Editor: Thơ Thơ
Dạ Phi Linh thưởng thức người mới, hắn liếc thấy năng lực của Bạch Dạ, cho nên khát vọng giữ anh ở bên người thu cho mình dùng. Mộ Thần Hiên vẫn luôn không nghĩ ra, thật ra thì Bạch Dạ hoàn toàn có thể lựa chọn ở lại bên người Dạ Phi Linh, đến lúc đó cũng có thể tìm được cơ hội chạy trở về nước. Vậy mà Bạch Dạ lại trực tiếp lựa chọn cự tuyệt! Dạ Phi Linh người này từ trước đến nay lòng dạ độc ác, hắn không chút do dự móc súng ra, một súng liền bắn trúng ngực Bạch Dạ! Khi tất cả mọi người cho là Bạch Lang đại danh đỉnh đỉnh đã chết dưới tay Dạ Phi Linh, thế nhưng hắn lại như có được kỳ tích cùng quân địch triển khai một cuộc chém giết, cả đêm thoát khỏi đại bản doanh quân địch. Không có người biết người đàn ông này rốt cuộc là dựa vào tín niệm nào đeo vết thương nặng nề như thế ở lưng, dưới tình huống kỳ dị còn có thể chạy trốn, thoát khỏi trùng vây. Mộ Thần Hiên nhớ rõ, năm đó, địa điểm tìm được Bạch Dạ là một mảnh rừng cây tùng. Anh thoi thóp nằm ở trên mặt đất, trên người hiện đầy vết máu và vết thương, hiển nhiên là không còn tri giác. Không khỏi bị người Quân khu Huyền Vũ đuổi giết, Mộ Thần Hiên kéo hắn cả đêm bỏ chạy khỏi quân khu Thanh Long, lựa chọn một chỗ vắng vẻ trong trấn nhỏ dàn xếp xuống. Thơ_Thơ_ddlequydon Thầy thuốc trải qua thời gian ba ngày ba đêm cứu vãn sinh mệnh Bạch Dạ, nếu không phải vị trí buồng tim Bạch Dạ sai lệch một chút so với những người khác, có thể anh đã chết dưới tay Dạ Phi Linh. Mặc dù Bạch Dạ nhặt về một cái mạng, tuy nhiên vẫn chìm trong hôn mê. Anh cứ như vậy, ở trên giường bệnh một chuyến liền hết một tháng... Mộ Thần Hiên nhớ duy nhất đúng là, đoạn thời gian Bạch Dạ hôn mê vẫn nhắc đi nhắc lại một câu nói... Đó chính là... 'Chờ tôi... Tôi lập tức tới cứu cô...' Ngắn gọn mấy tháng, anh đã đếm không hết Bạch Dạ lập lại những lời này bao nhiêu lần. Đợi Bạch Dạ hoàn toàn thanh tĩnh từ sau hôn mê, anh tìm trước tiên chính là muốn điện thoại của Mộ Thần Hiên. Nhưng sau khi đánh xong điện thoại, thần sắc Bạch Dạ đơn giản còn khó nhìn hơn so với trước khi ngã bệnh... "Bây giờ suy nghĩ một chút, trong miệng Dạ vẫn luôn la lên 'Chờ tôi, tôi lập tức tới cứu cô' chỉ... Chính là cô đi? Tuyết Vi?" Trầm mặc. Thơ_Thơ_ddlequydon Nước mắt bi thống đã sớm chuyển lên ở bên trong vành mắt của cô. Đây là sự thật cô chưa bao giờ nghĩ tới, chưa bao giờ! Chân tướng chưa bao giờ nghĩ tới! ! ! "Tốt lắm, những gì tôi biết cũng đã nói cho cô biết, hiện tại... Tự cô lựa chọn đi..." Mộ Thần Hiên hít sâu một hơi, mặt vô biểu tình thõng xuống mi mắt. Hiện tại đại não Tuyết Vi chỉ có một mình Bạch Dạ, căn bản không rảnh đi hiểu Mộ Thần Hiên nói câu kia 'cô tự mình lựa chọn đi...' là có ý gì. Trí nhớ đứng lên. Tuyết Vi mới vừa kéo cửa phòng ra đã nhìn thấy Hoàng Phủ Minh đứng ở ngoài phòng bệnh... Hai người bốn mắt đụng vào nhau. Mắt Tuyết Vi hàm chứa nước mắt bi thống, tầm mắt theo bản năng mở ra nhìn thẳng vào mắt của Hoàng Phủ Minh, chậm rãi cúi thấp đầu xuống. Anh nắm lấy quả đấm, mặt vô biểu tình nhường ra con đường phía trước, Tuyết Vi cứ như vậy cũng không quay đầu lại chạy đi... Nhìn bóng lưng cô từ từ biến mất, Hoàng Phủ Minh càng nắm chặc quả đấm, sắc mặt càng thêm vô cùng ngưng trọng. "Minh... Cậu thật không nên kêu tôi nói chân tướng cho cô ta biết..." Mộ Thần Hiên chậm rãi đi ra từ bên trong phòng bệnh, ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Hoàng Phủ Minh. Thơ_Thơ_ddlequydon "Bạch Dạ vẫn luôn 'Án binh bất động', tôi cần thiết phải trả anh ta cái 'Nhân tình' này!" Một đôi mắt sâu không thấy đáy dần dần chuyển hướng Mộ Thần Hiên. Anh hiểu được Hoàng Phủ Minh muốn nói là cái gì. Thật ra thì ngẫm nghĩ quả là có đạo lý như vậy, nếu Bạch Dạ sớm một chút nói chân tướng cho Tuyết Vi, nơi nào sẽ có chỗ cho Hoàng Phủ Minh xuất hiện đây? "Nhưng mà, hiện tại... ? !" Hoàng Phủ Minh muốn 'Nhường đường' sao? Mộ Thần Hiên không hiểu. Dù sao, Hoàng Phủ Minh người này chính là chúa không đạt mục đích không bỏ qua! "Hiện tại...'Chiến tranh' bất quá vừa mới bắt đầu mà thôi!" Dứt lời, một nét sáng bóng thoáng hiện trong nháy mắt xẹt qua đáy mắt Hoàng Phủ Minh không nhận thức được, anh bước nhanh biến mất ở trước mắt Mộ Thần Hiên... * Bên trong xe taxi, mắt Tuyết Vi hàm chứa nước mắt kích động. Chỉ sợ tài xế taxi thấy mình khóc thút thít, cô xoay đầu về phía cửa sổ thủy tinh. Ngoài cửa sổ, cảnh tượng tuyết trắng giống như là một loại điện ảnh xẹt qua mắt của cô. Thơ_Thơ_ddlequydon Mà từng li từng tí giữa cô và Bạch Dạ giống như là một loại điện ảnh xẹt qua đầu... 2 năm trước; 2 năm sau. Bởi vì yêu mà đau nhức; sự thật chứng minh, 2 năm trước, anh phải đau hơn so với cô; 2 năm trước; 2 năm sau. Bởi vì yêu mà oán hận; sự thật chứng minh, 2 năm sau, anh bị ủy khuất lớn hơn cô. Tình yêu, loại vật này thật sự là một thanh kiếm hai lưỡi, một khi yêu nhau nhưng không cách nào gần nhau, đau vĩnh viễn đều là song phương... 'Bạch Dạ, anh không xứng làm người đàn ông...' 'Bạch Dạ, anh là một thứ hèn nhát...' Thơ_Thơ_ddlequydon Bên tai, quanh quẩn từng câu chửi rủa ác độc. Tuyết Vi cở nào muốn hai câu này hoàn toàn mất đi từ trong trí nhớ... ? Không phải vậy... Không phải vậy! ! ! Bạch Dạ căn bản cũng không phải là thứ hèn nhát gì, anh là anh hùng; là anh hùng của quốc gia, là anh hùng trong lòng cô, cũng là anh hùng trong tình yêu. Đối mặt chuyện yêu đương, người đàn ông này lựa chọn ân tình rộng lớn; Đối mặt chí tình vô cùng sâu, người đàn ông này lựa chọn vứt bỏ sinh mạng cũng muốn đi bảo hộ. Anh vĩnh viễn đều là vì người khác suy tính; vĩnh viễn cũng không chịu ích kỷ một cái, vì chính anh suy tính. Mà cô... Lại tuỳ hứng như vậy, không hiểu chuyện chỉ vào lỗ mũi anh chửi mắng, ‘anh là người đàn ông ích kỷ...' Vậy mà, người chân chính ích kỷ là người nào? ! Nếu cô có thể hơi đứng ở lập trường Bạch Dạ suy tính cho anh một chút; nếu cô có thể đang đợi... Đang đợi... Hoặc giả, đợi đến khi Bạch Dạ trở về, bọn họ có thể tiếp tục... Ở chung một chỗ... Sao? Thơ_Thơ_ddlequydon "A..." Đáp án... Hiển nhiên là sẽ không. Tuyết Vi không khỏi tự giễu nở nụ cười. Nếu cô thật có thể từ trong miệng người đàn ông kia lấy được chân tướng thì làm sao rơi vào cục diện bây giờ? Ai đối với ai lỗi, không cách nào phân rõ. Chỉ trách gian nhân lộng quyền, bỏ lỡ lương duyên... Nhưng... Đi xuống xe taxi, Tuyết Vi đứng ở trước nhà trọ Bạch Dạ, ngẩng đầu, nhìn cái cửa sổ quen thuộc. Hết thảy, cũng còn không tính là muộn đi? Nếu có thể cùng quân tiếp tục tiền duyên, mặc dù cuối cùng không có kết quả, cũng là đủ nguyện rồi... Thơ_Thơ_ddlequydon 'Leng keng... Leng keng...' một tiếng chuông cửa tiếp theo một tiếng vang lên, nhưng hồi lâu cũng không có người ra mở cửa. Tuyết Vi cúi đầu, nhanh nhẹn lật ra đệm trước cửa. Một cái chìa khóa bằng sắt rõ ràng xuất hiện ở trước mắt của cô. "A, người nầy... Quả nhiên là một người đơn giản, nếu như một ngày như mười năm, ngay cả nơi giấu cái chìa khóa cũng không đổi." Tuyết Vi bất đắc dĩ cười cười, cầm lên cái chìa khóa mở cửa phòng ra. Nhìn gian phòng này quen thuộc, gian phòng không dính bất kỳ hơi thở nữ nhân nào, lòng Tuyết Vi không khỏi yên lặng cảm khái. Sớm nên đoán được người đàn ông này chưa từng có một khắc sau lưng phản bội, nếu không nhà của anh làm sao lại 'Sạch sẽ' như thế? Chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ ra...