Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 230: Gặp phải lưu manh




Editor: Thơ Thơ 

Thật mệt!

Thật phiền!

Mới đầu lúc ngốc tại Nhà họ Hoàng Phủ không cảm thấy không thoải mái như vậy, ngược lại có Hoàng Phủ Minh ở, cô sẽ cảm thấy thập phần vui vẻ, thoải mái.

Chính là bây giờ……

Thật là càng ngày càng phiền chán cảm giác ngốc tại Nhà họ Hoàng Phủ, đặc biệt là…… gặp mặt Hoàng Phủ Minh!

Tay nhỏ, chậm rãi xoa bụng nhỏ, cô gắt gao đem quần áo trước bụng tạo thành một cái nếp uốn.

Thực xin lỗi, con……

Thực xin lỗi……

Mẹ, đã không có quyết tâm sinh hạ con!

Hút khô nước mắt chua xót trong xoang mũi, Tuyết Vi nhanh chóng lau khô ướt át trên má, mặt vô cảm cất bước đi trước……

Đúng lúc này……

“hi, mỹ nữ.” Mấy người đàn ông tóc vàng cưỡi xe máy vây quanh Tuyết Vi. “Có thời gian không?”

Cô không lên tiếng rũ xuống mi mắt, xụ mặt, vọng tưởng đuổi mấy tiểu lưu manh kia.

Nề hà, mấy lưu manh giống như là thuốc cao bôi trên da chó, không có bất luận ý tứ gì buông tha Tuyết Vi. “Muốn cùng chúng tôi đi chơi hay không? Chúng tôi bảo đảm sẽ không bạc đãi cô.”

Tuyết Vi phiền chán nghiến răng, nhanh chóng móc ra chứng nhận sĩ quan từ trong túi tiền, giơ lên: “Không muốn chết Nói xong, lập tức cút!”

Mấy tên côn đồ rất có hứng thú đi xuống xe máy, cẩn thận nhìn cô giơ lên chứng nhận sĩ quan: “Nha, vậy mà là nữ quân nhân, có ý tứ. Mỹ nữ, nói thật, mặt trên giấy chứng nhận quân nhân quả thực không lật ra, chúng tôi còn chưa từng thử qua giao tiếp cùng nữ quân nhân đâu, cô liền nể mặt, cùng chúng tôi kết giao bằng hữu đi?” Thơ_Thơ_ddlequydon

Bây giờ, Tuyết Vi thật hối hận không nghe lời Bạch Dạ tiếp tục đi trường quân đội hoàng bộ bồi dưỡng, quân nhân người ta đều là một thân võ nghệ, cô lại là phế sài một quả, ngay cả tự mình phòng vệ cũng không được, chẳng sợ có một chút bản lĩnh, cô cũng không cần ở đây cùng mấy lưu manh này lãng phí thời gian.

“tôi đếm ba tiếng, các người không cút, tôi lập tức báo nguy!”

Mấy tên côn đồ thờ ơ như cũ, ngược lại bày ra bộ dáng không sao cả.

Tuyết Vi nắm chặt nắm tay: “3……2……1!” Lúc mới vừa đếm tới ‘1’, cô không chút do dự móc ra di động.

Ai ngờ, ‘ bang ’ một tiếng, mấy tên côn đồ một phen đánh di động trong tay cô đi ra ngoài. “Không phải muốn báo nguy sao? nữ quân nhân xinh đẹp, tôi xem, bây giờ cô lấy cái gì báo nguy?!”

Mẹ nó!

Thật là nhà dột còn cả đêm mưa. Tết nhất, rốt cuộc cô chọc phải vị thần tiên nào, làm sao xui xẻo như vậy?

“Cứu mạng …… Cứu……”

Tiếng Tuyết Vi quát tháo rước lấy không ít người qua đường nhìn chăm chú.

Mấy lưu manh sợ chuyện nháo lớn, sau khi giao lưu một ánh mắt, trong đó một gã tóc vàng liền bịt kín miệng Tuyết Vi ……

“Trực tiếp mang đi.”

“Nhưng? Trói quan quân mang đi hẳn là sẽ có tội danh rất lớn đi?”

“Sợ cái gì? trong triều có người, tôi nhìn, cô gái này chỉ là nữ binh bình thường mà thôi, sẽ không sai lầm.” Nói xong, gã tóc vàng lắc lắc đầu.

Cùng mấy anh em khiêng Tuyết Vi về phía xe máy của mình …… Thơ_Thơ_ddlequydon

“Ưm ưm!” Tuyết Vi dùng sức toàn thân giãy giụa, mắt thấy sắp bị tóc vàng kéo lên xe máy. Nếu thật bị bọn họ mang đi, cô đã có thể một chút hy vọng đều không có.

“Ngẩng……” Cái miệng nhỏ hung hăng cắn cái tay che ở trên miệng kia.

“Ai da……” người nọ đau vội vàng buông lỏng tay ra.

Bắt lấy thời cơ này, Tuyết Vi quay đầu liền phải chạy……

“Đáng chết, đừng để cô ta chạy!” Mấy tên côn đồ thuận thế liền phải đuổi theo.

Đúng lúc này……

Chỉ nghe, ‘ két ’ một tiếng, một chiếc SUV không biết từ đâu đâm bay mấy chiếc xe máy bọn họ đậu ở ven đường ……

Trong phút chốc, hình ảnh một màn hỗn loạn dường như đã dừng lại.

Mấy tên côn đồ không thể tưởng tượng nhìn xe máy bị đâm bay, lại nhanh chóng đem ánh mắt nhìn về phía chiếc SUV gây chuyện. “này! Mày biết lái xe không? Này đều có thể đụng phải?”

Tuyết Vi nhìn chằm chằm vị trí điều khiển chiếc xe kia, khuôn mặt nhỏ mộc mạc nháy mắt liền lạnh xuống dưới……

Cửa xe mở ra.

Chỉ thấy người Bạch Dạ mặc một thân thường phục chậm rãi đi xuống xe.

Khuôn mặt anh lạnh cứng trước mắt cô đang hoảng sợ, một đôi mắt không có bất luận độ ấm nào cũng điểm xuyết ánh sáng hàn băng ……

Mấy tên côn đồ này vừa thấy không khỏi hút một ngụm khí lạnh. Nhưng lập tức, bọn họ bực bội liền đi qua Bạch Dạ: “Tao nói cho mày biết, xe máy chúng tao chính là tốn rất nhiều tiền mua, mày cần thiết đến…… Ai da!”

Không có bất luận cái gì dư thừa vô nghĩa, mắt Bạch Dạ chợt lóe, bắt lấy cánh tay tên côn đồ đi tới mình, chỉ nhẹ nhàng uốn éo, người nọ liền quỳ một gối ở trên mặt đất. Thơ_Thơ_ddlequydon

Còn thừa mấy tên côn đồ thấy anh động tay, lập tức liền rối loạn đầu trận tuyến, không biết là tiến hay là lui.

Bạch Dạ hoàn toàn không cho bọn họ bất luận cơ hội gì tự hỏi, đá văng tên côn đồ trước mắt, bước nhanh nhằm phía những người khác……

Tuyết mịn bay tán loạn.

Thân thủ người đàn ông kia mạnh mẽ, xinh đẹp chậm rãi phản chiếu ở trong mắt đen của Tuyết Vi, hết thảy cảnh sắc chung quanh dường như đều trở nên ảm đạm không ánh sáng, trong mắt cô cũng chỉ dư lại anh mà thôi.

Người đàn ông này vĩnh viễn là thu hút ánh mắt nhìn như vậy, mặc dù ngôn ngữ không tốt, mặc dù không thích biểu lộ tình cảm, lại luôn có thể lấy sức quyến rũ phát ra trên người anh tới hấp dẫn chú ý của người khác.

Nhớ rõ đó là ba năm rưỡi trước, cũng là mùa đông, bầu trời rơi xuống tuyết nhỏ.

Tuyết Vi cùng một đám bạn học đi ra ngoài dạo chơi ngoài thành, kết quả trên đường đi gặp bọn cướp, chỉ có Bạch Dạ một người trưởng thành ở đây. Dưới tình huống đối mặt hai mươi mấy kẻ bắt cóc, anh chính là một mình tay không chế phục tất cả kẻ bắt cóc.

Trong khoảnh khắc, toàn ban đồng học bất luận nam sinh, nữ sinh đều phát mê anh, trong ánh mắt dường như chỉ có anh mà thôi, Tuyết Vi cũng không ngoại lệ……

Giống như là giờ phút này.

Cho dù tầm mắt cô muốn từ trên người của người đàn ông lạnh lùng này dời đi, cũng là lực bất tòng tâm như vậy.

“Chạy!” Trong nháy mắt, mấy tiểu lưu manh đã bị Bạch Dạ đánh răng rơi đầy đất, ngay cả xe máy cũng không kịp lái đi liền chạy trối chết.

Bạch Dạ mặt vô cảm phủi nếp nhăn quần áo, xoay mặt, tầm mắt dần dần đối diện Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa …… Thơ_Thơ_ddlequydon

Ưm!

Cô chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, trong mắt khó có thể ức chế hoảng loạn.

“Tạ……” Vốn định nói lời cảm tạ, nhưng hai chữ ‘ cảm ơn ’ giống như là ngăn ở yết hầu, không cách nào phát ra, Tuyết Vi khẩn trương nắm đôi tay nhỏ, vội vàng nhìn thẳng vào tầm mắt Bạch Dạ ở đối diện.

Giây tiếp theo……

Anh chậm rãi đi qua Tuyết Vi.

Hai chân không tự chủ được lui về phía sau bước chân nhỏ, phản ứng đầu tiên của Tuyết Vi chính là thoát đi, chính là hai chân kia nặng nề giống như là rót chì bước đi khó khăn.

Cho đến khi Bạch Dạ đứng yên ở trước mặt cô.

Hô hấp cô đều trở nên hỗn độn lên, hoàn toàn không thể tưởng được bước tiếp theo nên làm cái gì để giảm bớt bầu không khí khẩn trương này.

Mắt Bạch Dạ trên dưới đánh giá khuôn mặt nhỏ của cô bị đông lạnh đến đỏ lên, giữa môi gợi cảm bất đắc dĩ thở ra một hơi, cởi ra áo gió vải nỉ trên người liền khoác ở trên người Tuyết Vi.