Nửa Mặt Giang Hồ

Chương 6




Tuy không nghĩ rằng mình sẽ có thể lấy được Ly Hoả thảo một cách thuận lợi, nhưng... Hề Ngọc Đường ngươi tới cũng quá nhanh rồi! Đồ không có tiền đồ!

Thật sự Thẩm Thất đang rất muốn đập luôn ly trà.

Nghe Thu Viễn báo xong, Việt Thanh Phong cười tươi rói: "Đi mời."

Thu Viễn lắc đầu: "Thiếu chủ, đối phương không định tiến vào, chỉ nói muốn đến đón Thẩm thần y, sẽ chờ ở bên ngoài."

Việt Thanh Phong mặt không đổi sắc: "Thẩm đại phu cần phải thi châm một lúc lâu nữa, Lâm đại ca, ta không thể đi, huynh thay ta ra đón khách nhân đi."

Thu Viễn: "..."

Lâm Uyên: "..."

Đối mặt với sự nhắc nhở đầy kiên trì trong mắt của hảo hữu, sắc mặt Lâm Uyên đen thui, khẽ cắn môi, xoay người ra khỏi viện.

Thẩm Thất tức không có chỗ phát, đã đau lòng cho Ly Hoả thảo, lại có chút mềm lòng vì hành động lo lắng cho mình của Hề Ngọc Đường, thở dài một tiếng, nhìn về phía cánh tay toàn là ngân châm của người đối diện, châm biếm: "Ta lại không biết từ khi nào mà Việt công tử đã chuyển sang nghề tướng số rồi đấy."

Việt Thanh Phong có chút mệt mỏi, miễn cưỡng cười cười, không trả lời.

Không bao lâu sau, Hề Ngọc Đường đã xuất hiện ngoài viện, theo sát phía sau nàng là Lâm Uyên với sắc mặt không tốt lắm cùng với một Lữ Chính mang biểu cảm lờ đờ.

Có lẽ Lâm Uyên đã nghe lời dặn dò của hảo hữu mà nhận lỗi rồi.

Lúc này Thẩm Thất mới buông tha cho cánh tay của Việt Thanh Phong, đang định châm thêm một cánh khác, người sau đang chuẩn bị cởi áo, bỗng nhiên động tác cứng đờ, không đợi Thẩm Thất kịp phản ứng, đột nhiên lấy áo tuấn lên, che kín người.

Thẩm Thất nhướng mày, vừa định nói chuyện đã nghe thấy mấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Quay đầu, vừa vặn đối mặt với tầm mắt của Hề Ngọc Đường.

"Đường..." Thẩm Thất vừa mới mở miệng đã dừng lại, sau đó lập tức sửa miệng: "Đường chủ... Sao lại đi với giáo chủ đến đây?"

Nói xong, đột nhiên hắn nghĩ tới gì đó, nghiêng người chắn trước mặt Việt Thanh Phong, dường như người sau cũng không nghe thấy lời nói lỡ miệng của Thẩm Thất, cúi đầu tiếp tục đấu tranh với áo trong, nhưng động tác này nhìn thế nào cũng không giống như đang thoát y mà là đang yên lặng mặc quần áo trở về.

Lữ đường chủ thấy Thẩm Thất vừa mở miệng lại không phải tiếp đón giáo chủ mà là hướng về bản thân, nhất thời hiểu rõ bản thân đã bị lôi ra làm bàn đạp, uất ức liếc Thẩm Thất một cái.

Lời ngầm: Đây là địa bàn của Việt công tử, giáo chủ cứ muốn đến, ngươi cảm thấy ta sẽ yên tâm sao?

Thẩm Thất: Ta biết.

"Tiểu Mỹ, về thôi." Đối mặt với Việt Thanh Phong, thậm chí Hề Ngọc Đường còn không tặng cho hắn một ánh mắt, lập tức mở miệng như không coi ai ra gì.

Nghe thấy biệt danh của mình, trong nháy mắt Thẩm Thất tức đến giơ chân, sự cảm động lúc trước cũng đã tan thành mây khói: "... Đã nói không cho gọi cái tên này rồi, Hề Ngọc Đường ngươi muốn chết sao?"

Lâm Uyên trợn mắt há mồm: "..."

Động tác của Việt Thanh Phong dừng lại: "..."

Lữ Chính đã biết là sẽ như vậy: ... Ha ha.

Hề Ngọc Đường bị Thẩm Thất quát lên như vậy nhưng vẫn không hề tức giận, trái lại nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, ta quên mất là còn có người ngoài."

Nhóm người ngoài: "..."

Chưa thấy qua người đứng đầu giáo phái nào lại tuỳ ý xin lỗi thuộc hạ như vậy, tròng mắt của Lâm Uyên suýt rơi xuống đất, ngay cả Việt Thanh Phong cũng dừng mặc y phục, ánh mắt có chút phức tạp mà quét quanh hai người vài vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Hề Ngọc Đường.

... Lửa giận đùng đùng của Thẩm Thất cứ như vậy mà bị dập tắt, khoé miệng không thể khống chế mà giật giật, cuối cùng vẫn ép buộc bản thân phải trưng một khuôn mặt ta không quan tâm ra ngoài.

Lữ Chính thu hết cục diện trước mặt vào trong mắt, tảng đá trong lòng cũng yên lặng rơi xuống đất, quyết định giao giáo chủ nhà mình cho Thẩm Thất canh giữ, tự mình ra ngoài ngồi chờ. Trước khi ông ta đi còn liếc Thẩm Thất một chút, người sau đọc hiểu ý của ông ta, gật đầu bảo yên tâm.

Nhìn Lữ Chính rời đi, Thẩm Thất quay lại nhìn Hề Ngọc Đường: "Giáo chủ, quá trình chẩn bệnh của Việt công tử còn chưa kết thúc, không bằng ngài về trước đi."

Nghe hắn nhắc tới Việt Thanh Phong, lúc này Hề Ngọc Đường giống như mới ý thức được mình đang đứng trong viện của người khác, lười biếng nghiêng đầu, lướt qua Thẩm Thất, nhìn Việt Thanh Phong từ trên cao xuống, người sau cũng vừa vặn nhìn sang, ánh mắt hai người chạm vào nhau nơi không trung.

Đánh giáp lá cà, dường như xung quanh cũng yên tĩnh hơn vài phần.

Tiếp đó, một nụ cười rất nhẹ hiện lên khuôn mặt tinh tế chỉ có ở trên trời của Việt Thanh Phong.

"Hề giáo chủ, đã lâu không gặp."

Hề Ngọc Đường gật đầu: "Là rất lâu."

"Ba năm lẻ mười lăm ngày rồi." Việt Thanh Phong nói tiếp.

Hề Ngọc Đường: "Thì ra Việt công tử vẫn chưa bệnh tới mức lú."

Việt Thanh Phong: "Nhờ phúc của Thẩm thần y, Việt mỗ còn sống rất tốt, khiến Hề giáo chủ phải thất vọng rồi."

Trên mặt Hề Ngọc Đường có chút ý châm chọc: "Ngươi không cần phải cố gắng ra vẻ tỉnh táo đâu Việt Thanh Phong, chẳng lẽ việc khiến người khác nghĩ bổn toạ còn quan tâm tới ngươi lại tốt đến vậy sao?"

Việt Thanh Phong giật mình, ho khan vài tiếng, khoé môi hơi nhếch lên: "Vậy là Hề giáo chủ cũng rất hay nhớ tới Việt mỗ."

Hề Ngọc Đường: "..."

Sao trên đời này lại có kẻ vô liêm sỉ đến vậy!!

Khi Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong ở chung, phần lớn thời gian là đánh nhau, thời gian còn lại là mở miệng đả kích người. Chẳng qua hai người cũng không thường gặp nhau, những lần so đo khác đều là ở trên bàn tiệc, ví như cướp chỗ ngồi, châm chọc vài tin tức gần đây của đối phương, cộng thêm việc Hề Ngọc Đường thường xuyên nguyền rủa đối phương nên chết sớm một chút.

Nhưng không hiểu vì sao, Lâm Uyên đứng một bên nhìn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

... Sao hắn cảm thấy dường như hai người này đã... Quen nhau rất lâu rồi nhỉ?

Sau lớp mặt nạ, Hề Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng từ trong kẽ răng: "Đúng là mỗi ngày ta đều nhớ! Ngươi! Đấy!"

Nhớ trù ngươi chết sớm đấy tên hỗn đản kia.

Việt Thanh Phong yên lặng nhét vạt áo xong, mặt không đổi sắc nói: "Vậy thì thật sự đa tạ rồi."

"Không cần tạ!" Hề Ngọc Đường tức giận lên tiếng, lập tức đánh giá từ trên xuống dưới hắn vài lần, lạnh nhạt nói: "... Xem ra Việt công tử vẫn còn có thể sống thêm một thời gian nữa, không giống như lời đồn bên ngoài, khiến ngươi khác nghe xong lại sinh lòng tiếc nuối."

Sau khi Hề Ngọc Đường đánh giá xong, tai Việt Thanh Phong đỏ lên một chút. Hắn nghiêng đầu ho khan vài tiếng, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng: "Sao giáo chủ không về trước đi? Lát nữa Việt mỗ sẽ đưa Thẩm đại phu về sau."

Hề Ngọc Đường phất tay, đá mũi chân một chút, ụ ghế đá bên cạnh đã di chuyển vài thước, ngừng ngay bên cạnh gốc cây hoa hạnh. Nàng thoải mái đi qua ngồi vào chỗ của mình, dựa vào thân cây, khiêu khích nhìn về phía hắn.

"Không cần phải phiền như vậy, bổn toạ chờ ở đây, Việt công tử sẽ không để ý chứ?"

Việt Thanh Phong: "Ta..."

Thẩm Thất: "Hắn để ý!"

Từ nãy đến giờ Thẩm đại phu vẫn không nói lời nào, nhìn giáo chủ nhà mình cứ định ở lì không đi, hoàn toàn đen mặt: "Việt công tử vẫn cần phải được thi châm, cần ít nhất là một canh giờ."

Hề Ngọc Đường lấy một chồng thư ra khỏi cổ tay áo: "Vậy thì hết cách, phiền Việt công tử chuẩn bị bút và mực cho ta."

Thẩm Thất cắn răng: "... Giáo chủ, ngài ở trong này sẽ làm ảnh hưởng tới ta!"

Hề Ngọc Đường cười lạnh: "Chẳng phải là rất tốt sao?"

Thẩm Thất gằn từng chữ: "Muốn thi thâm cho Việt công tử thì phải cởi! đồ!"

"..."

Hơi ngẩn ra, lúc này Hề Ngọc Đường mới nhìn về phía Việt Thanh Phong. Còn chưa kịp mở miệng, lại thấy đối phương nhẹ nhàng bâng quơ ném ra một câu: "Nếu Hề giáo chủ đã lo lắng cho Thẩm đại phu, cũng không thể tin được Việt mỗ, vậy thì chỉ có thể chờ rồi. Nếu sợ nhàm chán, ta bảo người lấy giấy bút cho ngươi."

... Lời nói bên miệng lại quay trở về bụng trong nháy mắt.

Lúc này Hề Ngọc Đường mới bất tri bất giác ý thức được tại sao phản ứng của Thẩm Thất lại nghiêm trọng như vậy, hơn nữa còn thấy dáng vẻ khoác y phục này của Việt Thanh Phong, nhất thời xấu hổ ho khan một tiếng, đứng bật dậy.

"Nếu đã vậy, ta đây..."

"Đều là nam nhân, không có gì phải kiêng dè." Việt Thanh Phong cắt đứt lời của nàng, ở một nơi mà không ai có thể nhìn thấy, tai lại bắt đầu đỏ hơn.

Hề Ngọc Đường: "..."

Thẩm Thất: "..."

Là người có lương tâm ở đây, cuối cùng Lâm Uyên cũng không thể nhịn được: "Thanh Phong, để Hề giáo chủ ở đây thì đúng là không hợp đạo đãi khách."

Ngươi đang chữa bệnh đấy, cứ bại lộ như vậy, để lộ nược điểm thì tốt sao? Ngộ nhỡ thú tính của Hề Ngọc Đường nổi lên muốn báo thì làm sao bây giờ, muốn đánh người thì làm sao bây giờ, muốn động thủ thì làm sao bây giờ! Ta đánh không lại hắn đâu!

Dường như Việt Thanh Phong lại càng không nghe thấy lời của Lâm Uyên, ung dung nâng tay: "Thu Viễn, đi lấy giấy bút cho Hề giáo chủ."

Lâm Uyên, Thu Viễn: ...

Huyệt thái dương của Hề Ngọc Đường bắt đầu nhảy lên, nếu không phải trong viện này có ít nhất mười ẩn vệ, lại sợ liên luỵ đến Thẩm Thất, nhất định lúc này nàng sẽ không nhịn được mà nhào lên vật ngã tên Việt Thanh Phong kia, trực tiếp tiễn hắn một đoạn đường.

"Không cần." Nàng nói lời chính nghĩa: "Nếu A Thất đã cảm thấy phiền, vậy bổn toạ đi trước."

Nghe nàng nói vậy, lúc này Thẩm Thất mới nhẹ nhàng thở ra. Việt Thanh Phong lướt mắt nhìn qua Thẩm Thất mà không để lại dấu vết, cuối cùng dừng mắt trên mặt nạ của Hề Ngọc Đường hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: "... Tuỳ ngươi vậy."

Một câu này nói rất nhỏ, không biết vì sao lại khiến Hề Ngọc Đường cảm thấy không thích hợp, nhưng vẫn chưa để trong lòng, chỉ gật đầu với Thẩm Thất, cất bước rời đi.

Đi đến một nửa, đột nhiên nàng quay đầu, ánh mắt thâm thuý rơi vào trên mặt Việt Thanh Phong: "Việt Thanh Phong, dáng vẻ này của ngươi, vài ngày sau có thể lên lôi đài được sao?"

Vốn dĩ Việt Thanh Phong vẫn đang nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng, giờ phút này không kịp phòng ngự trước đôi mắt đen như mực kia, hơi ngẩn ra, chật vật né tránh, chậm rãi nói: "Ai nói cho ngươi lần này ta cần lên lôi đài vậy?"

Nghe đi, giọng nói kia chả có chút khách sáo nào.

Cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng phát hiện ra có chỗ nào không đúng rồi.

"Ngươi không định ra tay à?" Lúc này thật sự nàng rất kinh ngạc.

Không chỉ có nàng, ngay cả Thẩm Thất, Lâm Uyên cùng Thu Viễn nghe xong lời nói của Việt Thanh Phong thì lại khiếp sợ nhìn sang.

"Không định." Việt Thanh Phong thản nhiên nói: "Lần này Hề giáo chủ cứ yên tâm đi, vị trí minh chủ đang đợi ngài đấy."

Suýt chút nữa Hề Ngọc Đường đã ngã ngửa: "Ta phóng..."

Ta nhổ vào!

Lão tử cất công khổ luyện vì muốn rửa sạch sự sỉ nhục khi trước, giờ ngươi lại nói với ta ngươi không đánh sao? Mấy lần thua của lão tử cứ như vậy mà xong sao?

... Tâm cơ kỹ nữ!

Đồ thối tha không biết xấu hổ.

Mặc niệm kinh phật trong lòng vài lần, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại, mặt không biểu cảm nhìn người trước mắt: "Tại sao?"

Việt Thanh Phong bật cười lớn: "Chẳng lẽ đây không phải là hi vọng của Hề giáo chủ sao?"

"Nói chuyện cho cẩn thận đi." Bỗng nhiên giọng Hề Ngọc Đường lại trở nên lạnh lùng.

Người đối diện có chút sững sờ.

Dừng một chút, Việt Thanh Phong nhẹ giọng mở miệng, mang theo chút tuỳ hứng không thể phát giác: "Ba lần là đủ rồi, ta không muốn đánh nữa, ta bệnh nặng."

... Hề Ngọc Đường, Hề Ngọc Đường nàng tức đến mức nói không ra lời.

Chân mày Thẩm Thất nhảy dựng, yên lặng lui về phía sau mấy bước.

Mấy người cách vài thước ở đây đều cảm nhận được bão táp sát khí của giáo chủ Hề Ngọc Đường, thậm chí Việt Thanh Phong không cần nhìn xuyên qua lớp mặt nạ kia cũng có thể đoán được chắc chắn sắc mặt nàng không hề tốt, chẳng qua hắn cũng rất có nhãn lực mà bảo trì sự trầm mặc của mình.

Mãi cho đến khi phát hiện sát khí trên người nàng đang dần thu lại, Việt Thanh Phong mới ngẩng đầu, mang gương mặt vô tội như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi bằng giọng điệu rất thoải mái: "Hề giáo chủ đã nhận được thiếp mời tham dự tiệc đầy tháng của Âu Dương minh chủ chưa?"

Hề Ngọc Đường tức giận: "Nói thẳng ra đi."

Việt Thanh Phong lại hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lẽo xen lẫn bên trong giọng nói của nàng, vui vẻ nói tiếp: "Không biết ngày mai Hề giáo chủ có hứng đi chung với Việt mỗ không?"

Hề Ngọc Đường: "..."

Lão tử đi với ngươi cái mông!!

"Đi với ta sao?" Nàng không nhịn được mà bắt đầu trào phúng: "Ngươi có bị bệnh không?"

"Đúng vậy." Việt Thanh Phong không chút để ý: "Hề giáo chủ không biết sao?"

"..."

Cố nén xúc động muốn phóng châm, Hề Ngọc Đường lạnh lùng nói: "Vậy thì dưỡng bệnh của ngươi đi, đi ra ngoài tiệc tùng làm gì?"

"Cứ ngồi một chỗ, bệnh tình cũng không khá hơn được." Việt Thanh Phong mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua Thẩm Thất đang đứng đờ ở một bên: "Việt mỗ nói không sai chứ, Thẩm đại phu?"

Đột nhiên Thẩm Thất hồi hồn, trả lời theo bản năng: "Cũng không sai, chẳng qua..."

"Vậy thì cứ quyết định như thế đi." Việt Thanh Phong ngước khuôn mặt tuấn mỹ khiến không biết bao nhiêu người phải thẹn thùng kia lên, cười khẽ rồi mở miệng: "Ngày mai giờ tỵ, Việt mỗ ở Vọng Tương Lâu phía tây thành chờ giáo chủ."

Hề Ngọc Đường còn muốn cự tuyệt, lại nghe thấy Vọng Tương Lâu, đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Việt Thanh Phong bắt đầu trở nên nguy hiểm. Vọng Tương Lâu là sản nghiệp ngầm lớn nhất của Huyền Thiên giáo bọn họ ở thành Lạc Dương, từ trước đến nay không ai biết, hiện giờ đột nhiên lại nhắc tới, là vô tình hay cố ý vậy?

Vẻ mặt Việt Thanh Phong vẫn rất bình thường, để mặc nàng đánh giá, không hề có ý muốn giải thích.

Hai người yên lặng giằng co với nhau, cách xa vài thước, lại coi như chỗ không có người mà đại chiến một hồi, dù chỉ có ánh mắt giao vào nhau nhưng cũng tạo ra vô số sát khí cùng tia lửa, liều mạng xem ai sợ hai.

Lúc lâu sau, Hề Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, xoay người nhanh chóng rời đi.

Phía sau, vẻ mặt thiếu chủ Việt gia hơi trắng, dưới ánh mắt đánh giá đầy nghi hoặc của Thẩm Thất và Lâm Uyên, cười đến xuân về hoa nở.