Nửa Mặt Giang Hồ

Chương 46




Ngày chín tháng chín, Trùng Dương.

(Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương)

Sau khi nghỉ ngơi được một khoảng thời gian, vết thương bên ngoài của Hề Ngọc Đường cũng lành được kha khá, trở về những tháng ngày tĩnh tọa luyện công khô khan. Nhưng sáng sớm hôm nay, Hề Ngọc Đường vừa thức trắng đêm luyện công xong thì Tư Ly bắt đầu líu ríu gọi nàng rời giường, làm loạn bảo muốn leo núi (phong tục cổ, leo núi vào tiết Trùng Dương).

... Ngày ngày ngươi ở Tuyết Sơn còn chưa leo núi đủ à.

Hề Ngọc Đường nhếch môi mở cửa phòng, vừa chuẩn bị tặng cho Tư Ly một tràng giáo dục đầy thiết tha, lại thấy một đám người đang đứng trong sân.

Trừ Tư Ly, trừ Thẩm Thất trở về từ Mặc gia, Tiết Dương, Lãnh Nhất, Giang Thiên Đồng, Mặc Âm, cả Thiều Quang đã dịch dung cũng nhìn nàng bằng cặp mắt sáng quắc.

... Lời đã đến miệng lập tức không thể nói ra được nữa.

”Các người định làm gì đấy?” Hề Ngọc Đường lùi về sau nửa bước theo bản năng: “Đầu tiên ta nói trước, ta sẽ không mang các người đi leo núi, muốn đi thì tự đi.”

Tư Ly theo thói quen muốn nhào tới, nửa đường đã bị Lãnh Nhất ngáng chân, suýt nữa thì bổ nhào, sau khi lảo đảo đứng vững được thì tức giận trừng mắt liếc Lãnh đường chủ, sau lại nghĩ đến thân phận của mình, lập tức hắng giọng, tỏ vẻ.

”Chuyện này, Vu đường chủ à, bổn hộ pháp muốn đi leo núi, các người đi theo bảo vệ đi.”

Hề Ngọc Đường: “...”

Tiểu tử nhà ngươi ngứa da phải không.

Thẩm Thất quay đầu ho khan cố nén cười, mấy người kia cũng ôm những vẻ mặt khác nhau, nếu không phải vì Mặc Âm còn ở đây thì sợ rằng đã phì cười rồi.

Chỉ có Giang Thiên Đồng nghiêm túc làm nũng: “Sư huynh, ra ngoài chơi đi, huynh đã ở lì trong thành Hàng Châu này bao nhiêu ngày rồi, ra ngoài một chút cũng có thể trút được vận xấu mà.”

”Đúng vậy đúng vậy, Vu đường chủ, cho dù có dưỡng thương cũng không phải là không được bước chân ra khỏi nhà, ngài xem, cả Từ đại phu cũng đồng ý rồi này.” Mặc Âm nói thêm vào: “Gần đây ca ca của ta cũng buồn bực đến sắp bệnh rồi, hôm nay mới hẹn nhau, có lẽ lần này huynh ấy cũng đi nên ta và Tiểu Vi mới cố ý tới mời ngài đấy.”

Nói xong, nàng nhìn về phía Thẩm Thất: “Từ Nhiên huynh, Vu đường chủ có thể xuất môn không?”

Thẩm Thất nghẹn cười gật đầu: “Không sao, đi ra ngoài một chút cũng tốt.”

Hệt như chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, Tư Ly còn nhỏ tuổi chắp tay sau lưng nghiêm túc nói: “Vu đường chủ, chẳng lẽ còn muốn bổn hộ pháp phải chờ ngươi à.”

Hề Ngọc Đường: “...”

Nhất định Tư Ly ngươi phải chết!

Khóe miệng co giật, Hề tiểu giáo chủ xanh mặt mở miệng: “Nếu đã vậy thì phiền các vị chờ, ta đi thay y phục.”

Nói xong, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Đổi một thân y phục nhẹ nhàng, cầm bội kiếm, búi sơ mái tóc dài lên, Hề Ngọc Đường mặt không đổi sắc ra khỏi cửa phòng. Đoàn người vừa mới chậm rãi bước ra khỏi cửa lớn của Vân Mộng Viên đã thấy Việt Thanh Phong mang theo Tư Niên và Thu Viễn lững thững xuất hiện trước mắt mọi người.

”Cũng muốn xuất môn sao?” Vẻ mặt Việt thiếu chủ có mấy phần ngạc nhiên: “Vốn định mời nàng tới Mạc Sơn cùng, xem ra là không được rồi.”

”Ồ, Việt thiếu chủ cũng muốn đến Mạc Sơn à?” Giang Thiên Đồng kinh ngạc: “Chúng ta cũng định đi đấy.”

Vừa nói xong, vẻ mặt của Lãnh Nhất và Tư Ly đều biến đổi, muốn ngăn lại cũng đã chậm một bước.

”Ồ?” Việt Thanh Phong thu hết vẻ mặt của hai người vào trong mắt, nói như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Nếu đã vậy thì không bằng đi cùng thôi, cũng náo nhiệt hơn, Vu đường chủ và Tư hộ pháp thấy thế nào?”

Hề Ngọc Đường ngẩn người, vừa định đồng ý đã nghe Tư Ly mở miệng: “Việt thiếu chủ một ngày kiếm tỷ bạc, không biết đột nhiên muốn đến Mạc Sơn là vì chuyện gì?”

Việt Thanh Phong thản nhiên đáp: “Việt mỗ hẹn gặp một người bạn cũ, thuận đường ra ngoài một chút.”

Lý do đàng hoàng như thế khiến Tư Ly phải nén đống lời ngập bụng của mình về.

”Vậy cứ đi chung thôi.” Hề Ngọc Đường vung tay lên, đồng ý.

Ra khỏi biệt viện Yên Vũ Thai, mấy chiếc xe ngựa đã chờ ở đó. Hề Ngọc Đường nhìn Việt Thanh Phong lên xe ngựa, lại vén một cỗ xe ngựa khác được Tiết Dương chuẩn bị trước, nhìn về phía Tư Ly: “Mời Tư hộ pháp.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Ly khẽ biến, cả người run lên.

Chậm rãi lướt qua ánh mắt của Hề Ngọc Đường rồi nhảy lên xe ngựa, vừa muốn mở miệng bảo nàng lên theo thì đã nghe giáo chủ nhà hắn thản nhiên nói:“Thân phận của Tư hộ pháp cao quý, Tiết Dương và Thiều... Thược Dược theo cạnh bảo vệ, bọn ta ngồi xe ngựa phía sau.”

Tư Ly: “...”

Thiều Quang bị sửa tên phì cười một tiếng, giòn giã đáp ứng cùng Tiết Dương.

Cứ như vậy mặc cho mình Tư Ly cô đơn lẻ bóng ngồi trên xe ngựa phía trước, Mặc Âm và Giang Thiên Đồng lên xe ngựa của Mặc gia, Hề Ngọc Đường và Thẩm Thất cùng ngồi lên chiếc cuối cùng do Lãnh Nhất đánh xe, bốn chiếc xe ngựa nối đuôi nhau ra khỏi thành nam.

Việt Thanh Phong đi đầu, Hề Ngọc Đường đi sau, hai muội tử và tiểu hài tử được bảo vệ ở giữa, đội hình này không hề có sơ hở, nhưng Thẩm Thất ngồi trên xe vẫn cười đến không ngừng được, ngay cả vẻ mặt của Lãnh Nhất ngồi bên ngoài cũng dịu đi không ít, Hề Ngọc Đường nhìn thấy cũng hết cách, chỉ đành nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới bọn họ.

Mạc Sơn nằm ở hướng tây bắc cách thành Hàng Châu mười mấy dặm, không quá cao so với mặt nước biển, cũng chênh lệch khá xa với Tuyết Sơn, nhưng cũng may quang cảnh khá thanh tịnh và đẹp đẽ, rừng rậm xung quanh trùng điệp, xanh ngát một vùng, suối nước thác nước, biển trúc trập trùng, từ trước đến nay luôn là nơi đạp thanh được yêu thích của văn nhân mặc khách và nhóm hiệp sĩ thích du ngoạn.

Lúc đám người Hề Ngọc Đường tới Mạc Sơn thì đã sắp giữa trưa, sau khi gặp Mặc Cẩm dưới chân núi thì mọi người đều đồng ý xuống xe đi bộ. Mặc Cẩm trọng thương chỉ vừa khỏi chút ít nê phải tìm kiệu phu, còn hai tên bệnh như Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong lại bất ngờ lựa chọn đi bộ lên núi.

Việt Thanh Phong có hẹn với bạn tốt, đi trước một bước, những người khác quyết định đến chùa Thanh Tịnh giữa sườn núi để ăn chút cơm chay.

Tư Ly vừa xuống xe đã phóng tới bên người Hề Ngọc Đường, thay đổi tính tình hoạt bát, ngoan ngoãn đi theo bên người nàng, mãi vẫn không thấy nàng nói chuyện mới không nhịn được mà lặng lẽ kéo ống tay áo của nàng.

Hề Ngọc Đường ngó lơ hắn, dặn Tiết Dương và Thiều Quang tới chùa Thanh Tịnh trước để báo chuyện ăn cơm trưa, mình lại đi cùng Thẩm Thất, Mặc Cẩm lên sau, Lãnh Nhất không chịu rời chủ tử nhà mình nửa bước, nhận tiện cũng bỏ mặc Tư Ly.

Giang Thiên Đồng và Mặc Âm vừa xuống xe đã vui đến nhảy cẫng lên, nói muốn đi xem thác nước, đã sớm chạy mất dạng, chỉ còn Mặc Cẩm cảm thấy khá hứng thú với Tư Ly, mở miệng hỏi: “Vu đường chủ, không biết vị tiểu huynh đệ này là...”

”Hữu hộ pháp của phái ta, Tư Ly đại nhân.” Hề Ngọc Đường giới thiệu: “Tư hộ pháp, vị này là thiếu chủ Mặc Cẩm của Thu Vũ Sơn Trang, lúc trước Thu Vũ Sơn Trang và Giang Nam đường đều bị tấn công, Mặc thiếu chủ bị thương.”

Tư Ly bị một tiếng đại nhân của nàng làm cho rợn tóc gáy, nhưng ngại chỗ Mặc Cẩm, không dám bùng nổ, chẳng thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Mặc thiếu chủ, trăm nghe không bằng một thấy.”

”Thẹn không dám nhận, còn Tư hộ pháp, Mặc Cẩm ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Mặt Mặc Cẩm khó nén vẻ kinh ngạc.

Giáo chủ Hề Ngọc Đường của Huyền Thiên giáo có hai đại hộ pháp. Tả hộ pháp Trâu Thanh, một thanh Cửu Hoàn Đại Đao gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ, danh tiếng hiển hách trên giang hồ, nhiều năm trước chỉ dùng một đao đã có thể dễ dàng tru diệt tam điện chủ của Huyết Sát Điện, có thể nói là sát thần đệ nhất của Huyền Thiên. Mà hữu hộ pháp Tư Ly thì thần thần bí bí, theo lời đồn của giang hồ, tuổi không lớn nhưng suy nghĩ khá ác độc, là một tay tra thẩm khá có tiếng, dùng độc xuất thần nhập hóa, không thường hành tẩu trên giang hồ, phần lớn thời gian đều ở cạnh giáo chủ hoặc ở lại Tuyết Sơn, ngày thường khó gặp người thật.

Không ngờ tiểu hài tử thoạt nhìn chỉ mới mười một mười hai tuổi này lại là Tư hộ pháp, Mặc Cẩm nhìn lại Tư Ly, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Không biết lần này Tư hộ pháp đến...”

Chưa đợi Tư Ly mở miệng, Hề Ngọc Đường đã thản nhiên nói: “Vu mỗ gây ra chuyện lớn như thế ở Giang Nam, đắc tội với Thính Vũ Các không nói, còn khiến cho Giang Nam đường chịu tổn thất lớn, Tư hộ pháp phụng lệnh giáo chủ đến để tương trợ, thuận tiện cho Vu mỗ một cơ hội lấy công chuộc tội.”

Mặc Cẩm chợt hiểu: “... Thì ra là vậy. Ai, Tư hộ pháp có điều không biết thôi, lần này Giang Nam Bang chịu tổn thất nặng, thật sự không thể trách mỗi Vu đường chủ, mong Tư hộ pháp hạ thủ lưu tình, coi như là Mặc mỗ đang cầu xin thay cho huynh đệ mình vậy.”

Tư Ly với vẻ mặt cứng ngắc: “...”

Mặc Cẩm này đang giúp nàng sao? Hề Ngọc Đường vô cùng kinh ngạc nhìn Mặc Cẩm thêm vài lần, người sau cười với nàng đầy thiện ý, cũng không giải thích, dù sao khi nói xong lời kia thì thái độ của hắn đã rõ.

Nghĩ đến việc Thẩm Thất đã từng ở Thu Vũ Sơn Trang mấy ngày, không hiểu gì nhìn sang, người sau lại ra hiệu, Hề Ngọc Đường lập tức hiểu được, thì ra là vì Giang Thiên Đồng nên mới muốn lấy lòng người sư huynh là nàng đây chứ gì?

Suy nghĩ của tên Mặc Cẩm này...

Bị giáo chủ nhà mình gác lên lửa nướng một lúc lâu, Tư Ly vô cùng buồn bực, qua quít trả lời Mặc Cẩm một tiếng rồi vội vàng thi triển khinh công chạy lên chùa Thanh Tịnh. Nhìn bóng lưng chạy trối chết kia, Hề Ngọc Đường nhếch môi, cuối cùng chút ấm ức trong lòng cũng biến mất.

Vốn nàng không hề muốn đi leo núi, chỉ muốn giành giật từng giây từng phút để khôi phục công lực và lĩnh hội kiếm pháp Trường Ẩn, nhưng giờ đã ra ngoài, thư giãn một chút cũng tốt, một nơi đẹp như vậy, bên kia còn có cả đám bạn, không làm hỏng cảnh đẹp mới là một loại rèn luyện với tâm cảnh.

Nghĩ như vậy, cuối cùng trên mặt Hề Ngọc Đường cũng có chút vui vẻ.

Sau khi ăn cơm chay ở chùa Thanh Tịnh xong, Giang Thiên Đồng và Mặc Âm làm ầm lên đòi đi tìm vài động vật nhỏ, Hề Ngọc Đường không yên lòng về hai người nên để Tiết Dương và Thiều Quang đi theo. Mặc Cẩm còn thương thế trên người nên vẫn cần phải nghỉ ngơi, Thẩm Thất không có võ công, leo núi lại là một chuyện rất phí thể lực, hai người vừa thương lượng xong thì quyết định ở lại chùa Thanh Tịnh nghe thiền ngắm cảnh.

Hề Ngọc Đường nghĩ một chút rồi quyết định đi lên núi. Nếu đã tới rồi mà không đi thì cũng có chút đáng tiếc. Nàng vừa đi, Tư Ly và Lãnh Nhất đã theo tới.

”Giáo chủ...” Tư Ly tủi thân kéo kéo ống tay áo của nàng.

Hề Ngọc Đường vỗ vào ót hắn, không nói chuyện, chậm rãi lên núi. Tư Ly ngẩn người, nở một nụ cười sán lạn rồi vui vẻ bước theo, kéo tay của nàng đi cùng. Lãnh Nhất bĩu môi, nhịn mong muốn muốn kéo Tư Ly ra, mặt không đổi đi phía sau.

Ba người một đường đi tới đỉnh núi, gió núi lớn dần, thổi tung áo bào của ba người, mang lại chút cảm giác mát mẻ, dõi mắt trông về phía xa, chợt cảm thấy lòng vô cùng thoải mái. Từ sau khi Tư Ly vào Huyền Thiên thì rất ít khi xuống núi, lúc này cũng hưng phấn không thôi, hét lớn hai tiếng về phía dãy núi, cười đến rạng rỡ.

Tiếng hét chẳng trắng trợn này đã làm kinh động đến người trên một chòi nghỉ mát cách đó không xa.

Việt Thanh Phong thản nhiên đặt một quân cờ xuống, nghiêng đầu nhìn ba người Hề Ngọc Đường một chút, khóe môi khẽ nhếch lên, không nói gì.

Đối diện hắn là một nam tử trẻ mặc trường sam rộng màu xanh da trời, một đầu tóc bạc đến eo, chỉ tùy ý dùng một sợi dây đỏ buộc lỏng, dung mạo trầm tĩnh, trong đôi mắt thâm thúy như giếng cổ không một gợn sóng. Tướng mạo hắn đoan chính, không tính là anh tuấn nhưng lại có khí chất khác, ngón tay thon dài đang kẹp một quân cờ bằng ngọc, lại không nhìn vào bàn cờ, chỉ dõi theo ánh mắt của Việt Thanh Phong.

”Đây là đường chủ Giang Nam đường danh chấn Giang Nam mà gần đây đệ nhắc tới?” Nam tử tóc bạc thờ ơ mở miệng, giọng nói như chìm trong rừng trầm nghìn dặm, như châu đàn ngọc vỡ, trầm thấp, lại vô cùng dễ nghe.

”Là nàng.” Việt Thanh Phong khẽ cười vô cùng dịu dàng: “Thì ra huynh cũng biết?”

”Ai mà không biết chứ.” Nam tử rũ mắt, chậm chạp mà kiên định đặt quân cờ đen trong tay lên bàn cờ: “Vị Vu Đường chủ này nổi danh bên ngoài, vừa bước vào Giang Nam đã như sấm bên tai.”

”Không phải là chuyện tốt.” Việt Thanh Phong cầm cờ: “Lại đáng để quen biết.”

Môi nam tử tóc bạc kia khẽ nhếch, hệt như bị châm chọc, có chút tức giận:“Ngay cả giáo chủ Huyền Thiên giáo cũng đã xóa mọi thù hằn với ngươi, trong mắt ngươi thì có ai không đáng giá kết giao nhỉ?”

Việt Thanh Phong đặt một quân cờ, trầm mặc không nói gì.

Lúc này, Hề Ngọc Đường cũng phát hiện trong chòi có người, thấp giọng bảo Tư Ly đứng chờ, một mình lửng thững bước tới. Nàng đã phát hiện Việt Thanh Phong từ sớm, nhưng lực chú ý lại tập trung trên người nam tử tóc bạc kia nhiều hơn, lúc này vừa đi tới gần mới phát hiện dù tướng mạo đối phương không nổi bật nhưng khí chất quanh thân lại vô cùng đặc biệt, cho dù phải ngồi cạnh người xuất sắc như Việt Thanh Phong cũng không thể che được hết ánh sáng, thật sự là độc lập một phương.

Lại nhìn kĩ, nam tử kia lại ngồi trên ghế có bánh xe bằng gỗ, trường sam đã che dấu đôi chân của hắn, nhưng cũng không khó tưởng tượng, hẳn là người què.

Người như vậy...

Còn chưa tới nơi, Hề Ngọc Đường đã sinh lòng tiếc nuối.

”Việt thiếu chủ.” Nàng mở miệng.

Việt Thanh Phong thả quân cờ trong tay xuống, cười nhìn nàng: “Đi bộ lên núi à? Vu đường chủ thật hăng hái.”

”Có thương tích trong người, không dám làm bừa.” Hề Ngọc Đường thản nhiên nói: “Vị này chính là người bạn tốt mà Việt thiếu chủ đã nói sao?”

Việt Thanh Phong gật đầu, ý bảo nàng ngồi xuống, lúc này mới giới thiệu:“Lam Ngọc, là bạn tốt thuở nhỏ của ta, đã nhiều năm không gặp.”

Nghe được cái tên này, lòng Hề Ngọc Đường chợt lướt qua chút cảm giác kì lạ, ánh mắt nhìn về phía Lam Ngọc có ý tìm tòi nghiên cứu: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tại hạ là Vu Dương.”

”Lần đầu gặp nhau thì lấy đâu ra ngưỡng mộ đã lâu.” Khóe môi Lam Ngọc nhếch lên tạo thành một nụ cười yếu ớt, nhưng ý cười lại không chạm được đến đáy mắt: “Vu đường chủ, đó không phải là cách để kết giao đâu.”

Lời này chẳng có chút khách sáo nào.

Hề Ngọc Đường không ngại mà cười cười: “Lam huynh không hỏi vì sao ta lại ngưỡng mộ đã lâu à?”

Lam Ngọc nâng mắt nhìn sang.

”Dĩ nhiên là vì Việt thiếu chủ đã từng nhắc tới Lam huynh.”

Việt Thanh Phong có chút nghi ngờ nhìn thoáng qua Hề Ngọc Đường, người sau còn chẳng thèm liếc hắn, chỉ nhìn chăm chăm vào nam tử tóc bạc trước mắt: “Không biết danh xưng của Lam huynh là gì?”

Lam Ngọc có chút nghi ngờ nhìn lướt qua Việt Thanh Phong vẫn còn đang ngớ người bên cạnh, bên mép có chút ý cười giễu cợt: “Chỉ là hạng người vô danh, không dám tự xưng.”

”Ồ...” Hề Ngọc Đường kéo dài giọng, cũng không vặn nữa, nhưng trong lời nói lại có phần châm chích: “Tuy là lần đầu gặp nhau, nhưng Vu mỗ lại cảm thấy vừa gặp như đã quen từ lâu, trong lòng có nghi, không biết Lam huynh có đồng ý nể mặt tiểu đệ này không.”

Lam Ngọc nghiêng mắt nhìn sang: “Mời nói.”

”Hình như Lam huynh không thể đi được?” Hề Ngọc Đường chuyên chú nhìn người trước mắt.

Tiếng vừa dứt, mặt Lam Ngọc không có vẻ gì, như đã sớm hình thành thói quen khi mỗi người đều nghi ngờ khi thấy dáng vẻ này của hắn, chỉ có mỗi bàn tay đặt bên người chợt siết chặt, đốt ngón tay bị che dưới tà áo rộng trắng bệch, như còn đang run khẽ.

”Vu đường chủ!” Việt Thanh Phong cau mày, sự nghi ngờ trong lòng càng sâu.

Hề Ngọc Đường không phải là hạng người thích mạo hiểm, lấy khả năng đối nhân xử thế của nàng, không nên phạm một lỗi như vậy mới đúng.

Hề Ngọc Đường nhìn lướt qua Việt thiếu chủ như đang nối giận, bật cười lớn: “Là ta không đúng rồi, thân thiết với kẻ quen sơ, Vu mỗ bù tội cho Lam huynh thì chẳng phải là được rồi sao. Gặp được tức là duyên, Lam huynh yên tâm, không nói nữa, Vu mỗ không phải là dạng người thích soi mói.”

”Đa tạ Vu đường chủ đã thông cảm.” Lam Ngọc ung dung đáp lại.

... Nhưng cũng chẳng hề có ý muốn nói tiếp.

Việt Thanh Phong cảm thấy kì lạ, quét quanh hai người hai vòng, đúng lúc này thì lên tiếng giải tỏa bầu không khí: “Lam Ngọc không giỏi ăn nói, mong Vu đường chủ không để bụng.”

”Sao lại thế.” Hề Ngọc Đường chợt hứng trí nói: “Chẳng qua không biết vì sao Lam huynh không nghỉ lại Giang Nam này vài ngày? Vu mỗ cũng có thể tới cửa để đền tội.”

Chưa từng thấy người nào thuận nước đẩy thuyền như thế, Lam Ngọc nâng mắt đối diện với Hề Ngọc Đường, bình tĩnh đáp: “Để Vu đường chủ thất vọng rồi, ngày mai Lam mỗ sẽ đi ngay.”

Hề Ngọc Đường nhướng mày: “Ngày mai sao? Đáng tiếc quá. Nếu đã vậy thì Vu mỗ không quấy rầy nhã hứng của hai người nữa, Việt thiếu chủ, chúng ta gặp lại ở Hàng Châu.”

Nói xong, nàng liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Việt Thanh Phong sững người, nhìn về phía Lam Ngọc, người sau chỉ cười lạnh một tiếng, rũ mắt không nói.

Hề Ngọc Đường chưa ra khỏi chòi nghỉ mát được hai bước, chợt dừng lại, quay đầu: “Lam Ngọc.”

Lam Ngọc nâng mắt nhìn sang.

”Huynh có quen giáo chủ nhà ta không?” Nàng hỏi.

Lam Ngọc không do dự lắc đầu: “Chưa từng.”

Hề Ngọc Đường nheo mắt, nghiêm túc quan sát hắn, không hề phát hiện bất cứ đầu mối nói dối nào, không khỏi cau mày.

Cáo từ xong, nàng nhíu mày đi một đường về phía Tư Ly và Lãnh Nhất, tiếp đó cũng không hề quay đầu mà xuống núi.

Trên đường, hai người thấy vẻ mặt của nàng không ổn, vừa muốn mở miệng hỏi đã nghe một giọng nói lạnh lẽo vang lên, dặn dò: “Lãnh Nhất, giám sát Lam Ngọc đó cho ta, chặt vào.”

”Vâng.” Lãnh Nhất vừa nói xong, người đã biến mất tại chỗ.

”Tư Ly.” Nàng tiếp tục nói: “Trong vòng một ngày ta muốn biết được tất cả mọi thông tin về Lam Ngọc, muốn tất cả, không tra được thì phát động toàn lực của giáo.”

”Vâng, giáo chủ!” Tư Ly có thể cảm nhận được rằng nàng đang nghiêm túc, lập tức đồng ý, xoay người làm việc.

Bên cạnh không còn ai, Hề Ngọc Đường mang vẻ mặt âm trầm đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi.

Vừa chuẩn bị xuống núi đã cảm nhận được có một hơi thở quen thuộc tới gần. Nàng dừng bước, xoay người nhìn về phía trước, thân hình phiêu dật của Việt Thanh Phong rơi vào mắt nàng.

”May là đuổi kịp.” Hắn ho khan hai tiếng, ổn định hơi thở.

Hề Ngọc Đường cau mày: “Có chuyện gì sao?”

”Có.” Việt Thanh Phong kéo cổ tay nàng: “Nói xong thì chúng ta đi leo núi, ta còn chưa được đi chơi chung với nàng, không cho nàng đi trước, chúng ta lên núi ngắm cảnh đi.”

“...”

Hất tay hắn ra, Hề Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Ngươi làm gì đấy, đừng có trẻ con vậy.”

Vẻ mặt của Việt Thanh Phong lại khá thành thật: “Ta sợ nàng giận. Hôm nay chúng ta không về Hàng Châu mà ở lại chùa Thanh Tịnh cả chiều được không? Tối lại ta bắt Lam Ngọc chuộc lỗi với nàng.”

Hề Ngọc Đường lập tức cảm thấy vô cùng quái dị: “Vì sao? Rõ ràng ta mới là người nói năng lỗ mãng trước.”

Việt Thanh Phong bĩu môi: “Ai bảo huynh ấy khiến tâm trạng của nàng xấu đi.”