Nửa Mặt Giang Hồ

Chương 11




Âu Dương Huyền chừng năm mươi tuổi, một thân công lực hùng hậu, giọng nói vang như chung, từ xa đã truyền vào trong tai mọi người.

Nghe thấy Hề Ngọc Đường tới cùng Việt Thanh Phong, trong lúc nhất thời mọi người trong đại sảnh to như vậy đều dừng mọi động tác.

Trời sắp đổ mưa máu rồi! Hai người này có thể đi chung một đường à?

Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong chống lại ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, đồng loạt kiến lễ với Âu Dương Huyền, về chỗ, Hề Ngọc Đường không hề khách khí mà ngồi dưới vị trí thủ toạ.

Tất nhiên vị trí này có chút nhạy cảm.

So sáng với đám người trong đại sảnh này, mặc dù tuổi Hề Ngọc Đường còn trẻ, nhưng lai lịch không nhỏ, tiếp nhận Huyền Thiên giáo mười năm, nếu phải so sánh với đại bộ phận hậu bối sau này thì tất nhiên phải là bậc tiền bối, cộng thêm sự phát triển của Huyền Thiên trên giang hồ mấy năm gần đây, thân thủ của giáo chủ lại cao cường, ngồi ở vị trí đầu tiên dưới chỗ ngồi của Âu Dương Huyền thì cũng có thể giải thích được.

Nhưng có tư cách ngồi và không hề chào hỏi gì mà tự ý ngồi là hai chuyện khác nhau.

Ở đây đều là các đại môn phái hoặc thủ lĩnh đáng chú ý, ai cũng có tư cách ngồi vào một bữa tiệc của võ lâm, nhưng có ai lại không gặp mặt hàn thuyên khách sáo trước một chút rồi cuối cùng mới ngồi chứ? Nào như Hề Ngọc Đường, cứ dứt khoát ngồi trong khi đám người này vẫn còn đứng.

Đám người thầm phóng đao quang kiếm ảnh qua mắt của mình, rốt cuộc cũng phải yên lặng mà chấp nhận.

Cứ ngồi đó đi... Đánh bại cả Tiêu Thừa, chỗ ngồi thì sao, hắn vui là tốt rồi...

Động tác của Việt Thanh Phong chậm hơn so với Hề Ngọc Đường, hắn muốn ngồi cạnh nàng, nhưng vừa bước ra nửa bước, một hạ nhân liền dẫn hắn đến vị trí đối diện, hai người ngồi nhìn nhau từ xa, cách chỉ vài thước. Cự ly này, cho dù là ai động thủ với đối phương trước thì cũng không phải chịu thiệt, hiển nhiên là đã được sắp xếp rất tốt.

Việt Thanh Phong đi theo ngồi vào chỗ tên hạ nhân kia dẫn đến, nụ cười vẫn treo trên mặt, nhưng trong lòng lại âm thầm hỏi thăm già trẻ cả nhà Âu Dương Huyền…

Lúc này ông có biết ta và Hề Ngọc Đường là kẻ thù không?

Đầu mấy tên Huyết Sát Điện với Mười Tám Thuỷ Trại kia đều bị nhét rơm hết rồi à?

Hai người ngồi vào chỗ của mình xong, trong phòng lại bắt đầu ồn ào trở lại.

Thị nữ xinh đẹp rót cho Hề Ngọc Đường một ly rượu đầy, người sau lạnh nhạt tiếp lấy, mắt lướt nhanh qua bốn phía, dừng lại trên người hai tên điện chủ của Huyết Sát Điện, thấy Tiêu Thừa vẫn chưa đến dự tiệc nhưng vài đương gia của Mười Tám Thuỷ Trại đã đến đây, không khỏi cười lạnh trong lòng.

Nghĩ đến việc vừa rồi khi mới vào cửa Âu Dương Huyền đã vỗ hai phát vào cánh tay nàng, Hề Ngọc Đường thu mắt, ánh sáng bên trong có chút thâm thuý khó dò.

“Hôm nay hai vị cùng đến đây, đúng là ngoài dự đoán của mọi người!” Âu Dương Huyền mở miệng: “Thanh Phong, tiểu tử nhà ngươi đã khiến lão phu bất ngờ đấy, vốn dĩ còn tưởng rằng hôm qua Thẩm thần y qua phủ là do thân thể ngươi không khoẻ, không ngờ hôm nay lại đến đây, không có gì đáng ngại chứ?”

Thấy Âu Dương Huyền lên tiếng, mọi người đều im lặng.

Việt Thanh Phong không hề có phản ứng gì, chỉ cười chắp tay: “Minh chủ đã mời thì sao lại dám không tới? Nhưng có thể kết bạn với Hề giáo chủ thì mới đúng là trùng hợp.”

“Vậy à?”

Âu Dương Huyền nhìn về phía Hề Ngọc Đường, người sau lạnh lùng đặt ly rượu xuống, thị nữ bên cạnh nhanh chóng rót đầy, sau đó lại ngồi xuống chỗ của mình bên cạnh Hề Ngọc Đường, gò má có chút đỏ, thẹn thùng nhìn người bên cạnh.

Hề Ngọc Đường thấy nàng như thế, đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ nhếch lên, khoác tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của thị nữ, lười biếng nâng mắt nhìn Âu Dương Huyền: “Có thể coi như bổn toạ và Việt thiếu chủ có chút nợ nần, lúc trước hẹn nhau ở Vọng Tương lâu nên mới tới trễ một chút.”

“Còn có việc này sao?” Âu Dương Huyền ra vẻ kinh ngạc: “Hề giáo chủ đừng bắt nạt Thanh Phong nhé.”

“Không dám.” Hề Ngọc Đường nói dối không chớp mắt: “Việt giáo chủ có việc nhờ bổn toạ giúp đỡ, bổn toạ đã đồng ý, hôm nay chỉ bàn bạc tiền công mà thôi.”

Âu Dương Huyền: Cái gì?

Việt Thanh Phong:..... Tư thế đó của ngươi là gì, mau buông thị nữ kia ra!

Lữ Chính: Giáo chủ, sao người lại bắt đầu đi gạt người rồi? Người không thấy ngại sao?

“Không biết phí để Hề giáo chủ chịu giúp... Là bao nhiêu?” Một đương gia nào đấy của Mười Tám Thuỷ Trại mở miệng.

Hề Ngọc Đường cười khẽ, lời nói ra rất có trọng lượng: “Năm ngàn lượng.”

Mọi người: “...”

“Năm ngàn lượng cũng không phải là con số nhỏ đâu.” Một giọng nói sắc bén vang lên, Hề Ngọc Đường nhìn qua theo tiếng, là một nam tử, ánh mắt hung ác nham hiểm, vóc người gầy guộc, trên khuôn mặt không hề có ý tốt mà chỉ có hai chữ bới móc.

“Không phải là Huyền Thiên giáo các ngươi muốn vu khống chơi xấu người khác chứ? Nghĩ cũng biết, Huyền Thiên giáo các ngươi không bao giờ biết xấu hổ, Việt thiếu chủ đừng mắc mưu của hắn!”

Vừa giáp mặt đã đối chọi gay gắt như thế, trong phút chốc mọi người trên yến tiệc đều bắt đầu tập trung lại.

Này, mau đánh nhau đi!

Đôi mắt của Hề Ngọc Đường có phần lạnh lẽo, vươn ngón tay thon dài thưởng thức ly rượu bằng bạch ngọc, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là điện chủ Huyết Ngọc, Huyết Sát Điện các người không trả nổi năm ngàn lượng, không có nghĩ là Việt thiếu chủ không thể. Vu khống sao? Đừng ngậm máu phun người như thế, không bằng hỏi Việt thiếu chủ một chút, giá trị con người của bổn toạ là bao nhiêu? Năm ngàn lượng đã là giá hữu nghị rồi!”

Quần chúng:... Ngươi và Việt Thanh Phong có tình hữu nghị cái con khỉ!

Huyết Ngọc bị nghẹn một chút, mặt đỏ lên: “Sao Huyết Sát Điện của chúng ta lại không chuẩn bị nổi năm ngàn lượng này cơ chứ!”

“Vậy thì lấy ra trước mặt ta xem nào!” Hề Ngọc Đường bưng ly rượu được thị nữ kia rót đầy lên rồi uống một ngụm, ngay cả mắt cũng lười nâng lên.

Nhất thời Huyết Ngọc bị thái độ của nàng chọc giận, vỗ bàn đứng lên: “Lấy thì lấy! Ta...”

“Nhị đệ!” Cuối cùng Huyết Sát điện chủ cũng không thể ngồi nhìn người nhà mình tiếp tục làm người đần độn thêm nữa: “Ngồi xuống!”

“Đại ca! Hề Ngọc Đường hắn khinh người...”

“Ngồi xuống!”

Huyết Ngọc: TAT

Thấy Huyết Ngọc bị khí thế của Huyết Sát trấn áp, Hề Ngọc Đường cười đầy ý trào phúng, khẽ nói thầm: “... Ngu xuẩn.”

Âu Dương Huyền nhìn một màn kịch vui xong, lúc này lại nhảy ra chủ trì đại cục. Ông ta nhìn Hề Ngọc Đường, sau đó lại nhìn sang Việt Thanh Phong: “Thanh Phong, lời Hề giáo chủ nói là thật sao?”

Việt Thanh Phong nâng mắt nhìn về phía đối diện, vừa vặn bắt được ánh mắt thờ ơ của Hề Ngọc Đường, biết ý của nàng, bất đắc dĩ mở miệng: “... Qủa thật là có chuyện này. Thu Viễn?”

Đột nhiên Thu Viễn cảm thấy cả người mình run lên: “... Công, công tử?”

“Đưa số tiền “giao phó” kia cho Hề giáo chủ.” Việt Thanh Phong nói rất thản nhiên: “Cũng xin những người đang ngồi ở đây làm chứng.”

Thu Viễn: “...”

Hắn chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như thế bao giờ! Bằng hữu sao? Mấy canh giờ đồng sinh cộng tử đâu? Bánh ngọt đã ăn trên xe ở đâu rồi?

Thu Viễn cảm thấy huyệt thái dương của mình đang nhảy lên từng hồi, dưới ánh mắt nhìn đăm chiêu của mọi người mà phụng phịu lấy ra một sấp ngân phiếu từ trong ngực, cứng nhắc đưa cho Lữ Chính sau lưng Hề Ngọc Đường.

Người sau cười đến mức không thấy mắt đâu, thoăn thoắt nhận lấy ngân phiếu, nói một tiếng đa tạ, rất hân hạnh khi được chiếu cố.

... Chiếu cố cái đầu nhà ngươi! Các ngươi đang mở cửa hàng buôn bán à?

Không phải là kết minh sao, còn muốn trả phí xuất trướng cái gì, ngay cả giáo chủ mà Huyền Thiên giáo các người cũng có thể đưa ra buôn bán được sao?

Thấy Lữ Chính nhận tiền, thậm chí Hề Ngọc Đường còn không thèm liếc mắt nhìn vị công tử như ngọc kia chút nào, ôm thị nữ tiếp tục uống rượu!

Làm bại tướng dưới tay Việt Thanh Phong, lần này lại đến dự tiệc cùng hắn, chắc chắn những người khác sẽ nghĩ rằng nàng là kẻ không biết xấu hổ chỉ thích ôm đùi người ta, dọc đường đi Hề Ngọc Đường đã nhẫn nhịn những ánh mắt này từ lâu rồi.

Người nhảy ra chắn trong đại hội võ lâm là hắn, kẻ cướp mâm xuống tay linh hoạt gọn gàng cũng là hắn, hiện giờ kẻ chủ động làm hoà kết minh cũng là hắn... Mặc dù có ơn cứu mạng, nhưng Hề Ngọc Đường nàng không phải là kẻ thư đồng hầu hạ thái tử đọc sách, không bóc lột một khoản thì đúng là tự vứt bản mặt này của nàng đi là vừa.

Có nợ phải thu, ân cứu mạng nàng sẽ báo, nhưng phí xuất trướng nàng vẫn phải thu.

Cho dù có khiến lòng hắn không thoải mái thì chuyện này cũng đáng.

Trong lúc mọi người còn đang cảm khái cho khoản tiền này của Việt Thanh Phong thì một tràng cười lớn đã truyền vào trong đại sảnh, người chưa tới nhưng tiếng đã tới trước, như sấm bên tai, khiến màng nhĩ đại đa số người ở đây đều phát đau.

“Ha ha ha ha... Hề giáo chủ đúng là người thoải mái, rất can đảm, lại dám bắt bẻ cả Việt thiếu chủ, Liệt Thiên Hạo ta phục ngươi rồi! Tiêu Thừa lão đệ, ngươi nói có đúng không?”

Nghe tiếng, Hề Ngọc Đường đặt ly rượu xuống, híp mắt nhìn về phía cửa.

Người tới chính là Tiêu Thừa và Liệt Ngạo Thiên.

Liệt Ngạo Thiên là một kẻ kì lạ, một kẻ ngốc không để tâm bất cứ thứ gì, xem trọng võ công, hễ nhìn thấy ai có công phu tốt thì nhất định phải đánh nhau một trận. Năm đó khi Huyền Thiên giáo khuếch trương địa bàn thì cũng đã phát sinh xung đột với Liệt Diễm Bang, vốn dĩ cũng chỉ là tranh chấp nhỏ, nhưng sau đó lại biến thành bang chúng trong bang cùng quần chiến. Cố tình năm đó bên người Hề Ngọc Đường lại không có ai để dùng, vì thế phải tự thân xuất mã đến giải quyết vấn đề, thứ khéo chính là, Liệt Ngạo Thiên cũng tự thân xuất mã.

Đối mặt với vấn đề buôn bán, Hề Ngọc Đường càng có khuynh hướng ngồi vào bàn rồi từ từ bàn bạc. Nhưng sao một kẻ vô cùng quê mùa lại đồng ý ngồi xuống dùng tài hùng biện đầy tính quân tử mà tranh cãi với ngươi đây? Vì thế hai người bắt đầu ẩu đả từ trên đường đến trên núi, đánh một ngày một đêm, cuối cùng, Hề Ngọc Đường liều mạng, mặc kệ nội thương, đá Liệt Ngạo Thiên một cước rớt xuống sông.

Huyền Thiên thắng, giành được địa bàn, nhưng hiện nay, nhóm giáo chúng và bang chúng của Liệt Diễm Bang cứ gặp mặt là phải đánh, tất nhiên người làm gương đầu chính là hai vị thủ lĩnh.

Liệt Ngạo Thiên không mang thù nhưng cứ thích động thủ, không khác gì Trâu Thanh, đánh đến sau này, mỗi khi Hề Ngọc Đường thấy ông ta thì đều bỏ chạy, dần dần lại truyền ra lời đồn hai người kết thù không hẹn gặp mặt nhau trên giang hồ.

Nhưng sự thật thì sao?

Sự thật chính là, Liệt Ngạo Thiên ông ta là một kẻ ngốc.

“... Không biết sao Liệt Diễm Bang vẫn còn có thể tồn tại đến ngày nay, bang chủ hồn nhiên như thế, đúng là người khờ có phúc của người khờ.” Phía sau Hề Ngọc Đường, Lữ Chính nhỏ giọng châm chọc.

“Đừng xem thường người ta.” Hề Ngọc Đường thờ ơ nói: “Trong lòng ông ta biết rất nhiều, so với ông ta, Tiêu Thừa mới là kẻ ngu xuẩn thật sự.”

Lữ Chính ngầm chấp nhận, không nói gì thêm.

Mọi người thấy Liệt Ngạo Thiên và Tiêu Thừa, nhất thời ai nấy cũng mang dáng vẻ muốn xem kịch vui, không biết đã đảo mắt giữa Hề Ngọc Đường và Tiêu Thừa bao nhiêu vòng. Liệt Hạo Thiên hoàn toàn không nhìn thấy cục diện sóng to gió lớn này, sau khi vào cửa với Tiêu Thừa, ánh mắt như đao kia quét một vòng, đầu tiên là dừng trên người Việt Thanh Phong, thấy sắc mặt của hắn không tốt, hơi có chút tiếc nuối, tiếp theo thì đã thấy Hề Ngọc Đường rồi.

“Hề lão đệ, đã lâu không gặp, đến đánh một trận đi!” Liệt Ngạo Thiên hắng giọng mở miệng.

Nghe cách xưng hô này, tay Hề Ngọc Đường run lên, suýt nữa đã làm rơi ly rượu xuống đất.

Dường như là cùng lúc, Việt Thanh Phong ở phía đối diện cũng phun một ngụm rượu, sau đó là một cơn ho khan tới tấp.

“Chậc, Việt công tử à, sao xương cốt của ngươi lại yếu như vậy, uống rượu mà cũng sặc được đấy!” Liệt Ngạo Thiên nhíu mày: “Không phải hôm qua Thẩm Thất đã đến khám bệnh cho ngươi rồi sao? Sao đám người trẻ tuổi các người lại càng lúc càng yếu ớt như vậy, bỏ đi, Hề lão đệ đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đánh nhau đi.”

Việt Thanh Phong ho đến mức đỏ cả mặt, vất vả một lúc mới dịu xuống, sau khi nghe được nửa câu trên, suýt chút nữa đã nghẹn họng thêm lần nữa.

Người trẻ tuổi cái gì?

Hề Ngọc Đường không phải là người trẻ tuổi sao? Còn có cách xưng hô kia là cái quái gì vậy?

“Không đánh.” Hề Ngọc Đường chậm rãi mở miệng: “Mỹ nhân trong ngực, rượu ngon nơi tay, đánh nhau nhiều sẽ sát phong cảnh.”

Liệt Ngạo Thiên trừng mắt: “Ngươi muốn uống rượu thì ta mang cho ngươi một vò nữ nhi hồng quý giá nhiều năm, đưa thêm mười tám vị mỹ nhân đến tổng giáo trên Tuyết sơn thì thế nào.”

“Không dám, Liệt bang chủ đại nhân cứ giữ đi.” Hề Ngọc Đường từ chối: “Nhà ta còn một vị mỹ nhân nóng tính cứng đầu đó, không thể trêu được.”

Việt Thanh Phong:... Đủ rồi đấy.

“Nhà ngươi?” Liệt Ngạo Thiên nao nao: “Đại tiểu thư Đường gia à?”

Hề Ngọc Đường cũng sửng sốt một chút, vốn dĩ nàng còn muốn nói đó là Thẩm Thất... Suýt chút nữa đã quên mất vẫn còn một Đường Tích Tích rồi!

Nhắc tới đại tiểu thư của Đường gia, sắc mặt của mọi người càng phấn khích hơn, từng ánh mắt cứ bay tới bay lui trên người Tiêu Thừa vừa bước vào cửa, người sau bị nhiều người chú ý như thế, tức giận đến mức hừ lạnh một tiếng, bỏ rơi Liệt Ngạo Thiên rồi tự mình nhập tiệc.

“A, miệng của ta chả kín gì cả, Tiêu Thừa lão đệ thứ lỗi nhé.” Liệt Ngạo Thiên biết mình đã lỡ lời, vội vàng nhận lỗi với Tiêu Thừa: “Nhưng dù gĩ cũng phải nói, nam chưa cưới nữ chưa gả, Vân Hàm tiểu tử lại không tệ, thiếu gì một nàng Đường Tích Tích kia để làm tức phụ chứ, cô nương tốt rất nhiều, lững lờ như thế thì không nên...”

Nhi tử Liệt Anh đi theo Liệt Ngạo Thiên nhịn không được ho khan một tiếng, kéo phụ thân nhà mình.

Liệt Ngạo Thiên: “...” Mẹ nó, lại nói bậy rồi.