Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 245: Một lần nữa gặp nhau




Editor: Thơ Thơ

Suy nghĩ bị cắt đứt, cô cười nhạt lắc lắc đầu: “Nhà các người…… tôi tuyệt đối sẽ không đi trở về.” Trong ánh mắt có kiên định không cách nào lay động.

Hoàng Phủ Nguyệt thật sự không nghĩ tới Tuyết Vi sẽ chấp nhất như vậy, nói đi, liền tiêu sái rời đi như vậy; hơn nữa, không mang theo một chút không tha cùng tình cảm.

“cô thật đúng là người phụ nữ vô tình.” Anh khó chịu liếc mắt, một sợi tà quang chậm rãi nhìn về phía bụng Tuyết Vi: “chỉ có 1, 2 tháng nữa bụng cô to lên đi? Cô tính toán làm sao bây giờ?”

“Điểm này tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi ở công tác 1, 2 tháng, chờ lúc bụng không cách nào che dấu được nữa liền xin Mộ tướng quân nghỉ bệnh dài ngày, lặng lẽ sinh hạ đứa trẻ cho tới khi trở về đi làm.” Tuyết Vi như suy tư gì nhẹ vỗ về bụng mình.

Bây giờ, cô vẫn là thiếu nữ chưa lập gia đình, đợi bụng thật to lên, một khi bị người nhìn ra, cô chắc chắn phải chịu xử phạt thực nghiêm khắc, cho nên bây giờ chỉ có thể dùng biện pháp này che dấu sự thật mang thai.

“Ai……” Hoàng Phủ Nguyệt nặng nề thở dài một hơi, không nói xuống. Tuyết Vi đều đã kế hoạch hết thảy hoàn mỹ như vậy, cho dù anh nói thêm tựa hồ cũng là vô dụng.

Lại hàn huyên cùng Hoàng Phủ Nguyệt trong chốc lát sau, bọn họ liền ngừng nói.

Tuyết Vi trở về office building liền có mấy nam binh hứng thú vội vàng vây quanh cô lên: “Tiểu Tuyết, buổi tối hôm nay có hẹn không?”

“Xin lỗi, có hẹn.”

“A? Hẹn ai?” Mấy nam binh kinh ngạc nhìn nhau hạ ánh mắt.

Tuyết Vi chỉ nhàn nhạt cười cũng không có trả lời.

“không phải anh vô nghĩa sao, hôm nay là Lễ Tình Nhân, anh nói tiểu Tuyết còn có thể hẹn ai?!”

“Nhưng không nghe tiểu Tuyết có bạn trai.”

“chỉ là anh chưa thấy qua mà thôi, nhưng mà không đại biểu không có.” Mấy nam binh cãi cọ ầm ĩ với nhau. Thơ_Thơ_ddlequydon

Tuyết Vi liền an tĩnh đứng ở nơi đó, không có làm bất luận giải thích gì.

Cô sở dĩ nói chính mình có hẹn, cũng bất quá là không muốn bị quấy rầy mà thôi, nếu có thể bởi vì chuyện lần này làm tất cả mọi người đều cho rằng cô có bạn trai quả thực là tốt nhất.

“Hoàng Phủ Quân Trường……” Cách đó không xa truyền đến tiếng vấn an.

Tuyết Vi cùng mấy nam binh này vừa nghe, lập tức ngậm miệng lại cung kính đứng sát tường.

Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh đã họp xong mang theo mấy tên thủ hạ bước nhanh từ lầu hai đi đến phía bọn họ.

Lúc từ bên cạnh bọn họ đi ngang qua, Tuyết Vi và mấy nam binh vội vàng cúi đầu, cung kính nói: “Hoàng Phủ Quân Trường……”

“Bang” một tiếng, thời khắc đó Hoàng Phủ Minh đi qua từ trước người bọn họ bỗng nhiên dừng lại bước chân, giày quân nhân phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Mấy nam binh thoáng chốc hút một ngụm khí lạnh. Tuyết Vi càng cúi đầu áp thấp.

Dần dần, Hoàng Phủ Minh xoay người qua, đối mặt với Tuyết Vi, đôi mắt đen sâu không thấy đáy thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mặt cô.

Tuyết Vi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, xem ra từ trên mặt anh không có bất luận cái gì, cô thật sự nhìn không ra anh đây là muốn làm sao.

Liền đuổi kịp, gặp coi như không quen biết không phải thực được chứ? Bây giờ lại là hà tất đâu?

Thời gian dường như đông lại, giữa hơi thở quay chung quanh Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi căn bản không cho phép bị người khác đánh vỡ.

Mấy nam binh đứng ở một bên nghi hoặc nhìn nhìn Tuyết Vi, lại nhìn mắt Hoàng Phủ Minh. Thơ_Thơ_ddlequydon

Mấy cấp dưới của Hoàng Phủ Minh nhanh chóng vẫy vẫy tay với bọn họ, ý bảo bọn họ rời đi.

Tiếp thu mệnh lệnh, mấy nam binh chỉ phải mang theo câu hỏi không hiểu ra sao chạy đi rồi……

“buổi tối hôm nay có thời gian không?”

Giọng nói Hoàng Phủ Minh thanh lãnh mà trầm thấp rót vào tai bạn, dẫn tới Tim Tuyết Vi mạc danh có chút khẩn trương.

Cô nắm chặt nắm tay, mặt vô cảm lắc lắc đầu: “Không có.”

“Địa điểm là số 48 phố nam bắc, nhà ăn pháp tụng. Bảy giờ tối gặp.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh quay đầu liền phải rời đi.

Tuyết Vi hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cô đều nói chính mình không có thời gian, gia hỏa này là không nghe thấy hay là thế nào? “Này!” Một phen túm chặt cánh tay anh: “tôi không có thời gian.”

Hoàng Phủ Minh quay đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt kia giống như viết “tôi quản cô có thời gian hay không”.

“cái gì, anh hẳn là còn nhớ rõ, tôi đã rời khỏi nhà các người đi?”

“Đó là chuyện của cô.”

Lời này có ý tứ gì? Cái gì kêu đây là chuyện của cô?

Kia ý tứ chính là, cô rời đi, anh như cũ muốn làm gì thì làm sao?

Dựa vào cái gì!

“cô đừng quên, hiệp nghị là do hai bên, đây chỉ là cô đơn phương phá hủy mà thôi!” Hoàng Phủ Minh chính diện đối mặt với cô, khuôn mặt tuấn tú âm ngao chậm rãi tới gần khuôn mặt nhỏ của cô. Thơ_Thơ_ddlequydon

Khuôn mặt tuấn tú gần gũi nhìn hoàn mỹ không tì vết, cô thật muốn! Thật muốn cắn một ngụm rớt mũi anh.

Gia hỏa xấu xa này! Giống như anh Vĩnh viễn có đạo lý, đến chỗ nào đều là đúng lý hợp tình như vậy đâu?

Tròng mắt Tuyết Vi vừa chuyển, đột nhiên nhớ tới…… “Cho dù tôi đơn phương phá hủy hiệp nghị thì thế nào?”

Nha!

Hoàng Phủ Minh thật không nghĩ tới, người phụ nữ này mấy ngày không gặp, “Lá gan” càng ngày càng lớn? “Người nhà cô không làm khó cô sao?” Vẻ mặt anh hậm hực, đôi tay vây quanh trước người.

Tuyết Vi dương môi cười, đắc ý dào dạt chỉ chỉ bụng mình: “tôi có nó ở đây, người nhà tôi làm sao dám làm khó tôi? Anh bây giờ…… Đã không có bất luận giá trị lợi dụng gì!”

Đáng chết!

Mày kiếm anh nhíu lại.

Liền Nói, trong khoảng thời gian này, người phụ nữ này làm sao không quay đầu lại tới tìm anh, chính là cô tìm được “bến tàu cập bờ” mới rồi?

“Nó, cũng có một nửa công lao của tôi đi?” Hoàng Phủ Minh chỉ chỉ bụng Tuyết Vi.

“Hừ, anh chỉ phụ trách “Gieo giống” mà thôi, tôi mới phụ trách đào tạo. Cùng anh có quan hệ gì?”

“Vậy cô cho rằng máy ATM phun ra tiền thì thuộc về ai?”

Ngạch……

Hoàng Phủ Minh xảo quyệt đưa một vấn đề xem như làm khó Tuyết Vi.

Liền giống vậy, thẻ ngân hàng cắm vào bên trong máy ATM, cuối cùng phun ra tiền hay là cắm người. Thơ_Thơ_ddlequydon

Cô đã sớm biết đầu óc gia hỏa này đặc biệt linh quang, đấu võ mồm với anh, cô chính là một chữ “Thua”!

Tuyết Vi không cam lòng nghiến răng, hung tợn nhìn vẻ mặt Hoàng Phủ Minh cười xấu xa, gầm nhẹ nói: “Vậy anh chờ “Tiền” nhổ ra mới tới tìm tôi đòi đi! Ít nhất, bây giờ tiền còn ở bên trong máy ATM!” Dứt lời, cô vừa muốn quay đầu rời đi.

“này, cô như vậy, có phải có điểm không phụ trách hay không?”

“Phụ trách hả?” Tuyết Vi nheo nheo mắt lãnh, vẻ mặt khinh thường ngẩng đầu lên: “tôi còn cùng anh phụ trách sao? Anh đừng quên Hoàng Phủ Minh……” Thấy phía sau anh còn đứng mấy người cấp dưới, cô vội vàng đè thấp giọng nói: “Là anh đối với tôi không phụ trách trước, là anh chỉa vào cái mũi tôi mắng tôi dơ!”

“khi nào tôi mắng qua cô ô uế!?”

“Chẳng lẽ không có sao? Vậy anh hỏi tôi cho ai?!”

Hoàng Phủ Minh nghẹn lời.

Phương thức người đàn ông và người phụ nữ lý giải Vĩnh viễn là bất đồng.

Anh bất quá là bởi vì……

Mới có thể cấp hỏa công tâm truy vấn lên sự kiện kia!