5
Khi tôi và Phó Kính đính hôn, anh ấy đã chuyển một căn nhà đứng tên tôi, tôi vào đó ở và khoe nó với giới truyền thông.
Sau đó, anh ấy nhiều lần đến ăn tối với tôi nhưng chưa bao giờ ở lại qua đêm.
Thời gian còn lại, anh sống tại căn nhà riêng ở ngoại ô thành phố.
Tôi không đến ở chỗ đó.
Với xác suất cao, đó không phải là nơi tôi có thể đặt chân đến.
Tôi kéo Phó Kính, loạng choạng bước vào thang máy, dựa lưng vào tường và vòng tay ôm lấy anh ấy.
"Lát nữa tôi đi vào trước, nếu anh ta ở nhà, anh phải chạy đi ngay, hiểu chưa?"
Mùi đàn hương tao nhã bỗng bị kéo lại gần, tạo nên bầu không khí mơ hồ.
Anh cụp mắt xuống, bình tĩnh nhìn tôi chằm chằm: “Em lúc nào cũng mang người về nhà?”
Tôi cười đầy ẩn ý, tất nhiên là không rồi.
Nhưng tôi chịu đủ sự kiểm soát của người khác rồi.
Tôi còn trẻ, cũng thích ngắm trai đẹp và yêu đương, tại sao tôi lại phải làm góa phụ cho Phó Kính nếu anh ấy đã thích người khác?
Đinh!
Thang máy đã đến.
Tôi đã nhập mã hai lần để mở cửa.
Ngôi nhà vẫn giống như trước khi tôi rời đi, trước kia căn nhà có màu xám và phong cách đơn giản, giờ đã biến mất thay vào đó là rèm cửa màu vàng nhạt, bàn ăn được phủ bằng vải ren.
Tôi nắm lấy cà vạt của anh ấy và kéo anh ấy vào trong nhà, "Cuối cùng chúa cũng đã giúp tôi——"
Phó Kính đột nhiên ôm eo tôi bằng một tay và sải bước vào phòng tắm.
"Anh đặt tôi xuống!"
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm phác họa những đường nét ba chiều lên trên khuôn mặt anh.
Tim tôi lỡ một nhịp, "Sao anh trông giống lão chồng sắp cưới của em thế?"
Phó Kính nhướng mi và phớt lờ tôi.
Tôi đột nhiên tỉnh táo vùng ra muốn chạy, nhưng anh ấy dễ dàng bắt được tôi.
"Cứu... có người muốn giết vợ để lừa tiền bảo hiểm—"
Anh bịt miệng tôi lại, kéo tôi vào lại nhà tắm xắn tay áo lên quỳ 1 chân xuống bên cạnh tôi: “Cảm ơn em đã nhắc nhở anh, lần sau anh sẽ mua bảo hiểm cho em.”
Quá trình phía sau quá dài và phức tạp, một số chi tiết tôi cũng không nhớ được.
Tôi chỉ nhớ rằng khi tôi bị dội một gáo nước ấm lên người cũng khiến áo sơ mi của anh ấy ướt đẫm, giây sau tôi ngã đầu vào vòng tay anh ấy. Mọi thứ bắt đầu diễn biến theo một chiều hướng không thể đoán trước.
Đến khi công việc lộn xộn kia kết thúc thì đã là nửa đêm.
Toàn thân tôi nặng trĩu, tôi nghe thấy tiếng sấm ngoài cửa sổ, nhưng tôi không thể mở mắt ra.
Phó Kính đang nói chuyện điện thoại với ai đó, và tiếng khóc của cô gái liên tục vang lên qua ống nghe.
"Được, đừng sợ, tôi sẽ đến."
Ngữ khí hắn rất nhẹ, như sợ dọa đối phương.
Khi tôi mở được mắt ra thì đã là ngày hôm sau, chiếc giường trống không.