Nửa Đời Phù Hoa

Chương 105: Thiết kế tàu




Dận Chân thấy nàng nói cảm ơn mình thì ngượng ngùng nói :

"Nhất định sau này. Ta sẽ để cho tất cả mọi người cùng biết đến những việc mà nàng đã làm. Nhất định sẽ cho nàng tất cả những thứ mà nàng xứng đáng nhận được. "

Phù Hoa vui vẻ đáp lại :

" Thiếp nhất định sẽ chờ ngày đó. "

Mặc dù nàng không ham những thứ như danh tiếng, vật chất gì đó. Nhưng vì để chàng không phải áy náy với mình. Nàng vẫn chấp nhận điều chàng nói .

Dận Chân thấy nàng đáp ứng thì yên tâm hơn. Chàng đã khiến nàng phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi. Nhất định chàng sẽ bù đắp gấp trăm ngàn lần cho nàng.

Thấy nàng còn định quay lại bàn vẽ vẽ, viết viết gì đó. Dận Chân lên tiếng nói :

" Muộn rồi. Nàng nên đi nghỉ thôi. Những chuyện khác mai làm cũng được. Không gấp. "

Phù Hoa còn định vẽ thêm bản thiết kế của tàu chiến nghe chàng nói vậy thì trả lời :

" Hay để thiếp vẽ thêm một chút nữa thôi."

Dận Chân nhất quyết không để nàng làm thêm nói :

"Nàng lên đi nghỉ ngơi. Nếu không mắt sẽ sưng húp lên đấy. "

Thấy không thay đối được. Phù Hoa chấp nhận nói :

"Vậy để thiếp đi tắm rồi đi nghỉ. Chàng cũng vậy nhé. "

Dận Chân đáp lời :



" Được nàng đi tắm đi. Đồ trên bàn để ta dọn cho. "

Trong lúc Phù Hoa đi tắm, Dận Chân ngồi xuống đọc tiếp cuốn sách nàng viết. Nghiên cứu, suy nghĩ tỉ mỉ những gì viết trong đó. Sau đó lại thức đêm viết thư gửi cho Long thất. Còn bản gốc nàng viết thì để lại ở thư phòng.

Phù Hoa đi tăm rồi đi nghỉ ngơi luôn lên không biết Tứ gia không hề nghe lời nàng. Tiếp tục thức đêm xử lí công việc.

Sáng hôm sau tỉnh dậy. Nàng vẫn theo lịch trình hằng ngày, đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng cùng chàng. Ăn xong

Dận Chân nói :

"Tí nữa ta sẽ đến chỗ Thập Tam đệ bàn bạc chút việc. Trưa sẽ trở về. "

Phù Hoa nghe vậy cũng đáp :

"Vậy chàng đi cẩn thận. Thiếp ở nhà sẽ vẽ thêm vài thứ nữa. Nhất định sẽ tặng chàng một bất ngờ vào buổi trưa.

"

Dận Chân cười xoa đầu nàng trước khi ra cửa nói :

"Ta rất mong chờ bất ngờ đến từ nàng. Ta đi đây. Vào phòng đi không lạnh. "

Hôm nay tuyết rơi nhiều, thời tiết cũng lạnh giảm đi mấy độ. Nên Dận Chân không muốn nàng tiễn ra ngoài.

Muốn để nàng ở trong phòng có địa long cho ấm.

Phù Hoa biết chàng quan tâm mình liền nói :

" Vậy chàng đi cẩn thận nhé. "



Nhìn chàng đã mặc ấm toàn thân, nàng mới dễ dàng để chàng đi như vậy. Còn bản thân thì trở lại thư phòng.

Thấy cái bàn bừa bộn hôm qua khi vẽ đã được chàng dọn dẹp gọn gàng thì càng vui vẻ hơn.

Nàng tiến đến chỗ bàn. Trên đó đã để sẵn giấy vẽ và bút cho nàng rồi. Biết rõ là ai làm lên nàng không thắc mắc nhiều .

Vì là lần đầu vẽ bản thiết kế tàu lên nàng vẫn còn quá nhiều sai xót. Đầu tiên nàng vẽ phác thảo hình dáng con tàu trong trí nhớ lên giấy. Xong lại thấy nhiều chỗ không hợp lí, ở thời đại này không sản xuất được liền gặp khó khăn. Thử lại hai ba lần vẫn thế. Nàng liền bế tắc ngồi xuống ghế suy nghĩ.

Biết bản thân kiến thức về mảng này còn kém. Liền suy nghĩ ngay đến việc tìm sách để học. Nghĩ là làm, nàng cầm chìa khóa đến phòng sách tìm tư liệu. Nàng nhớ đợt trước sắp xếp nàng phòng sách có một ngăn tủ chuyên để những sách về lĩnh vực này.

Ở trong phòng sách hơn nửa canh giờ, cuối cùng nàng cũng tìm được vài cuốn sách liên quan chính đến lĩnh vực nàng đang cần. Thế là nàng mang sách trở về phòng. Ngồi xuống bàn, từ từ đọc.

Cuối cùng thì nàng cũng tìm ra mấu chốt của vấn đề. Đã tìm ra cách thay thế vài chỗ trên bản thiết kế cho phù hợp với điều kiện của thời đại này. Những chỗ dùng đinh hay thanh thép thì thay bằng gỗ sử dụng phương pháp mấu nối cổ truyền để thay thế. Vậy là những khó khăn nãy giờ của nàng đã được giải quyết rồi.

Thế là nàng bắt tay vào vẽ bản thiết kế chi tiết luôn. Vì bản thiết kế chưa được hoàn hảo lên nàng phải sửa chữa rất nhiều lần. Mỗi lần như vậy là lại thêm một tờ giấy sai vứt xó.

Cứ như vậy cho đến khi Dận Chân từ bên ngoài bước vào phòng vẫn thấy nàng đang vẽ. Phủi bớt tuyết trên người rồi chàng tiến đến chỗ nàng.

Phù Hoa lúc này cũng biết chàng đã trở lại. Nhìn bản thiết kế vừa hoàn thành ở trên bàn. Đây không phải là bản hoàn hảo hay chi tiết nhất m Nhưng đã là tốt nhất từ lúc nàng vẽ đến giờ rồi. Nó là bản giống với những gì trong trí nhớ của nàng nhất. Đã được thay đổi nhiều chi tiết để phù hợp với thời đại này. Nhưng vẫn có những chỗ vẫn cần người có chuyên môn hơn sửa chữa nữa.

Phù Hoa nhìn thấy chàng đã trở lại thì ngạc nhiên nói :

" Chàng đã về rồi sao ? Sao hôm nay về sớm vậy ?"

Dận Chân thấy nàng hỏi thế thì phì cười nói :

" Cô nương à, trưa rồi đó. Không trở về nữa thì ta sẽ phải nhịn đói đến chiều mất. Mà nàng

Làm gì đến nỗi không để ý thời gian luôn vậy ? "