là bạn thân cỡ nào mới có thể duy trì tình hữu nghị hai mươi năm? Tin tưởng tình thâm giữa anh em ruột thịt cũng không bằng bọn họ đi?

‘ đăng đăng ’ trái tim co chặt hai cái.

Tay Tuyết Vi cầm chiếc đũa không khỏi phát run rẩy, không khỏi bị người khác phát hiện, cô tiếp tục cúi đầu ăn đồ vật. Nhưng cảm thấy giống như có thứ gì ngăn ở ngực, buồn buồn, thở không nổi.

“Dạ, mấy năm nay, thật là cảm ơn cháu vẫn luôn chiếu cố Minh Nhi nhà của chúng ta, tới, bác kính cháu một ly.” Hoàng Phủ Dương Vinh hơi có vẻ men say giơ lên ly rượu.

Truyện convert hay : Cực Phẩm Con Rể