Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 237: Cầu anh hỗ trợ




Editor: Thơ Thơ

Tuyết Vi buông chén trà trong tay, do dự một lát, chậm rãi nhìn về phía Bạch Dạ: “Lần này tôi yêu cầu anh giúp tôi làm…… báo cáo kiểm nghiệm DNA!”

Gian nan rơi xuống mấy chữ.

Tay Bạch Dạ nắm chén trà rõ ràng căng thẳng: “tôi đã biết. Cô đi phòng thí nghiệm chờ tôi.” ‘ phanh ’ một tiếng, thời khắc đó chén trà đặt ở trên bàn trà phát ra một tiếng vang chói tai.

Tuyết Vi theo bản năng run lên một cái, khi muốn đi xem vẻ mặt Bạch Dạ, anh đã quay đầu rời đi.

Bạch Dạ…… phát giận sao?

Hay là…… Cô suy nghĩ nhiều?!

Mang theo nghi hoặc đứng lên, có thể cảm giác đến, Tuyết Vi đối với chỗ ở Bạch Dạ không có một chút xa lạ, cô lập tức liền đẩy cửa ‘ phòng thí nghiệm ’  theo như lời trong miệng Bạch Dạ ra.

Bất quá gian phòng thí nghiệm này là một gian phòng ngủ trong ba phòng một sảnh chung cư đó thôi, không sai biệt lắm khoảng 40 mét vuông, lại là ngũ tạng đều toàn.

Dụng cụ chữa bệnh, thí nghiệm, mô hình người vân vân cái gì cần có đều có.

Nếu nói trắng ra về quân sự Dạ mới có thể xếp hạng trước vài vị trên thế giới, như vậy kỹ thuật anh chữa bệnh trên thế giới nhất định là NO.1, không người nào có thể siêu việt hơn! Thơ_Thơ_ddlequydon

Sở dĩ hôm nay Tuyết Vi tìm tới anh giúp mình làm nghiệm chứng DNA, cũng là vì thai phụ bình thường muốn làm xét nghiệm ADN cần thiết phải mang thai khoảng 5 tháng mới có thể thu hoạch hàng mẫu, nhưng mà…… Bạch Dạ tự mình nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật sớm đã tới giai đoạn mang thai 1 tháng có thể lấy DNA nghiệm chứng.

Lại thêm Hoàng Phủ Dương Vinh đối đãi Bạch Dạ như con trai ruột, có lời ai nói hơn Bạch Dạ nói càng làm Hoàng Phủ Dương Vinh tin tưởng không nghi ngờ đâu?

“Chuẩn bị một chút đi.” Thân Bạch y khoác một cái áo blouse trắng đẩy cửa tiến vào phòng thí nghiệm.

Tuyết Vi sửng sốt mất thần, cô chỉ lo tìm Bạch Dạ tới giúp mình làm xét nghiệm ADN, lại hoàn toàn quên thu hoạch mẫu DNA thai nhi là yêu cầu…… Yêu cầu cởi quần thu hoạch?!

Bạch Dạ đang chuẩn bị công cụ phát hiện Tuyết Vi ngốc đứng ở nơi đó, nghi hoặc quay đầu lại.

Đối diện cặp con ngươi băng phách kia, trong lòng cô căng thẳng……

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Lúc ở trường quân đội hoàng bộ Bạch Dạ từng nói qua, quan hệ giữa bác sĩ và người bệnh là chẳng phân biệt giới tính, một khi biểu lộ ra bất luận cái gì thẹn thùng liền chứng minh không chuyên nghiệp rồi.

Cô là chuyên nghiệp, nên lấy thái độ chuyên nghiệp tới ứng đối hết thảy.

Bây giờ Bạch Dạ chỉ là một người bác sĩ, chỉ là một người bác sĩ, chỉ là một người bác sĩ……

Tuyết Vi không ngừng làm thôi miên chính mình, đôi con ngươi hơi mang khẩn trương nhìn thẳng Bạch Dạ trước mắt……

Gương mặt khó nén nóng rực, cô thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt …… Thơ_Thơ_ddlequydon

“Không cần!” Môi mỏng hé mở, Bạch Dạ lạnh giọng ngừng động tác kế tiếp của Tuyết Vi, quay đầu liền đi đến bên ngoài phòng thí nghiệm.

Mặc dù anh cực lực khắc chế giọng mình nói chuyện, nhưng Tuyết Vi vẫn có thể mơ hồ từ trong giọng nói anh lạnh băng nghe ra một tia khác thường.

“Bạch…… Bạch tướng quân!?” Tuyết Vi nhanh nhẹn kéo quần, một cái bước xa, liền chặn lại ở trước mặt anh: “Vì cái……” Khó hiểu hỏi chuyện ngăn ở cổ họng.

Giờ phút này khi Tuyết Vi nhìn đến vẻ mặt Bạch Dạ, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người ……

Trong con ngươi đen nhánh lạnh băng của anh phóng thích ánh sáng nóng cháy liêu nhân; khuôn mặt tuấn tú trắng nõn cũng điểm xuyết rặng mây đỏ có thể thấy được.

Cô chưa bao giờ gặp qua Bạch Dạ từng có vẻ mặt chật vật như vậy, anh…… Vậy mà đỏ mặt?

Nội tâm Tuyết Vi không phải một tiếng kinh ngạc cảm thán, cô hoàn toàn không tin Bạch Dạ thường ngày có hành vi chuyên nghiệp như vậy, vậy mà sẽ ở ngay lúc này có……

Nói không nên lời cảm giác nội tâm là làm sao, Tuyết Vi khẩn trương ngẩng đầu, thời khắc lần thứ hai cùng Bạch Dạ bốn mắt nhìn nhau ……

Bạch Dạ đột nhiên duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực, phiến băng môi thuận thế đè ép xuống dưới.

Tay nhỏ của cô để ở trước ngực anh gắt gao bắt được áo sơmi của anh. Trong hốc mắt không tự biết trở nên ướt át, chỗ trống đại não cũng bị qua đi phá thành từng màn mảnh nhỏ xâm chiếm.

‘ Bạch Dạ, em thích anh……’

‘ bạch huấn luyện viên, vì sao anh muốn kêu Bạch Dạ hả? ’

‘ bạch huấn luyện viên, giúp tôi……’ Thơ_Thơ_ddlequydon

‘ tôi nhất định phải cùng anh ở bên nhau, bạch huấn luyện viên……’

Một đoạn ngắn, nháy mắt tim đập, một màn ảnh vui mừng như là điện ảnh quanh quẩn ở trước mắt Tuyết Vi.

Cô đợi bao lâu? Mong bao lâu?

Từ thích, đến yêu, đến thất vọng, tuyệt vọng, cho đến hận…… Tổng cộng 4 năm, thời gian 4 năm!

Cô thật vất vả hạ quyết tâm muốn phong khinh vân đạm đối mặt người đàn ông này, vì sao?! Anh muốn kích thích ở ngay lúc này, cô đối với anh hết thảy khát khao? Vì sao!

“Đủ rồi!” Hình ảnh rách nát trong nháy mắt tan thành mây khói, Tuyết Vi thở một hơi, một tay hung hăng đẩy Bạch Dạ ra.
     
“anh thật quá phận…… Bạch Dạ…… anh thật quá phận ……”

“4 năm trước tôi yêu anh hết thuốc chữa như vậy, anh lại đẩy tôi ra rất xa, khinh thường nhìn lại cảm tình của tôi, dùng vẻ lạnh băng tới không ngừng tra tấn tôi! Tra tấn tôi! Mặc dù sau này anh hơi chút rất tốt với tôi một ít, chính là…… anh lại chưa từng cho tôi bất luận cái gì đáp lại.”

“Bây giờ, này tính cái gì?! Lại tới mê hoặc tôi sao? Lại muốn gọi tôi không thể tự kềm chế sao? Tôi đã chịu cái loại cảm giác này đủ rồi, tôi đã không nghĩ đau.”

“Bạch Dạ, anh không yêu tôi, thì không nên tới trêu chọc tôi!”

Tiếng phẫn nộ gào rống tràn ngập trong phòng không lớn, thiếu nữ 20 tuổi đem nỗi đau 18 tuổi hò hét ra tới.

Nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị chặt đứt xẹt qua gương mặt tú lệ của Tuyết Vi, khóe mắt cô đầy nước mắt, quay đầu vừa muốn rời đi……

“cô cho rằng tôi không đau khổ sao?”

Bước chân đi trước yên lặng. Thơ_Thơ_ddlequydon

“cô cho rằng tôi không yêu cô sao?!”

Phía sau, giọng nói Bạch Dạ khàn khàn truyền vào bên tai Tuyết Vi, cô đột nhiên quay đầu lại……

Giờ phút này, tại đây, trên mặt người đàn ông lạnh băng lại thống khổ như vậy!

“khi cô 16 tuổi ở bên hồ trường học tương ngộ với tôi, cô cho rằng…… Động tâm chỉ có mình cô sao?!”

Bạch Dạ tiến lên một bước, tay dùng sức nắm lấy cổ tay cô. “cô mới vừa khai giảng liền nghịch ngợm, gây sự, tôi quở trách cô, cô giận tôi, cô cho rằng tôi thật muốn nghiêm khắc đối với cô sao?!”