Nửa Mặt Giang Hồ

Chương 22




Trượt tay…

Ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin lời giải thích không đầu không đuôi này sao?

Việt Thanh Phong liếc nhìn Hề Ngọc Đường bằng ánh mắt âm u sâu thẳm, sau đó lại nói với Giang Thiên Đồng: “Giang cô nương, Tử Vi Lâu đã không còn liên hệ gì với giang hồ trong nhiều năm nay rồi, khụ khụ khụ,… Cô nương chắc chắn chứ?”

Giang Thiên Đồng có chút lo lắng, gật gật đầu: “Ta chắc chắn, chính tai ta đã nghe được. Hơn nữa ta còn nghe nàng kia nói, Lăng Tiêu Các chủ ngu xuẩn không làm được việc lại ngoan cố không chịu thay đổi, chỉ có Tiêu Vân Hàm thiếu chủ tiếp được vị trí chủ vị mới có thể làm việc tốt hơn… Nhưng lúc ấy ta cũng không suy nghĩ nhiều.”



Tử Vi Lâu.

Hề Ngọc Đường rũ mi che giấu đôi mắt đong đầy suy tư, mấy ngón tay thon dài khẽ cuộn lại thành quyền.

Trước khi lâu chủ đời trước của Tử Vi Lâu là Trác Chính Dương chết, Tử Vi Lâu như mặt trời ban trưa năm đó cùng dần suy tàn, rất nhanh sau đó đã tuyên bố giải tán. Người giang hồ đều biết Tử Vi Lâu không còn, lại không biết môn phái này vẫn chưa hoàn toàn tan rã. Nhưng Hề Ngọc Đường thì biết rất rõ, vì Tử Vi Lâu đã từng tặng cho nàng một món ‘đại lễ’.

Chỉ tiếc những kẻ kia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hệt như châu chấu bay ngang, chờ Hề Ngọc Đường lấy lại tinh thần, tiếp nhận vị trí giáo chủ thì môn phái này đã sớm mai danh ẩn tích trong giang hồ, không chỉ có nhà không vườn trống, mà trên giang hồ cũng không còn một người đệ tử nào qua lại.

Trong lúc Việt Thanh Phong và Giang Thiên Đồng vẫn còn đang xác định những chi tiết khi nhìn thấy Tử Vi Lâu, suy nghĩ của Hề Ngọc Đường đã sớm dời đến một đêm tuyết nào đó vào mười mấy năm trước. Nàng trốn trong đống tuyết, co thành một đống nhỏ, lạnh đến toàn thân cứng ngắc, trước mắt đều là một màu đen kịt, tiểu tỷ tỷ của Đường gia nằm cách nàng không xa, bị mấy người đuổi theo lên núi phát hiện, xách nàng ấy lên như xách một con gà, nói mấy lời gì đấy mà nàng không nghe rõ, chỉ thấy tiểu biểu tỷ bị đâm một đao, máu tươi tung toé đầy đất, nhuộm hồng cả vạt áo người nọ, cũng nhuộm đỏ cả ngọc bội bên hông y.

Việt Thanh Phong trầm tư, một hồi lâu sau mới hỏi: “Việc này, Giang cô nương đã nói với ai khác chưa?”

Giang Thiên Đồng lắc đầu: “Đã nhiều năm nay Tử Vi Lâu không tham dự vào giang hồ, ta cũng tưởng bản thân mình đã nhìn lầm… Nhưng chuyện Tiêu Các chủ chết lại khiến ta nhớ tới chuyện ngày đó nghe được. Tiểu nữ cảm thấy, có lẽ việc này sẽ có ích với Việt thiếu chủ, đắn đo suy nghĩ một hồi lâu mới mạo muội tới bái phỏng.”

“Liễu Mạn Vân có biết không?” Bất ngờ Hề Ngọc Đường mở miệng.

Giang Thiên Đồng giật mình, lắc đầu: “Ta vẫn chưa nói với sư phụ… Sư phụ người không cho ta nhắc đến tên Tiêu Vân Hàm… Hề giáo chủ, người có thể giải thích cho Đường tỷ tỷ được không?”

Nhìn lướt qua đôi mắt đỏ bừng của nữ tử trước mặt, Hề Ngọc Đường gật nhẹ đầu.

Nếu nàng không đồng ý, chỉ sợ trong tương lai khi nàng tuyên bố tin tức Đường Tích Tích đã chết thì chuyện ấy sẽ trở thành bóng tối theo sau cả đời Giang Thiên Đồng… Vốn nàng đã tiến hành lợi dụng đối phương, những chuyện nhỏ nhặt này, nếu có thể làm được thì đồng ý cũng không sao.

“Việc này vô cùng quan trọng, lời hôm nay Giang cô nương nói, sau khi ra khỏi đây thì đừng nói cho ai khác biết thêm nữa.” Việt Thanh Phong mở miệng.

Giang Thiên Đồng gật đầu: “Tiểu nữ hiểu. Võ công của ta không tốt, lỡ có chọc phải phiền phức thì cũng khó bảo toàn cho bản thân.”

Thấy nàng thức thời như vậy, Việt Thanh Phong cũng rất vui mừng: “Giang cô nương đúng là tài sắc vẹn toàn.”

Có thể được Việt thiếu chủ danh chấn thiên hạ khen một câu là chuyện mà biết bao người hằng mơ ước, Giang Thiên Đồng hơi ngẩn ra, trừng lớn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô thức nhìn thoáng qua Hề Ngọc Đường ở bên cạnh.

Hề Ngọc Đường: “…”

Việt Thanh Phong: “…”

Thu Viễn: “…”

Chờ một chút, có phải có thứ gì đó không đúng hay không?

————

Trao đổi tin tức với hảo hữu vào sáng sớm đã kết thúc, Hề tiểu giáo chủ lại một lần nữa thất bại trước ánh mắt đáng thương của muội tử, phải chủ động gánh trách nhiệm đưa tiễn người ta.

Chống đỡ ánh mắt quỷ dị của Việt Thanh Phong và Thu Viễn, sau khi đưa Giang Thiên Đồng trở về Ly Tuyết Cung thành công, dường như Hề tiểu giáo chủ phải chật vật dùng khinh công để chạy trốn, chẳng qua không trở lại Quan Lan Viện mà là trở lại nơi ở của Việt Thanh Phong.

Chuyện muội tử đã nói rất quan trọng với nàng, thậm chí còn có liên  quan tới cái chết của Tiêu Thừa, với tư cách là đồng minh, nàng cần phải nói chuyện với Việt Thanh Phong.

Dường như đã sớm đoán được chuyện nàng sẽ đi rồi quay lại, Việt Thanh Phong bình tĩnh đuổi Thu Viễn đi chuẩn bị bánh và nước trà, lập tức dẫn Hề Ngọc Đường vào nội thất. Vừa ngồi xuống đã thấy hắn nói bằng giọng lạnh nhạt: “Không chiến tranh lạnh với ta nữa sao?”

Thân thể Hề Ngọc Đường cứng đờ, nghiêm trang trả lời: “Chiến tranh lạnh cái gì, sao ta không biết?”

Việt Thanh Phong vừa giận vừa buồn cười, ngẩng đầu lên hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì xảy ra đấy?”

Hề Ngọc Đường: “…”

Mới buổi sáng nên tâm tính có chút thiện lương, đừng hỏi nhiều nữa.

Lại nhớ tới có chút gì đó không đúng, Hề Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn về phía Việt Thanh Phong: “Chuyện gì xảy ra với giọng điệu của ngươi vậy?”

Việt Thanh Phong: “… Ghen đấy được không?”

… Ngươi thắng.

Lúng túng ho khan một tiếng, Hề giáo chủ nói với vẻ mặt ngây thơ: “Thật sự thì Giang cô nương rất tốt.”

Tuy rằng hôm nay vị đệ nhất mỹ nhân này có dụ dỗ nàng một cách đáng nghi ngờ, nhưng người đẹp giọng ngọt, tính cách lại còn hơi ngốc, bổ sung thêm thuộc tính mù đường, mười phần chính là những thuộc tính cần có của một nữ chủ đấy.

Việt Thanh Phong: … Quá đáng ghét, không nói chuyện với nàng nữa.

“Sao có thể vui đùa với danh dự của cô nương nhà người ta như thế, cẩn thận ngôn từ.” Việt công tử nghiêm mặt mở miệng: “Không bằng Hề giáo chủ cứ nói ngọn nguồn chuyện của nàng và Tử Vi Lâu xem.”

Lập tức Hề Ngọc Đường nghiêm mặt: “Việt Thanh Phong, ta rất ghét mấy ngày phải nói chuyện với ngươi.”

Việt Thanh Phong nâng trán, hắn cũng không chịu nổi đâu, đa tạ.

Dù sao cũng nói chưa được hai câu thì đã bắt đầu mâu thuẫn, không thì động thủ, không thể nào ngồi xuống mà tán gẫu mấy chuyện tình cảm nam nữ hay nhân sinh đắng cay được…

Lòng thật mệt mỏi.

Đã nhiều năm kể từ lần cuối Tử Vi Lâu tái xuất giang hồ, việc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn thì tạm thời cũng không thể tìm ra chỗ quan trọng. Nhưng nếu đáng giá để Hề Ngọc Đường đã đi còn quay lại thì Việt Thanh Phong vẫn cần phải suy xét cẩn thận.

Với tư cách là môn phái đệ nhất của năm đó, có thể nói Tử Vi Lâu là thanh danh lan xa, danh chấn thiên hạ, Đoạn Nhạc Môn ngày hôm nay của Âu Dương Huyền cũng không thể sánh bằng. Lâu chủ Tử Vi Lâu Trác Chính Dương là một kỳ tài võ học thiên hạ hiếm có, là đệ tử mà sư phụ hắn là Hàn Nhai lão nhân vẫn luôn đắc ý nhất, ở thời đó, ma đầu Hề Chi Mạc kia chỉ có thể xưng một tiếng hậu bối trước mặt ông ta, phóng mắt khắp thiên hạ cũng chưa từng có đối thủ.

Trác Chính Dương ngồi trên ghế minh chủ võ lâm suốt mấy chục năm, dĩ nhiên căn cơ của Tử Vi Lâu cũng đã lớn đến tình trạng chỉ cần cựa mình một chút đã có thể khiến cho cả thiên hạ long trời lở đất, nhưng chẳng qua một môn phái như thế, khi chưởng môn đã chết thì cũng phải tan đàn xẻ nghé.

Cho tới bây giờ nhớ tới thì việc này luôn có chút gì đó vô cùng kỳ lạ, mà điều Việt Thanh Phong không hiểu chính là, Tử Vi Lâu thì có thể có liên quan gì tới Hề Ngọc Đường.

Lúc mười mấy năm trước trong kịch biến của Huyền Thiên, cũng chính là lúc hắn bệnh nặng nhất. Có thể sống sót trong hiểm cảnh của năm đó cũng là do hắn đã dùng hết sức lực của mình, căn bản không thể nào chú ý tới những chuyện đã xảy ra ở bên ngoài, thậm chí cả một thời gian dài sau hắn cũng không còn sức để phân tâm chú ý tới chuyện đại sự trong thiên hạ.

Chờ đến lúc hắn nhớ tới môn phái xa xôi nơi Tuyết Sơn kia, nhớ tới Hề Ngọc Lam và Hề Ngọc Đường thì đã qua lần đại biến ở Huyền Thiên một khoảng thời gian, người tham sự năm đó kẻ chết kẻ mất tích, đừng nói là Việt Thanh Phong không biết, ngay cả nhiều người trên giang hồ cũng không thể hiểu được cuối cùng là trên Tuyết Sơn ấy đã xảy ra chuyện gì.

Duy nhất chỉ có chuyện cái tên Huyền Thiên giáo vẫn còn trên danh nghĩa những thực tế đã mất là thật sự tồn tại.

Nếu nói đến Hề Ngọc Đường, Việt Thanh Phong có thể tự nhân mình hiểu nàng rất rõ, chẳng qua chỉ trong chuyện này, có thế nào hắn cũng không thể xác định được nàng đang tính toán những gì. Phụ mẫu đều mất, huynh trưởng mất tích, kịch biến của Huyền Thiên, những thứ ấy nàng đều tự mình trải qua, nhưng điều kì lạ duy nhất chính là từ sau khi nàng tiếp nhận vị trí giáo chủ kia, đến bây giờ đã gần mười năm nhưng vẫn không có chút ý muốn điều tra lại chuyện xưa.

Trong mười năm nay nàng đã làm rất nhiều chuyện, cho dù là dưới tay thủ hạ hay là do nàng tự mình động thủ, người chết dưới danh nghĩa Huyền Thiên giáo là vô số kể. Nhưng chuyện thần kỳ chính là, mỗi một lần danh tiếng của bọn họ đều tăng mà không hề có chút sa sút, mỗi một lần suy nghĩ của hắn đổi mới, thì nhận thức của người trong giang hồ với Huyền Thiên giáo cũng hoàn toàn thay đổi.

Nghĩ đến đây, có lẽ cũng là chỗ cao minh của Hề Ngọc Đường khi chấp chưởng Huyền Thiên giáo nhiều năm.

Việt Thanh Phong vẫn yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng mà nhìn nữ tử vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc trước mắt, nội tâm cũng dần có đáp án… Nếu như cố gắng liên hệ Hề Ngọc Đường và Tử Vi Lâu lại với nhau, như vậy hắn cũng có thể biết, ngoại trừ kịch biến kia ra thì không có chuyện gì khác.

Có đôi khi, đáp án chính là thứ không thể ngờ như vậy.

Hai người nói chuyện trong phòng một lúc lâu, cũng hình thành được một nhận thức sơ bộ, quyết định tạm thời giữ kín tin tức Tử Vi Lâu tái xuất giang hồ không nói ra ngoài, riêng phần mình sẽ phái người ra ngoài dò xét tin tức, tra xem đối phương đang làm những gì, nắm quyền chủ động trong tay.

Hề Ngọc Đường sống chết không chịu nói ngọn nguồn chuyện giữa nàng và Tử Vi Lâu cho hắn, Việt Thanh Phong cũng không cố ý hỏi. có đôi lúc nên ngừng lại, nhiều lời lại nhiều sai, còn làm tổn thương tình cảm hơn. Hôm nay hai người có thể ngồi lại trao đổi đã là kì tích, nói nhiều nữa thì có lẽ sẽ có chút quá sức.

Về phần bóng tối mơ hồ  đang bao phủ trên Vũ Sơn, Hề Ngọc Đường tỏ vẻ nàng cũng không vội. Vài ngày trước khi gặp Âu Dương Huyền đã khiến nàng thầm có cảm giác đối phương như đang muốn lôi kéo nàng. Cành ô liu đã vươn tới trước mặt, nếu nàng không tiếp nhận thì chắc chắn sẽ dễ dàng đánh rắn động cỏ.

Thứ ngoài lề duy nhất chính là Tiêu Vân Hàm.

Theo lời hồi báo của mật thám, vị thiếu Các chủ này đã đến bên ngoài Lạc Dương, không tới mười ngày nữa là đã có thể thấy hắn ở Vũ Sơn. Hắn, một là nhặt xác cho phụ thân, hai là đến tìm phiền phức.

Lúc trước Hề Ngọc Đường chỉ muốn oan có đầu nợ có chủ, chỉ tính sổ Tiêu Thừa mà buông tha cho Lăng Tiêu Các và Tiêu Vân Hàm, ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hoá, Tiêu Thừa chết bất ngờ, nhi tử lợi dụng thân phận kẻ yếu mà nhảy ra quấy động nước… Đừng nói là lòng Hề Ngọc Đường phiền, chỉ sợ ngay cả Âu Dương Huyền cũng không muốn ứng phó.

Không tìm được người hạ độc, kẻ thù vẫn sống sờ ra đấy, nếu Tiêu Vân Hàm thật sự tìm Hề Ngọc Đường để tính sổ thì có lẽ tình lý ở phía trên còn có thể lý giải. Chính vì thế Hề Ngọc Đường vẫn kiên quyết muốn chỉnh đốn Tiêu Vân Hàm. Chỉ tiếc Việt Thanh Phong không đồng ý.

“Sao vậy, còn sợ ta cắt đứt truyền thừa của Tiêu Vân Các sao?” Hề Ngọc Đường nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Việt Thanh Phong lắc đầu: “Sợ nàng không hạ thủ được.”

Hề Ngọc Đường: “…”

Nghe đi, lời nói sát phạt quyết đoán ấy lại có thể phát ra từ miệng của Việt thiếu chủ danh chấn giang hồ, ai sẽ tin chứ!

“Cuối cùng ngươi có phải là chính nhân đạo sĩ trong võ lâm không…” Hề Ngọc Đường dở khóc dở cười.

Việt Thanh Phong liếc nàng.

Cho tới bây giờ hắn vẫn không phải đấy có được không nào?

Có thể thành sư huynh đệ tương thân tương ái với thiếu chủ thật sự của ma giáo, còn có ý đồ với giáo chủ ma giáo hiện tại, ngươi nghĩ hắn có thể có được mấy phần chính đạo chứ?

Hắn không đổi luôn sang tà môn ngoại đạo thì đã không tệ rồi.

“Cho dù nàng có muốn giết hắn hay không, ta vẫn đề nghị nàng đừng nên tham dự vào, càng dính đến thì càng nhiều thứ phiền phức.” Việt thiếu chủ nói rất thản nhiên.

Hề Ngọc Đường nhíu mày: “Hắn đánh má bên trái của ta thì ta vẫn không thể chặt tay hắn phải không?”

Chẳng phải bình thường đều là ‘đưa má phải ra cho người ta đánh’ à…

Việt Thanh Phong dở khóc dở cười.