Nửa Mặt Giang Hồ

Chương 15




Lời nói còn chưa dứt, sao Hề Ngọc Đường có thể để Việt Thanh Phong bỏ đi dễ dàng như thế? Lúc này vừa điểm nhẹ dưới chân, thi triển khinh công nhảy lên không, tơ hồng trong tay áo tung ra, phập một tiếng dễ dàng xuyên thấu qua nhánh cây cao nhất, nhanh chóng đuổi theo.



Cảnh tượng lúc này quá quen mắt, Hề tiểu giáo chủ sống qua từng ấy năm, chẳng lẽ lại không biết đây chính là viễn cảnh trong mấy bộ phim truyền hình vừa cẩu huyết vừa giả tạo sao? Tuy đây là lần đầu gặp nhưng nàng rất muốn cười cảm khái nghệ thuật thật giống với cuộc sống, có điều nàng vẫn nên nhanh chóng giải quyết dứt khoát chuyện trước mắt thì hơn.

Nhưng nàng cảm thấy tình tiết cẩu huyết giả tạo này, ứng trên người đối phương là Việt Thanh Phong, hình như có chỗ nào đó kì lạ.

Khinh công của hai người đều thuộc hạng trác tuyệt, mặt trăng nhô lên cao, bóng đêm càng lúc càng sâu, chỉ thấy hai bóng người một đen một trắng lần lượt lướt qua trên không, sau đó lại bay về phía xa xa.

Ba người Tư Ly đuổi theo ra ngoài sân đã thấy hai người biến mất trong màn đêm, không khỏi ba mặt nhìn nhau.

“Đứng lại!” Hề Ngọc Đường ở phía sau Việt Thanh Phong quát lên.

Bóng trắng ở phía trước không hề có ý dừng lại, thân pháp nhanh nhẹn nhẹ nhàng, trong chớp mắt đã phi thân đến chỗ xa hơn. Hề Ngọc Đường thấy mà giận, phát động chân khí gia tăng tốc độ, nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người, đồng thời, tơ hồng trong tay kết hợp với ngân châm nhắm ngay vào vị trí giữa lưng của Việt Thanh Phong mà phóng tới.

Cảm giác được sát khi phía sau đang tới gần, Việt Thanh Phong nhanh chóng xoay người, dịch mũi chân một chút, thoắt cái đã tránh khỏi công kích, nhưng cũng vì thế mà mất đi sự ổn định, bóng người vừa nhoáng lên, người đã đứng trên mái ngói một nóc viện, vừa vung tay đã kẹp lấy mấy cây ngân châm bạc công kích về phía mình trong.

Hề Ngọc Đường đuổi tới, nhẹ nhàng dừng ở phía đối diện, trong tay lại đang nắm một đầu khác của tơ hồng.

“Không nghe lời ta nói phải không?” Hề Ngọc Đường nhíu mày.

Mặt Việt Thanh Phong lạnh như ngọc, không hề đáp trả lời chất vấn của nàng, tay vừa dùng chút sức, tơ hồng giữa hai người đã bị kéo căng. Suýt chút nữa Hề Ngọc Đường đã bị nguồn lực này kéo về phía trước, bước một chân lên trên để ổn định thân mình, đồng thời cũng truyền một luồng nội lực vô hình dọc theo tơ hồng đánh về phía đối diện.

Nghe lén mà còn tỏ thái độ phải không? Nàng giận dữ.

Việt Thanh Phong nhanh chóng chuyển người tránh thoát luồng chân khí đánh trả kia. Hề Ngọc Đường tức đến độ đầu bốc khói, nội lực bùng nổ, tơ hồng đứt đoạn. Bóng dáng của nàng nhanh chóng biến mất tại chỗ, một giây sau, vô số ngân quang trút xuống, nhằm ngay hướng Việt Thanh Phong!

Đôi mắt người sau trầm như đầm sâu, động tác như nước nhảy mây bay nhanh chóng rút kiếm bạc bên hông, nâng tay chém một hình bán nguyệt trong không trung, động tác nhìn có vẻ chậm nhưng lại vô cùng nhanh chóng, chỉ nghe đinh đinh đang đang vài tiếng, toàn bộ ngân châm đã bị đánh rớt.

Hề Ngọc Đường xuất hiện, gió đảo qua tay áo, mấy sợi tơ hồng đều xuất hiện, hệt như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ còn kèm theo cả sát khí phóng thẳng về phía đối diện, đồng thời tay trái cũng vung lên, ngân châm bay ra trong nháy mắt, lẫn vào trong tơ hồng, không chút lưu tình.

Sát chiêu!

Thấy nàng thật sự động sát tâm, kiếm trong tay Việt Thanh Phong càng trở nên nặng nề hơn, thân hình vừa động, kiếm quang phủ bóng hệt như ánh trăng chiếu sáng khắp nơi, lại như một thác nước đổ ngược, không hề né tránh mà xông thẳng tới.

Hắn như bóng hình phản chiếu trên mặt nước mơ hồ, hoàn toàn nhập vào trong đòn công kích ngập trời của Hề Ngọc Đường, mọi việc đều dễ dàng, hệt như chỗ không người, nơi nào hắn đi qua, tơ hồng đứt đoạn đến đó, ngân châm bị lệch đường, cả người như cá gặp nước, vô cùng linh hoạt!

Rất nhanh, công kích đã được hoá giải, Việt Thanh Phong đứng thẳng người, nhìn thẳng vào Hề Ngọc Đường.

“Ngươi dùng sát chiêu với ta sao?”

Hắn mở miệng, trong sự bình tĩnh còn xen lẫn chút lửa giận.

Hề Ngọc Đường cũng đang rất giận dữ. Nàng nâng tay xé một góc áo bào, lấy một miếng vải đen che mặt, hai tay vòng ra sau buộc lại thật chặt, nhất thời khuôn mặt anh khí kia đã bị che lại hơn phân nửa, chỉ còn lại một ánh mắt đen như mực lộ ra ngoài.

Tiếp theo, nàng vung tay trái lên, một thanh thuỷ chủ vô cùng sắc bén xuất hiện trong tay, chút ánh sáng bạc hắt lên khiến khuôn mặt kia càng trở nên lạnh lùng, vết sẹo dài nhỏ nơi mắt trái cũng trở nên dữ tợn.

Việc ngày hôm nay, còn có cả sự hiểu lầm lúc nãy, lúc này đã không còn tâm tình để nhắc lại, dường như nàng đã quên mất lời mình muốn nói khi đuổi theo Việt Thanh Phong ra đến tận đây, trong mắt tràn ngập ý định muốn đập cho đối phương một trận.

Đồ thần kinh!

Vừa rồi là ai động thủ trước đấy? Muốn đánh nhau mà còn phải làm bộ như thế làm gì?

Việt Thanh Phong cũng vô cùng rối loạn, vì nàng giả vờ trúng độc, cũng vì việc đêm nay bản thân mình đã thất thố, càng vì việc hắn đã nghe thấy chính miệng nàng thừa nhận mình không trúng độc, khi đó, hắn lại cảm thấy vô cùng may mắn, nhưng còn có chút cảm giác tức giận.

Sự kiêu ngạo và bình tĩnh từ trước đến nay của hắn đã không còn sót lại chút gì trước mặt Hề Ngọc Đường.

… Làm sao bây giờ?

Chỉ có thể chiến một hồi thôi!

Hai người như đã thương lượng từ trước mà đồng loạt ra tay, Hề Ngọc Đường không dùng ngân châm, thi triển một loại bộ pháp hỗn loạn nào đó dưới chân rồi tiến lên chống lại trường kiếm nhẹ nhàng sắc bén trong tay Việt Thanh Phong.

Kiếm chiêu và thân pháp của đối phương không ngừng biến hoá, không chỉ đỡ hết chiêu thức của nàng một cách dễ dàng mà còn lấy thủ phản công, thế công sắc bén, chiêu chiêu chí mạng.

Hai người đều là cao thủ hàng đầu nơi đây, cao thủ quyết đấu, chỉ mới có sát khí đã dẫn tới sự biến hoá của cả đất trời. Sự yên tĩnh của màn đêm đã bị phá vỡ, gió lớn hơn, cây cối không ngừng lay động trong gió, hệt như quần ma loạn vũ.

Đao quang kiếm ảnh hoa cả mắt, dĩ nhiên hai người đã bắt đầu động sát tâm, lên trời xuống đất, đánh đến túi bụi, rõ ràng đang ở chỗ cao, nhưng bụi đất vẫn bay lên cuồn cuộn,

Động tĩnh lớn như thế chắc chắn sẽ dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người, không bao lâu sau đã có vô số người đến xem chiến, ngay cả Âu Dương Huyền cũng gia nhập.

Mấy đệ tử khí thế kém không thể nào chịu được khí thế chiến đấu của hai người, sắc mặt trắng bệch, chân cũng run rẩy. Có điều cao thủ quyết đấu khó gặp, cho dù có liều mạng đến nội thương vẫn phải kiên trì ở lại, có khi lại nghiệm ra được điều gì đó từ trận chiến này thì sao?

Về phần những người khác thì lại quan tâm đến tình trạng của bản thân nhiều hơn, bọn họ đã sớm nhìn ra thân thủ của hai người, nhưng vì sao lại đánh nhau? Nguyên nhân gì đã khiến Hề Ngọc Đường bỏ châm mà quay sang dùng đao thế?

Chỉ vài năm không gặp, hai người này đã mạnh hơn trước không ít rồi.

Không bao lâu sau, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn vang lên, cuối cùng một căn phòng nào đó đã không còn cách nào để chịu đựng sức mạnh của hai người mà bắt đầu sụp đổ, bụi đất bay tán loạn, mọi người nhanh chóng nhấc tay ngăn cản, tiếp theo, từ trong đống bụi, hai bóng người nhảy ra ngoài, đáp xuống chỗ khác, đao kiếm không ngừng, như hình với bóng.

“Nhãi ranh! Không coi lão tử ra gì sao?” Cuối cùng đại đương gia của Mười Tám Thuỷ Trại cũng không thể nhịn được nữa, vác đao vọt tới: “Các ngươi đã huỷ viện của lão tử rồi đấy!”

Ông ta chỉ mới đi ra ngoài bàn luận công việc với người khác mà thôi, trở về đã thấy chỗ ngủ của mình bị huỷ, có thể không giận à?

Ai ngờ còn chưa dứt lời đã bắt gặp tiếng quát đồng thanh của hai người đang giao chiến: “Cút!”

Hai dòng nội lực vô hình xông thẳng tới, trực tiếp đánh văng đại đương gia Phi Đan Hành Thiên của Mười Tám Thuỷ Trại ra ngoài, đập vào trên một gốc cây.

Đại đương gia: … Con bà nó.

“Thật quá đáng!” Một tiếng hét lớn vang lên từ trong đám người, tiếp theo, một bóng người phi thân đến, xông về phía Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong: “Các người đánh nhau mà không gọi lão tử à?”

Mọi người: … Còn tới nữa hả?

Chỉ thấy hai tay Liệt Ngạo Thiệt cầm theo một thanh giản* gia nhập vòng chiến, tiếng cười hùng hậu xuyên thấu tầng mây, thậm chí mọi người còn có thể cảm nhận được sự hiếu chiến và hưng phấn từ một kẻ hiếu chiến như ông ta!

* Giản: một loại vũ khí bằng sắt có khúc như côn của thời xưa, không có lưỡi dao, có bốn đoạn gấp khúc, dài bốn thước, thuộc loại binh khí ngắn, có lợi cho mã chiến. Giản có chia thành trọng lượng khác nhau, người không có sức mạnh lớn không thể vận dụng nó linh hoạt, lực sát thương rất cao, cho dù có cách một lớp giáp cũng có thể giết chết đối thủ. Về cách luyện có phần giống với kiếm pháp…. )

Liệt Ngạo Thiên võ công cao cường, thậm chí còn mạnh hơn cả đại đương gia Phi Đan Hành Thiên của Mười Tám Thuỷ Trại, Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong không dám khinh thường nửa phần, càng không cần phải nói đến việc đánh văng ông ta ra khỏi vòng chiến như lúc nãy, chỉ có thể nhìn ông tay chen ngang vào, nhất thời ba người bắt đầu hỗn chiến.

Làm minh chủ võ lâm, lại đang ở trên địa bàn của mình, thấy ba người này không coi mình ra gì, Âu Dương Huyền tức giận, ngực phập phồng lên xuống bất định: “Kỳ lạ! Bọn họ làm cái gì vậy? Còn ngại hôm nay chưa đủ loạn phải không!”

Lâm Uyên đứng thẳng sau người gia sư, mặc dù hắn không ra tay, nhưng từ hai nắm đấm đang được nắm chặt thì có thể thấy được, ý hiếu chiến của hắn cũng đang dâng lên, nếu không phải còn có Âu Dương Huyền ở bên cạnh, chỉ sợ lúc này hắn đã gia nhập rồi.

Liệt Ngạo Thiên tham gia, cuối cùng cũng giúp hai người Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong thoát khỏi cảnh giới giao chiến giữa hai người. Đương nhiên bọn họ cũng hiểu tình huống hiện tại, lửa giận đã sớm biến mất, đánh cũng đã đánh, trút giận cũng đã trút giận xong, vừa chuyển mắt, quyết định đồng thời thu tay, lui về phía sau.

Đã ba năm không giao thủ, cho dù là Hề Ngọc Đường hay Việt Thanh Phong thì vẫn có những tiến bộ khác nhau, nhưng hôm nay không phải là trạng thái tốt nhất của hai người, không ai chiếm được chút lợi nào. Nếu không phải đột nhiên Liệt Hạo Thiên nhúng tay vào, chỉ sợ sẽ còn phải đánh nhau một lúc nữa, hiện tại chợt dừng tay, hô hấp của hai người đều có chút bất ổn.

Đột nhiên không có đối thủ, Liệt Ngạo Thiên cầm giản đứng giữa khu đất trống, thấy hai người không đánh nữa, nhất thời bất mãn: “Này, Hề lão đệ, Việt lão đệ, các ngươi nghĩ gì vậy, đang khinh thường lão Liệt ta phải không? Đánh tiếp đi chứ!”

Hề Ngọc Đường thầm trợn mắt, muốn nói gì đó, nhưng chân khí trong cơ thể lại bị động, vừa mở miệng, một ngụm máu đã thuận thế tuôn ra. Trong miệng tràn ngập mùi tanh như sắt, nàng dứt khoát lười mở miệng, yên lặng giấu đi thương thế của mình.

Không có ngoại thương, chỉ bị kiếm khí chém vài nhát lên ngoại bào, nội thương cũng không tính là nặng, điều tức mấy ngày là có thể khôi phục, Hề Ngọc Đường rất hài lòng với tình hình chiến đấu của bản thân, không thèm quản Liệt Ngạo Thiên hùng hùng hổ hổ, chỉ nâng mắt nhìn Việt Thanh Phong cách đó không xa.

Khi ánh mắt dừng lại trên người đối diện, vừa lúc nhìn thấy Việt Thanh Phong đang chậm rãi lau chút máu tươi trên khoé môi, bàn tay cầm kiếm phải run rẩy vài cái mới ổn định lại, huyết châu rơi xuống, kiếm bạc vừa vung, tất cả đều trở lại như bình thường.

Y phục của hắn không có vấn đề, nhưng tất nhiên cũng có nội thương trong người, theo động tác cúi đầu, vài sợi tóc trên trán không chịu khống chế mà buông xuống khiến gương mặt tuấn mỹ có phần tái nhợt kia lại thêm một phần phong trần.

Cũng vậy thôi, hắn không chiếm được chút lợi nào.

Hề Ngọc Đường vừa lòng rồi.

Thấy hai người đã hoàn toàn ngừng chiến, Liệt Ngạo Thiên mất hứng thu vũ khí, mấy người khác thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ mới cách ba năm, trước đại hội võ lâm lại có thể cho mọi người thưởng thức một hồi đại chiến Hề Việt, đúng là rất bất ngờ.

Nhưng vì sao vừa rồi hai người này còn đánh đến đất trời mù mịt, mới ngừng tay, khí thế đối chọi gay gắt lúc trước đâu mất rồi?

Mọi người có chút chờ mong, Việt Thanh Phong tiếp nhận ánh mắt của Hề Ngọc Đường, hai người đều im lặng không nói gì, ánh mắt giao nhau, khí thế cũng chưa hề thu lại, chỉ cảm thấy sát khí sắc bén vẫn tràn ngập toàn thân.

Một lúc sau, thân hình Hề Ngọc Đường chợt loé, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Việt Thanh Phong.

Hành động kia đã khiến tất cả mọi người sợ hãi, quần chúng ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, sợ hai người sẽ đánh nhau tiếp.

Nhưng, vẫn chưa…

Yên lặng tới gần người trước mặt, Hề tiểu giáo chủ hạ giọng, tiếng nói có chút khàn, giọng điệu chân thành: “Xin lỗi!”

“Thật sự xin lỗi!” Người sau nhanh chóng đáp lại.

“…”

Việt Thanh Phong! Tiền đồ của ngươi đâu?