Nữ Xứng Có Độc! Sổ Tay Nam Thần Chuyên Sủng

Chương 17




Edit: HT-Dieulinh

Cảm nhận được cánh tay trên eo dần buông ra, Lăng Dập Thần trong lòng mất mát, không khỏi xoay người bắt lấy Thẩm Kiều An.

Lại lần nữa thân mật tiếp xúc hai người đều ngẩn ra, Thẩm Kiều An muốn rút tay ra nhưng bị hắn nắm chặt, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt "Anh biết mình đang làm gì không?"

Lăng Dập Thần kinh ngạc, biết chính mình hơi đường đột, vội vàng buông tay.
"Thực xin lỗi, a-anh không cố ý"
"Không phải cố ý? Vậy anh lại nắm tay em? Lại cưỡng hôn em?Hử?" Thẩm Kiều An ánh mắt sáng quắc, từng bước ép sát.

Lăng Dập Thần tức khắc đỏ mặt, dũng khí sớm đã mất khi nghe nàng nói, đôi mắt đen nhìn nàng "Đều là ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn? "
Thẩm Kiều An tay chống cằm như lâm vào trầm tư, nói "Hoặc là nói anh là đăng đồ tử, lưu manh? Bất đắc dĩ? Vẫn là hỗn đản? Như vậy đối với hành động đối với nữ sinh như vậy,đều có thể nói là ngoài ý muốn không phải cố ý, là có thể giải thích được a."

"K-không phải như thế." Lăng Dập Thần kinh ngạc ngẩng đầu, chính mình tuyệt đối không phải là người như vậy, không thể làm nàng hiểu lầm.

"Vậy như thế nào?"
"L-là......"

"Là cái gì?"

"Là...... Là bởi vì anh thích em!" Lăng Dập Thần đôi tay nắm chặt , do khẩn trương mà trên trán hắn đầy mồ hôi. Bị Thẩm Kiều An dồn ép làm hắn nói toẹt hết ra.
Nói xong hắn thở mạnh một hơi, dưới đáy lòng cuối cùng cũng được thoải mái, Lăng Dập Thần nghiêm túc nhìn Thẩm Kiều An trước mặt, nói lời âu yếm.
"Anh chán ghét nữ sinh ríu rít, bộ dáng dong dài, chán ghét nữ nhân có bộ dáng hoa si lại ngu ngốc.Thậm chí ghê tởm bọn họ tới gần, cùng họ nói chuyện. Nhưng đối với em, anh lại điên cuồng vì em."

"Anh thích em, thích từ nụ cười của em, thích bộ dáng nhíu mày, tức giận của em,thích tới gần em, thích cùng em nói chuyện, thích hôn em =.=...... Tóm lại mọi điều về em anh đều thích."

Hắn nói nghiêm túc, Thẩm Kiều An cũng nghe đến nghiêm túc, trong lòng có chút chấn động, thất thần một lát nàng mới cười nói "Nguyên lai là như thế này,nên sớm nói a, thiếu chút nữa em đem anh như đồ lưu manh mà thu thập. Mau đi học, chúng ta đi về phòng đi"

Lăng Dập Thần ngốc, hắn nghĩ tới Thẩm kiều đáp án, vui vẻ tiếp thu hắn thổ lộ, hoặc là uyển chuyển cự tuyệt, chính là hiện tại cái này trả lời rốt cuộc là tiếp thu vẫn là cự tuyệt?

"Hử? Không phải, anh vừa nói nghiêm túc em không nghe sao?"

Thẩm Kiều An nhìn về phía hắn, gật đầu, "Có a, làm sao vậy?"

"Không có gì." Lăng Dập Thần tức khắc giống như bóng bị thủng, rũ đầu, dũng khí đều mất.
Nhìn hắn bộ dáng mất mát, Thẩm Kiều An cười trộm, ở tình yêu không nên để đối phương có được dễ dàng, nhưng cũng không thể lạnh nhạt đem người khác cách xa ngàn dặm.

Nếu không, hắn lại nản lòng thoái chí đi tìm nữ chủ làm sao bây giờ?

Nghĩ vậy Thẩm Kiều An mới nói: "Anh thổ lộ với em, em liền đồng ý, mọi chuyện không khỏi quá dễ dàng đi?"

Lăng Dập Thần nghi hoặc nhìn nàng, Thẩm Kiều An lại nói "Chúng ta giống như vừa mới nhận thức mấy ngày, nhất thời làm em không có xác định,  nhưng  em  dám khẳng định, trước mắt em chưa thích cũng chưa ghét anh."

"Ý của em là......." Lăng Dập Thần trước mắt sáng ngời, đầu nhanh chóng chuyển động, "Em hiện tại còn không hiểu anh, anh không hiểu em, cho nên em tạm thời không thể tiếp thu anh, đúng không? Anh bây giờ có thể theo đuổi em chứ?"