Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 381: Ký ức ba tháng trước




Editor: Thơ Thơ

Ba tháng sau.

Ngự thành.

‘ oa oa oa oa……’

Trong một khách sạn ba tầng lầu đơn sơ truyền đến từng trận tiếng trẻ con khóc nỉ non, người đàn ông đang ngồi ở đại sảnh xem TV thống khổ bưng kín hai lỗ tai: “Phiền muốn chết! Phiền muốn chết! Phiền muốn chết! Phiền muốn chết!!!!!”

Ném xuống điều khiển từ xa trong tay, người đàn ông không thể nhịn được nữa đứng lên, liền vọt đến phòng ngủ lầu hai.

‘ rầm ’ một chân, đá văng cửa một gian phòng ngủ: “Tiện nhân!!! Cô *** tỉnh nhanh lên!!!”

“Đừng ồn, để tôi ngủ một lát đi, tôi thật mệt……” Tuyết Vi nhắm mắt lại trở mình ở trên giường, cũng không để ý tới người đàn ông đang nổi giận đùng đùng ở cửa.

“được! Được! Vậy cô ngủ, cô tiếp tục ngủ ha. Tôi đây liền quăng con của cô ra ngoài!!!”

“này!! Cảnh Bác Hạo, anh phát rồ cái gì vậy? Đừng lấy con của tôi tới uy hiếp tôi!!!” Vừa nghe đứa trẻ ‘ gặp nạn ’, Tuyết Vi ‘ giật mình ’ lập tức liền từ trên giường ngơ ngác ngồi dậy.

“rốt cuộc cô chịu tỉnh ha? Cô nghe một chút…… cô nghe một chút…… tôi chỉ xem TV một lát, thời gian con của cô khóc ước chừng hết một tập phim truyền hình, tôi *** đều phiền muốn chết, cô chạy nhanh đi dỗ được chưa?”

Tuyết Vi vừa nghe, cách vách thật đúng là truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Buồn bực, cô bất quá chính là ngủ một buổi chiều mà thôi, làm sao đứa trẻ lại khóc? Thơ_Thơ_ddlqd

Bất đắc dĩ liếc mắt Cảnh Bác Hạo đứng ở cửa tức giận tận trời: “Được rồi, được rồi, tôi đây liền đi dỗ đứa trẻ đi, anh đừng nóng giận.”

Ai……

Muốn Nói, người ở dưới mái hiên thật sự không thể không cúi đầu.

Cảnh Bác Hạo này chính là bạn học gay từ thời tiểu học của cô, đã từng ‘ đùa giỡn ’ qua Hoàng Phủ Minh.

Thời gian ba tháng này, cô vẫn luôn ở tại nơi của Cảnh Bác Hạo, có thể Nói, là suốt ngày xem sắc mặt của anh mà sống.

Niếp tay khẽ bước đẩy cửa phòng cách vách ra.

Chỉ thấy, trên giường em bé, hai tiểu thiên sứ đáng yêu nằm song song ở bên nhau, một bé đang ngủ say, ngoan ngoãn giống thiên sứ; một bé khác lại khóc nháo kêu to, ầm ĩ giống ác ma.

“Tiểu Cửu, con liền không thể học chị của con sao? Con xem, chị của con thật ngoan, con làm sao cả ngày quấy không ngừng chứ?” Vẻ mặt Tuyết Vi bất đắc dĩ bế lên trẻ sơ sinh khóc nháo không ngừng, tùy ý lừa dối.

Chỉ một lát sau, lúc này tiểu ác ma mới ngừng khóc nháo, đã ngủ say.

“Ai……” Tuyết Vi mỏi mệt thở dài, thật cẩn thận thả tiểu gia hỏa này trở lại giường em bé, ba chân bốn cẳng đi tới lầu một đại sảnh.

“Ngủ rồi hả?”

“ừ……” Đặt mông ngồi ở bên cạnh Cảnh Bác Hạo, toàn thân cô vô lực xụi lơ ở trên sô pha, đầu gối lên trên lưng sô pha. Thơ_Thơ_ddlqd

Thấy bộ dáng Tuyết Vi mỏi mệt, Cảnh Bác Hạo bất đắc dĩ than thở.

Muốn Nói, làm người mẹ, chăm một đứa trẻ đã đủ cố hết sức, bây giờ, Tuyết Vi muốn dùng một lần chăm hai đứa nhỏ, tự nhiên là mệt càng thêm mệt.

Anh trời sinh lại không thể nào thích trẻ con, cho nên, cũng không giúp được Tuyết Vi cái gì.

“này, Tuyết Vi, kế tiếp cô tính thế nào? Nên sẽ không tính toán vẫn luôn ở tại nơi này chứ?”

Vừa nghe Cảnh Bác Hạo Nói xong, cả người Tuyết Vi lập tức trở nên lên tinh thần: “Hắc hắc, Bác Hạo, anh nói như vậy…… Nên sẽ không…… Là…… Là muốn đuổi tôi đi sao?”

“tôi là người nhỏ mọn như vậy sao? Nếu cô thật nguyện ý ở nơi này của tôi, thì cứ việc ở, dù sao khách sạn tôi mở có nhiều phòng.”

“Oa!! Bác Hạo, anh quả nhiên là tốt bụng, anh quả thực rất rất rất rất hào phóng.”

Tuyết Vi xá rớt một khuôn mặt, liền vuốt mông ngựa ôm Cảnh Bác Hạo, làm cho anh thêm ghê tởm. “Được rồi, được rồi, cô thật ghê tởm. Buông tôi ra!”

“ừ.”

“Tuyết Vi, nói thật, không phải tôi đuổi cô đi, mà là…… cô thật liền không tính toán trở về sao?” Vẻ mặt Cảnh Bác Hạo đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.

Trở về sao?

Về nơi đó sao?

A……

Tuyết Vi tự giễu cười, suy nghĩ không khỏi trở về ba tháng trước……

‘nhị thiếu gia nhà các người? Chẳng lẽ…… chồng vị sản phụ này chính là Hoàng Phủ Quân Trường sao? ’ Thơ_Thơ_ddlqd

‘ đúng vậy! ’

‘vậy …… ý tứ của Hoàng Phủ Quân Trường là? ’

‘ý tứ của nhị thiếu gia nhà chúng tôi là, vô luận áp dụng thủ đoạn gì, đều cần thiết giữ được đứa nhỏ này. Còn an nguy của sản phụ, không hề quan hệ với Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta! Hiểu rõ một chút chính là…… Sát mẫu bảo tử (hy sinh người mẹ chỉ cần giữ được người con)!! ’

Cho tới nay mới thôi, Tuyết Vi đều không thể quên đối thoại ngoài phòng sinh kia.

Nếu, nếu bác sĩ dò hỏi cô, nếu con và mẹ chỉ có thể lựa chọn giữ một, như vậy, cô sẽ không chút do dự lựa chọn giữ đứa trẻ.

Đây là biểu hiện bản năng của một người mẹ, cũng là lựa chọn bản năng của một người phụ nữ.

Nhưng nếu ở thời khắc gian nan, nghe được chính chồng mình mặc kệ chết sống của người mẹ, quyết định chỉ bảo vệ đứa trẻ, kia, thật là một loại nói không nên lời tim như bị đao cắt.

‘Hoàng Phủ Minh, anh không tín nhiệm tôi, tôi thông cảm với anh, là kẻ thù quá mức nham hiểm; chính là…… hiện giờ anh lại hạ sát thủ với tôi, cái này làm tôi thật sự không cách nào thuyết phục mình đi thông cảm với anh!!! ’

‘Bảo bối, trên đời này có quá nhiều người muốn mẹ chết, nếu mẹ để con một mình lưu lại trên đời này, con chỉ phải nhận hết khi dễ của người khác. Nói không chừng, còn sẽ trở thành công cụ cho bọn họ lợi dụng. ’

‘con là con của Tuyết Vi, mẹ quyết không cho phép con trở thành công cụ của người khác, mẹ cũng không thể nhìn người khác khi dễ con. Cho nên…… Vô luận thế nào, mẹ sẽ vĩnh viễn ở cạnh bảo hộ con!!! ’

Lập tức, phản ứng đầu tiên của Tuyết Vi chính là cô không thể chết được, vì mối thù giết mẹ; vì hận mất chồng; vì tương lai đứa trẻ, cô cần thiết! Cần thiết! Cần thiết phải sống sót!

Cho nên, cô quyết đoán nhổ dụng cụ kiểm tra đo lường tim thai nhi, giả thai nhi chết tới hù lừa những bác sĩ đó.

‘ không xong, đứa trẻ không có tim thai. ’ (xem nhanh ở dembuon chấm vn)

‘Này làm sao bây giờ??? Đây chính là đứa bé của Nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Quân Trường hạ lệnh vô luận làm sao đều phải giữ được đứa bé này. Bây giờ chúng ta nên nói làm sao? Sợ là nhất định sẽ bị trách phạt đi? ’

‘Mặc kệ, chạy nhanh đi thông báo quản gia của Nhà họ Hoàng Phủ. ’

‘ ừ. ’

Quả nhiên, những bác sĩ đó thật sự bị Tuyết Vi hù dọa.

Thấy mọi bác sĩ đã rời đi, cô chịu đựng đau bụng, nhanh chóng bò xuống giường.
Đúng lúc này, ngoài ý muốn đã xảy ra!!!

‘ chị Tuyết……’ Khúc Lăng đột nhiên đi vào trong phòng sinh, chặn ý đồ chạy trốn của Tuyết Vi ở phòng sinh: ‘ chị Tuyết, chị đây là…… Muốn làm gì? ’

Nhìn mặt Khúc Lăng kinh ngạc, Tuyết Vi quyết định đánh cuộc một phen, nếu là thắng, cô liền có thể thuận lợi chạy thoát; nếu là thua, cùng lắm thì chính là vừa chết mà thôi!

‘ Khúc Lăng, đã đến lúc này, chị cũng không muốn giấu em cái gì, Hoàng Phủ Minh muốn giết chị! ’

‘ Hoàng Phủ Quân Trường muốn giết chị sao? ’