Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 269: Vì người yêu mà giận




Editor: Thơ Thơ 

Hả……

Nhìn Hoàng Phủ Minh nằm ở bên người đang ngủ say, đầu Tuyết Vi “Oanh” một tiếng đều phải nổ tung.

Tối hôm qua Bọn họ đều ngủ chung như thế này sao?

Khuôn mặt nhỏ không khỏi phủ lên một rặng mây đỏ nóng rực, tuy nói bọn họ từng có vài lần “Thân mật tiếp xúc”, nhưng dùng quan hệ vợ chồng ngủ chung vẫn là lần đầu tiên, cô vẫn cảm thấy rất là biến vặn.

“Này……” Lời nói đến bên miệng, Tuyết Vi vừa muốn lay tỉnh Hoàng Phủ Minh, nhưng nhìn đến bộ dáng anh ngủ say cùng với đôi mắt kia có quầng thâm lớn, từng màn ký ức mơ hồ ngày hôm qua giống như là điện ảnh từ từ hiện trước mặt.

Cô mơ hồ nhớ rõ đêm qua chính mình thật sự lăn lộn Hoàng Phủ Minh không ít. Đây xem như bên trong chuyện cô dự kiến.

Bởi vì mỗi lần phát sốt, đều là mẹ chiếu cố cô, mỗi lần cô hết bệnh, mẹ sẽ oán trách, cô cả đời bệnh, mệt vĩnh viễn là người chiếu cố cô.

Ngay cả mẹ đẻ còn có câu oán hận, có thể thấy được, cô có bao nhiêu tra tấn người. Thơ_Thơ_ddlequydon

“Ai……” Từ trước đến nay thấy rõ năng lực Hoàng Phủ Minh cực mạnh, lần này, Tuyết Vi tỉnh lâu như vậy, anh cũng không có tỉnh lại, có thể thấy được, anh có bao nhiêu mệt mỏi.

Tuyết Vi than nhỏ, vừa muốn đứng dậy xuống giường……

“Muốn đi đâu?”

Bên cạnh, truyền đến giọng Hoàng Phủ Minh, cô hơi hơi sửng sốt lên, xấu hổ cười nói: “tôi, tôi có chút khát nước, muốn, muốn đi lấy nước ……” Mắt to chớp chớp tránh né tầm mắt Hoàng Phủ Minh.

“tôi đi lấy cho cô.” Anh không khỏi phân trần đứng lên, bưng tới một chén nước đưa đến Trước mặt Tuyết Vi.

Có thể cảm giác đến, lúc Hoàng Phủ Minh rời giường thân thể đều vô lực, có thể thấy được anh có bao nhiêu mỏi mệt.

Tuyết Vi run rẩy tiếp nhận ly nước, nhẹ nhấp một ngụm. “Nội cái…… anh…… anh ngủ một lát đi?”

“Không cần. <> cô đói bụng không? Tôi đi làm cho cô ăn.”

“A? Tôi……” Cô vừa định muốn đứng lên cản Hoàng Phủ Minh, nhưng anh đã đi đến phòng bếp.

Cuộn tròn ngồi ở đầu giường, Tuyết Vi trộm ngắm người đàn ông này bận rộn trong ngoài, trong lòng thập phần hụt hẫng. Tổng cảm thấy dường như nơi nào thiếu người đàn ông này.

Có lẽ, là anh làm được nghĩa vụ của một người chồng; mà cô, lại không cách nào làm được nghĩa vụ của một người vợ đi.

“Có thể ăn.” Chỉ chốc lát sau, Hoàng Phủ Minh liền bưng tới một chén cháo.

Đợi Tuyết Vi vừa muốn tiếp nhận ……

“tôi đút cô.” Thơ_Thơ_ddlequydon

A……

Thân mình vẫn không nhúc nhích cứng lại rồi.

Hoàng Phủ Minh cầm lấy cái muỗng múc một muỗng, thổi nhẹ, chậm rãi đưa đến bên miệng cô.

Mắt Tuyết Vi khó xử nhìn cháo bên miệng, lại nhìn nhìn người đàn ông trước mắt này hiện ra tiều tụy. Khẽ nhếch mở miệng, nuốt vào muỗng kia mang theo mười phần cháo trắng ấm áp.

Nói không nên lời cảm giác trong lòng chính là cái gì, chính là cảm thấy Hoàng Phủ Minh đối với cô càng tốt, cô càng không cách nào cự tuyệt, không cách nào dùng thái độ lạnh nhạt tới đối đãi người đàn ông bá đạo này.

Rõ ràng là anh mạnh mẽ, mới đưa đến cô không cách nào thích cùng người ở bên nhau không phải sao? Nhưng bây giờ……

A.

Cô lại như là người làm sai chuyện.

Tuyết Vi tự giễu cười cười, một ngụm tiếp một ngụm ăn đồ ăn Hoàng Phủ Minh đút cho mình ……

“A, hắt xì……”

Lúc cái muỗng tràn đầy cháo trắng đưa đến bên miệng Tuyết Vi, cô thình lình đánh cái hắt xì. Muỗng cháo kia cứ như vậy bị cô thổi tới toàn bộ trên mặt Hoàng Phủ Minh.

“Ách…… Xin, xin lỗi……”

“Đáng chết!” Hoàng Phủ Minh giận sôi máu buông chén trong tay xuống, vội vàng dùng khăn lông lau mặt mình. Hôm qua anh đều sắp bị Tuyết Vi tra tấn đến chết, không nghĩ tới sáng sớm hôm nay như cũ bị cô tra tấn.

“Ha…… Khanh khách…… Khanh khách……” Đột nhiên, tiếng cười của Tuyết Vi từng trận truyền vào trong tai Hoàng Phủ Minh. Thơ_Thơ_ddlequydon

“vậy mà cô còn có mặt mũi cười sao?!”

Cô cũng biết lúc này mình cười rất không có đạo nghĩa, nhưng cô thật sự nhịn thật lâu, lúc cái muỗng cháo kia phun hết trên mặt Hoàng Phủ Minh cô đã muốn cười. “Xin, xin lỗi…… Không nhịn xuống được mà thôi, ha ha……”

“cái người phụ nữ thúi này! Tới, để tôi xem còn phát sốt không.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh ném khăn lông trong tay xuống một phen.

Tuyết Vi vốn tưởng rằng anh sẽ dùng tay đi đo nhiệt độ của mình, nào biết rằng, anh vậy mà dán toàn bộ mặt lại đây, cái trán chạm vào cái trán thí nghiệm nhiệt độ cơ thể cô.

Gần gũi nhìn mặt tuấn tú không gì sánh kịp, tim cô lập tức liền nhắc tới cổ họng, vẫn không nhúc nhích mở to mắt to, muốn thối lui, nề hà thân thể lại vô lực nhúc nhích.

“vẫn có chút phát sốt.” Tiếng nỉ non ôn nhu từ giữa môi Hoàng Phủ Minh phát ra.

Giữa mũi anh phun ra hơi thở ấm áp từng đợt chụp mặt Tuyết Vi, cảm giác là thân mật như vậy.

Hai người gần gũi nhìn lẫn nhau, ai cũng chưa từng động quá một chút.

Tuyết Vi chỉ cảm thấy mình càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng khẩn trương, vừa muốn tránh nhìn thẳng tầm mắt anh. Phiến môi Hoàng Phủ Minh cứ như vậy đè ép xuống dưới……

“Không……” Tuyết Vi phản ứng nhanh nhạy xê dịch thân thể. 

Nhưng một cử động này như là một cây hỏa hoàn toàn bậc lửa người đàn ông này!

“tôi là ông xã của cô!” Một tiếng âm ngoan gầm nhẹ rơi xuống, tay anh mạnh mẽ hữu lực nhanh chóng ấn lên cái gáy Tuyết Vi …… Tuyết Vi thống khổ giãy giụa. “Đủ, đủ rồi, Hoàng Phủ Minh, anh căn bản không phải là ông xã của tôi, tôi không yêu anh!”

Nói ra, cô vẫn nói ra. Thơ_Thơ_ddlequydon

“tôi không yêu anh……”

“tôi không yêu anh……”

Bốn chữ Tuyết Vi nói quanh quẩn thật lâu ở bên tai Hoàng Phủ Minh.

“Nói cho em…… em nên làm sao…… Dạ……”

Đêm qua, cô si ngữ nỉ non sớm đã để lại tai hoạ ngầm ở trong lòng anh.

Anh tận lực khắc chế cảm xúc chính mình, không ngừng thôi miên chính mình cho cô thời gian để quên đi, nhưng mà…… khi Tuyết Vi cự tuyệt anh một nụ hôn lộ ra vẻ mặt kháng cự, cùng với giờ phút này đả thương lòng người, hoàn toàn chọc giận anh.

“Đó là chuyện của cô, bây giờ! Tôi là chồng hợp pháp của cô!”

Tuyết Vi sợ hãi giãy giụa: “anh, anh muốn làm gì?!”

“Làm gì? A, đương nhiên là làm quyền làm chồng!” Một nụ cười xẹt qua khóe miệng, tay Hoàng Phủ Minh lạnh băng duỗi lại đây……

“Không, không cần…… Không cần!” Tuyết Vi dùng sức toàn thân chống cự lại, nhưng cô căn bản không phải là đối thủ người đàn ông cường thế này.

Tuyết Vi gắt gao bắt được lưng quần: “Đủ rồi, Hoàng Phủ Minh!”

“Không đủ! Vĩnh viễn không đủ!” Ánh mắt người đàn ông giống như vây thú trong giác đấu tràng, một khi con mồi tránh chỉ biết càng thêm bị xé rách, thoạt nhìn là dọa người như vậy.