Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 308: Bị Dạ Phi Linh bắt cóc




Editor: Thơ Thơ

Suốt một đêm, Hoàng Phủ Minh cơ hồ điều động lực lượng một binh đoàn đi tìm bóng dáng Tuyết Vi.

Mới đầu, anh đơn giản cho rằng Tuyết Vi chỉ là trở về nhà mẹ đẻ; nhưng mà, anh tới Nhà họ Tuyết rồi mới biết được Tuyết Vi đã rời đi, kết quả lại lập tức lộn trở lại Nhà họ Hoàng Phủ, nhưng Tuyết Vi như cũ không có trở về. Đến lúc này, Hoàng Phủ Minh liền cảm giác được không thích hợp.

"Hoàng Phủ Quân Trường, chúng tôi đã phân phó thăm dò video giám sát toàn bộ mọi người vào ra hoàng thành. Trải qua bọn họ ghép nối cùng với phân tích con đường, phát hiện sau khi Tiểu thư Tuyết Vi từ Nhà họ Tuyết rời đi, bên đường đi bộ tới phố biết xuân."

"Lúc sau đi đâu?" Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nheo nheo mắt.

"Lúc sau.." binh lính kia khó khăn nhíu mày, chậm rãi đem phim âm bản video đưa cho Hoàng Phủ Minh: "Lúc sau, không biết Tiểu thư Tuyết Vi nhìn thấy gì, kết quả.. Liền cũng không có hình ảnh Tiểu thư Tuyết Vi kế tiếp."

Hoàng Phủ Minh nhìn Tuyết Vi trong video, rõ ràng nhận thấy được tựa hồ cô cùng người nào đó đối đáp.

Đáng tiếc, vị trí đối phương sở trạm là góc chết theo dõi, căn bản chụp không đến bộ dạng đối phương.

"Chỉ cần Tuyết Vi người còn ở hoàng thành, nhất định có thể tìm được, tiếp tục tăng số người đi tìm cho tôi!"

"Vâng, Hoàng Phủ Quân Trường."

"Linh linh linh.." một trận điện thoại dồn dập truyền đến.

Một vị tham mưu thần sắc hoảng loạn nói hai câu với điện thoại, liền cuống quít chạy tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh: "Hoàng Phủ Quân Trường, ám bộ bên kia tựa hồ có chuyện khẩn cấp tìm ngài."

"Ám bộ?" Sắc mặt Hoàng Phủ Minh nghiêm túc xoay đôi mắt, nhanh chóng tiếp nhận điện thoại. "Nói!"

"Hoàng Phủ Quân Trường, điều tra viên phát tới mật báo, hư hư thực thực, Quân Trường Quân khu Huyền Vũ Dạ Phi Linh mười giờ tối hôm nay, lặng lẽ gia nhập thành ta."

"Cái gì?" Con ngươi Hoàng Phủ Minh mở lớn, lập tức phản ứng lại cái gì. "Đứng lại!"

Binh lính mới vừa nhận được lệnh tiếp tục tìm kiếm Tuyết Vi lập tức dừng bước.

"Thời gian cuối cùng Tuyết Vi biến mất là mấy giờ?"

"Hồi Hoàng Phủ Quân Trường, ước chừng là khoảng mười một giờ tối."

"Đáng chết!" Hoàng Phủ Minh chau mày, đôi bàn tay to gắt gao nắm thành cái nắm tay.

Anh liền cảm thấy năng lực đối phương tránh né hệ thống theo dõi quá mức cường đại, tuyệt không phải là người thường có thể làm được, lại không nghĩ sẽ là Dạ Phi Linh tự mình tới hoàng thành?

"Bây giờ mấy giờ?"

Quan tham mưu nhìn đồng hồ: "Ba giờ rưỡi sáng."

Thời gian từ khi Tuyết Vi biến mất đến bây giờ đã đi qua gần năm tiếng đồng hồ. Sắc mặt Hoàng Phủ Minh u ám ngồi ở trên ghế, chậm rãi nói: "Kêu mọi người ngừng tìm kiếm Tuyết Vi đi."

"Hả?"

"Ngừng, không nghe được sao?"

"Vâng, vâng, tôi đã biết Hoàng Phủ Quân Trường." Tiếp thu mệnh lệnh, binh lính kia lập tức rời khỏi văn phòng Hoàng Phủ Minh.

"Hoàng Phủ Quân Trường, có phải ngài hoài nghi Tiểu thư Tuyết Vi hay không?"

"Ừ.." Cho dù bây giờ anh muốn phong tỏa nhà ga hoặc là sân bay cũng đã muộn, chỉ sợ Dạ Phi Linh sớm đã tiến vào biên giới Ngự thành.

"Thật là kỳ quái, rõ ràng tứ quốc có quy định, không cho phép bất luận một binh một tốt đối phương dưới tình huống không có nói trước lẻn vào quân khu khác. Làm sao Dạ phi Quân Trường lại đột nhiên tới hoàng thành chúng ta? Hơn nữa bắt cóc Tiểu thư Tuyết Vi?"

Tuy Nói rằng, giữa tứ quốc đích xác có ước định quân tử như vậy. Nhưng Hoàng Phủ Minh anh cũng liên tiếp lén lẻn vào quân khu khác, cho nên người quân khu khác đến hoàng thành bọn họ cũng là chuyện thực bình thường.

Đến nỗi mục đích Dạ Phi Linh bắt cóc Tuyết Vi, Hoàng Phủ Minh cũng có thể đoán được một, hai..

"Lục tham mưu, cho tôi một vé xe lửa đi Ngự thành."

"A? Vé xe lửa sao? Ngài muốn tự mình lẻn vào Ngự thành sao?"

"Bằng không sao?" Hoàng Phủ Minh mưu phong vừa chuyển, trong mắt toàn là lạnh lẽo.

"Nhưng.. Nhưng việc này rất nguy hiểm, nếu vạn nhất ngài ở Ngự thành xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chúng tôi bên này nên làm cái gì bây giờ? Thêm nữa, nếu ngài không đi Viện Nguyên Lão trình báo, chờ lấy phê văn, chẳng khác nào xúc phạm ký lục quân khu."

Nghe tiếng quan tham mưu kia thì thầm lải nhải, đầu Hoàng Phủ Minh đều phải nổ tung.

"Lấy phê văn? Chờ bắt được phê văn vợ cùng con của tôi đều đi đến một thế giới khác. Lập tức đi lấy vé xe lửa cho tôi!" Hoàng Phủ Minh phẫn nộ vỗ xuống mặt bàn, bên trong ngữ khí không dung có hai.

Quan tham mưu kia hơi ngây người một chút, sau một lúc lâu mới phản ứng lại đây, theo như lời trong miệng Hoàng Phủ Minh chính là..'người vợ? Con?'. Cũng không kịp phát ra nghi hoặc gì, anh vội vàng chạy ra văn phòng đi lấy vé..

"Ầm.. Ầm.. Ầm.." đoàn tàu bay nhanh chạy về phía Ngự thành.

Trong phòng giường mềm hạng nhất, Tuyết Vi nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường chỉ có thể chứa một người.

Mà cách đó không xa, Dạ Phi Linh kiều chân bắt chéo, nghiêng mắt nhìn Tuyết Vi trên giường liền chậm rãi khép lại sách trong tay. "Nếu tỉnh, cần gì phải tiếp tục giả bộ ngủ?"

Giọng không nhanh không chậm truyền đến.

Tuyết Vi đột nhiên mở ra hai mắt, lạnh lùng ngồi dậy. "Dạ phi Quân Trường, ngài đây là?" Cô nhìn cảnh sắc ngoài xe lửa xuyên qua cửa sổ nhỏ, đã dự cảm phương hướng xe lửa tới rồi.

"Sợ cô ngốc ở hoàng thành, liền nghĩ mang cô tới Ngự thành chơi mấy ngày." Dạ Phi Linh tà tứ giơ lên khóe môi, đôi mắt lam lộ ra mị hoặc khác.

"Ha, tôi đây thật đúng là đủ vinh hạnh, Dạ phi Quân Trường của Ngự thành chỉ vì mang tôi đi Ngự thành chơi, vậy mà có thể xúc phạm lời hứa quân tử giữa tứ quốc?"

Dạ Phi Linh cười như cũ, nụ cười kia thật sự gọi người khó có thể nhìn thấu tâm tư của anh.

"Dạ phi Quân Trường, không bằng chúng ta vẫn là có chuyện nói thẳng đi. Tôi thật khá tò mò, tôi là một nữ binh quèn của Quân Khu Bạch Hổ, vậy mà làm phiền ngài tự mình lại đây bắt cóc, mục đích của ngài.. Rốt cuộc là cái gì?"

"..."

Dạ Phi Linh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, chậm rãi đi tới Trước mặt Tuyết Vi, chỉ chỉ bụng cô: "Bạch Dạ, hay là Hoàng Phủ Minh?"

Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng, theo bản năng bắt được quần áo.

Sau một lúc lâu, cô ra vẻ nhẹ nhàng buông lỏng tay nhỏ bắt lấy quần áo ra, mỉm cười nói: "Nếu tôi muốn Nói, là của người đàn ông khác thì sao?"

"A, ha hả.." trên mặt Dạ Phi Linh hiện lên nụ cười càng thêm âm ngưng, giây tiếp theo, mắt lam anh chợt lóe, âm ngoan bóp ở cằm Tuyết Vi: "Người phụ nữ, tôi thực chán ghét người khác nói dối ở trước mặt tôi!"

Bàn tay to, dần dần dùng sức.

Niết cằm Tuyết Vi có chút phát đau.

Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn dung nhan Dạ Phi Linh trước mắt kinh động người thần, chậm rãi nắm chặt nắm tay. "Nếu ngài có thể tự mình phí công lao trói tôi tới, nói vậy.. Cũng đã có đáp án, không phải sao?"

Nhưng lời này thật ra không giả.

Chỉ là, Tuyết Vi đã hoài thai lại là chuyện ngoài ý liệu của Dạ Phi Linh.

Nếu không phải khi vận chuyển cô đến xe lửa, Dạ Phi Linh phát hiện bụng nhỏ của cô có chút phồng lên, anh thật đúng là không biết lần này anh đến lại là ' nhất tiễn song điêu '?