Nửa Thập Kỷ

Chương 1




Thời gian cuối thu trời trở lạnh hơn rồi, học sinh cấp ba bây giờ cũng bắt đầu mặc đồng phục mùa đông. Dự báo thời tiết còn nói năm nay rất lạnh có thể là năm lạnh nhất từ trước đến nay, vì phải chịu ảnh hưởng của gió từ nơi đâu đâu thổi đến. Mà Lý Yên vừa xuống sân bay đã không chút phòng bị gì mà bị cơn gió lạnh tấp đến khiến anh hắt xì hai cái liên tục. Vừa lên xe đã lấy áo khoác của mình choàng vào, anh còn nghĩ mình đáp nhầm chuyến bay quay về Mỹ lại rồi. Lý Yên buồn ngủ trên xe, nhìn ra bên ngoài bầu trời đang âm u như muốn khóc.

Anh nhắm mắt lại nói với người bên cạnh mình. "Chú đưa con đến tiệm bánh ở gần trường cấp 3 lúc trước nhé! Con muốn mua chút bánh."

Tài xế bên cạnh gật đầu đáp lại một tiếng rồi im lặng để Lý Yên ngủ một giấc. Đã lâu rồi không gặp thiếu gia nhà bọn họ, từ một người kiêu ngạo nóng tính bây giờ lại trở nên điềm đạm hơn, cũng biến thành dáng vẻ trưởng thành hơn.

Không biết ở Massachusetts đã xảy ra chuyện gì khiến thiếu gia nhà bọn họ bắt đầu hiểu chuyện như vậy. Nếu sớm được thế này, ông bà chủ của bọn họ cũng không nhọc lòng đẩy anh đến Hoa Kỳ học. Bỏ qua tất cả những gì gọi là bất ngờ về tính cách và dáng vẻ qua một bên. Từ bao giờ anh thích ăn đồ ngọt, còn là tiệm bánh gần trường cấp ba lúc trước.

Vị tài xế cả đoạn đường dài vô cùng băn khoăn không biết có nên báo trước với ông bà chủ để họ chuẩn bị tinh thần hay không. Ông đỗ xe ở bên lề trước cửa tiệm bánh đã được 10 phút rồi, không biết có nên gọi anh dậy không. Bàn tay lo lắng động nhẹ vào vai. "Thiếu gia đã đến rồi."

Lý Yên điềm đạm mở mắt, thở ra một tiếng lấy tinh thần rồi mở cửa xe, chân lười biếng chạm xuống đất đi vào cửa tiệm. Anh vừa vào đến nhìn qua một lượt, tiệm bánh chỉ cỡ hai cái nhà tắm của anh cộng lại, bên trong là phòng bếp còn để lò nướng lớn, bên ngoài bàn trưng bán và quầy thu ngân. Một cái liếc mắt của anh cũng đã quét qua hết những gì cần thấy trong của tiệm. Không có người anh cần tìm.

Đột nhiên một người con trai cỡ chừng bằng tuổi anh, vui vẻ niềm nở từ trong bếp bánh, trên người còn đeo tạp dề đi đến chào anh. "Xin chào tôi giúp gì được cho tiên sinh?!" Gương mặt cười tươi, không phải nụ cười công nghiệp thương mại vẫn thường thấy ở những nơi khác.

Lý Yên đánh giá một chút sau đó lười biếng mở miệng, âm trầm khó nghe vô cùng. "Tôi vừa về nước muốn mua chút bánh về cho gia đình."

Người đó vẫn giữ nụ cười trên môi, tay đưa đến vài loại bánh được bày đẹp đẽ trên kệ hướng anh giới thiệu. Lý Yên không am hiểu, không có hứng thú, những lời người này nói nghe chữ được chữ mất, tâm trí anh đều đang suy nghĩ những việc khác. Cũng không biết loại bánh mình chọn là cái nào, đến lúc thanh toán đóng gói nhìn lại đã thấy mình mua đong đếm số lượng cả nhà anh dùng 1 tuần vẫn chưa hết.

Lý Yên nhẹ cười bản thân mình một cái, anh suy nghĩ nhiều vậy để làm gì chứ, tiền này ít nhiều cũng vào túi người kia dùng thôi. Anh chàng bán bánh đang đứng thanh toán thì phía cửa lại vang lên tiếng chuông, anh ngẩng đầu hướng mắt nhìn ra sau đó lập tức trạng thái vui vẻ ban nãy đều nhân đôi lên, nhìn người vừa bước vào cất tiếng nói. "Bối!! Đi học về sao không về nhà lại chạy ra tiệm rồi. Anh đã nói tiệm có anh và mẹ Dương lo, em chỉ việc đi học là được mà."

Đôi tay anh chàng nhanh hơn, gấp gáp thanh toán cho Lý Yên, giữ thái độ tôn trọng niềm nở đưa hai túi bánh cho anh bằng hai tay sau đó cúi chào rồi mới chạy đi lo chuyện của mình. Lý Yên cũng nhận lấy, anh xoay người lại nhìn người mới bước vào lại đột nhiên ngây người.

Cố Như Sơ không thay đổi chút nào, có chăng thì cậu đã gầy hơn trước khi anh rời đi. Bạn nhỏ cấp 2 năm đó ngồi dưới tán cây với nhiều vết thương cũ mới chằng chịt trên tay và chân của anh, bạn nhỏ vào đầu năm lớp 6 vì để không bị bắt nạt mà trốn đến sân thượng của toà nhà khu vực cao trung, bạn nhỏ nhìn anh với ánh mắt ảm đạm nói ra hai từ xin lỗi khi bị đẩy ngã rơi vào người anh. Lý Yên nhìn anh chàng kia nói chuyện với Cố Như Sơ vô cùng vui vẻ còn thuận tay đỡ lấy chiếc balo nặng nề sau lưng cậu mà không thuận vào mắt mình.

Thay vì đứng ở đó tự chọc mù mắt mình, Lý Yên quyết định cầm lấy túi bánh rồi rời đi. Hôm nay chuẩn bị chưa tốt, lần khác sẽ tạo cuộc gặp gỡ đẹp nhất với cậu để giữ lại thể diện của mình.

Cố Như Sơ nhìn theo bóng lưng người vừa đi ra khỏi cửa tiện không khỏi cảm thấy quen thuộc. Vòng bạn bè của cậu rất nhỏ vậy nên nếu cảm thấy quen thuộc chắc chắn là người cậu biết.

Nhưng cậu không nhớ nổi....

Lý Yên ôm lấy túi bánh quay về nhà, anh dọn hành lý của mình ra giữa phòng sau đó sắp xếp gọn gàng lại từng thứ một. Tấm ảnh được để vào khung bao bọc kỹ càng anh nhẹ nhàng đặt nó ở bên cạnh giường mình. Lý Yên nhìn tấm ảnh cười một cách dịu dàng. "Tôi về rồi, em có vui không?" Ngón tay vuốt nhẹ từng đường nét trên gương mặt của người trong ảnh.

Anh quay về rồi, cũng mang theo tất cả tình yêu cùng mình quay về. Lý Yên không chờ được đến ngày có thể yêu thương Cố Như Sơ, nghĩ đến đó còn phải giải quyết thêm một vài chuyện.

Đầu tiên là người đã khiến anh không còn thể nghe được giọng của cậu nữa, đến kẻ khiến Cố Như Sơ sợ đến trường. Trong lúc ở Hoa Kỳ anh đã không ngừng cho người bên cạnh cậu vậy mà vẫn không thể làm được gì, giương mắt nhìn từng tờ báo cáo được gửi về cho mình ngày càng nhiều, nhìn Cố Như Sơ không ngừng bị đánh đập, bị vứt bỏ, bị đổ oan,...

Từng người, từng người một. Lý Yên hôn lên tấm ảnh cách một lớp kính. "Tôi bắt họ trả lại những thứ lẽ ra thuộc về em."

Tài xế thật sự bỏ sót rồi. Cậu chủ không phải thay đổi, không phải bị giả mạo, không phải bị không khí ở Hoa Kỳ làm hỏng não. Cậu chủ của bọn họ vẫn hung tàn và kiêu ngạo như trước. Anh vẫn luôn xem người khác như cỏ rác thích giẫm thì giẫm. Có điều, còn phải xem Cố Như Sơ có ở đó không.

Lý Yên xuống nhà nhìn ba mẹ mình vui vẻ chuẩn bị tiếp tục đi du lịch. Anh không biết phải nói gì với bọn họ, cứ nghĩ vứt mọi thứ lại cho anh rồi thì thoải mái đi chơi gia đình hai người hạnh phúc sao. Nếu không phải anh quay về vì Cố Như Sơ thì họ cũng đừng hòng đi du lịch được. Lý Yên cười châm chọc. "Hai người đi tuần trăng mật vun đắp tình cảm sao?"

Mẹ anh đánh một cái vào vai con trai mình. "Bây giờ ba mẹ không đủ tình cảm sao? Con đó, ở nhà làm ơn đừng gây chuyện nữa nếu không lại phiền phức bay đi bay về."

"Biết rồi!!! Đi đi."

Bọn họ còn ở đây càm ràm nữa thì chuyến bay sẽ trễ mất. Anh cũng cần phải ra ngoài làm một chuyến với đám anh em của mình.

Lý Yên nhìn bọn họ đi xa, anh tiến vào gara xe của mình tìm kiếm con xe thân thuộc, chuẩn bị kỹ càng đeo bao tay và mũ bảo hiểm chắc chắn sau đó nổ máy bỏ đi. Đường của thành phố A nghe được tiếng xe của anh giống như được báo hiệu cậu chủ của công ty sản xuất game quay về rồi, tốt nhất đừng chạm mặt cậu ta nếu không lại bị cậu ta giẫm cho không ngẩng đầu lên được.

Mỗi lần Lý Yên không vui, tâm trạng không được tốt đều sẽ lấy xe ra dạo hết một vòng, mỗi góc trong thành phố đều được tiếng động cơ xe của anh để lại dư âm, trên đường nhìn thấy tên nào chướng mắt cũng chịu khó xuống sẽ dạy dỗ một trận. Lý Yên luôn xem người khác như rác, chơi đùa một chút để người ta xu nịnh mình rồi giẫm. Theo anh như vậy sẽ vui hơn.

Một chiếc xe motor khác dừng đèn đỏ bên cạnh xe của Lý Yên. Người cầm lái hất mặt một cái như lời chào hỏi với anh sau đó vặn tay ga lên như thách thức. "Tôi chấp cậu nửa đoạn đường."

Lý Yên cười khẩy một cái. "Tôi chấp cậu một con đường."

Đèn tín hiệu vừa chuyển sang màu xanh chiếc xe bên cạnh đã nhanh chóng mất dạng. Anh canh thời gian, vừa qua 10 phút chắc có lẽ đã chạy được hết một con đường. Lý Yên lúc này mới vặn ga lên tập trung chạy về phía trước.

Chạy đến một căn nhà rồi dừng lại, chiếc xe motor kia được 5 phút mới đuổi theo đến, vừa tháo mũ bảo hiểm đã không ngừng nói.

"Rốt cuộc cậu ở Hoa Kỳ có thật sự là chuyên tâm học hành không? Ngay cả tốc độ xe không những không giảm mà con chuyên nghiệp hơn."

Lý Yên không nói gì, anh không tập luyện. Đã nói mỗi khi không vui anh đều sẽ lấy xe cùng mình chạy hết mấy vòng thành phố. Những lần đó đều là những cuộc gọi hay những tờ giấy báo cáo được gửi đến, là những lần Cố Như Sơ bị người khác coi thường, đánh đập, đổ oan, còn khiến cậu không còn thể nói chuyện được. Lý Yên nhớ rõ lúc người được thuê đi theo cậu gọi đến thông báo Cố Như Sơ đã nhập viện, hiện tại vì sốt cao, họng đau một buổi tối dẫn đến dây thanh quản bị tổn thương không thể nói chuyện được nữa.

Rõ ràng anh vẫn như bên cạnh cậu lại không thể bảo vệ được.

Lý Yên mang theo xe của mình chạy với tốc độ cao trên đường của bang Massachusetts. Bàn tay không ngừng vặn ga chỉ mong từng đợt gió lạnh giúp bản thân mình tỉnh táo bình tĩnh lại, cũng có cảm giác như anh đang chạy về bên cạnh cậu.

"Sao hả, đã gặp được chưa?" Chiêu Minh mở cổng căn nhà mình ra vừa đi vừa hỏi.

Lý Yên mặt không biến sắc cũng không buồn mở miệng chỉ dùng giọng trong cổ họng mình phát ra một tiếng giống như chữ "Ừ"

Tên này vẫn khiêm tốn câu chữ với mọi người như thế, nghĩ đến vẫn tức, người ngoan hiền lại ngây thơ xinh đẹp như Cố Như Sơ lúc trước vì sao lại bị nhìn trúng. Nếu về sau thật sự ở bên nhau rồi thì bọn họ trao đổi bằng ánh mắt sao?

Lý Yên không thích nói nhiều cũng không thường hay biểu lộ cảm xúc của mình. Vậy nhưng chỉ cần đứng trước Cố Như Sơ anh đều sẽ không kiềm chế được trái tim của mình.

"Hai người vừa đua với nhau về sao? Ai thắng vậy?" Từ trong bếp lại có thêm một người con trai bước ra. Bọn họ đều là một nhóm bạn cấp ba của nhau. Dương Hữu và Chiêu Minh trong lúc anh đi du học sớm đã đến với nhau rồi, bọn họ còn nhiều lần gửi ảnh vào nhóm chọc tức người khác.

Chiêu Minh tỏ vẻ bất mãn hất mặt về phía Lý Yên. "Còn ai nữa. Không biết tên này học hành như thế nào, chỉ biết kỹ thuật đua tăng cao hơn lúc trước rồi. Trong thành phố còn dám phóng 120km/h"

Dương Hữu há hốc mồm trợn tròn mắt. "Gì chứ? Cậu không cần mạng nữa sao?"

Không nói đến việc có bị cớm bắt hay không, lỡ như xảy ra tai nạn, với tốc độ đó thật sự có thể nằm bệnh viện 2 tháng là ít. Còn có mạng để nằm bệnh viện mới nói đi.

Lý Yên lười biếng nằm ra sofa không đáp lời. Anh không muốn cãi nhau với hai tên này, đến đây cũng là vì bất đắc dĩ bởi vì buổi tối có hẹn nên tiện đường một chút.

"Oe oe.... Người ta đi du học Hoa Kỳ về rồi ngay cả nói chuyện cũng khinh chúng ta." Chiêu Minh vừa nói vừa vờ lau nước mắt, chân còn thuận tiện đá Lý Yên một cái. "Mau lên tiếng đi thằng quỷ này."

Lý Yên hai mắt nhắm lại lười biếng chậm rãi nói "Nói gì? Ở Hoa Kỳ lâu lâu lại vặn ga chạy xuyên đêm duy trì ở 130km/h hay là đã gặp được Cố Như Sơ?"

Dương Hữu từ xa chạy đến bên cạnh gần hơn như muốn nghe rõ chuyện. "Cái gì? Cậu gặp cả Cố Như Sơ rồi á? Thằng bé ấy sao rồi."

Lý Yên thở đều không nói gì. Trái tim anh đã không ổn từ lúc nhìn thấy cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói chuyện với người con trai trong tiệm bánh. Cái cách Cố Như Sơ cố dùng hết sức mình biểu đạt ý nó làm Lý Yên vô cùng khó chịu, phần ác trong anh lại cứ không ngừng nhen nhóm lên.

Anh cũng muốn những kẻ đó không thể nói được. Không chỉ vậy, đến cả nghe thấy thế gian này cũng đừng mong. Nhưng Lý Yên biết là mình không thể. Nếu Cố Như Sơ biết chắc chắn sẽ rất sợ anh.

Lý Yên lúc này mới trả lời lại Dương Hữu. "Gặp rồi. Em ấy, trừ những thứ trước đây, cuộc sống bây giờ vẫn khá ổn."

Nhưng đáng lẽ em ấy không phải đi học về lại chạy ra tiệm bánh nhỏ bé tí ấy phụ giúp. Bàn tay đó là để tạo ra những bức tranh xinh đẹp.

Dương Hữu lại hỏi. "Dây thanh quản thế nào rồi?"

Hỏi nhiều như vậy cũng bởi vì Dương Hữu là người đã đến bệnh viện tận mắt theo dõi giám sát tình hình của Cố Như Sơ. Lúc đó Lý Yên như phát điên lên ở Hoa Kỳ, mặc dù bọn họ không hề nhìn thấy hình ảnh đó nhưng thông qua điện thoại cũng đủ biết tên này sắp không giữ nổi bình tĩnh đi đánh người rồi.

"Thanh quản không lành lại."

Dương Hữu thở dài một cái. Lúc biết được Cố Như Sơ tổn thương ở cổ cùng với việc phát sốt khiến thanh quản bị tổn thương không thể nói chuyện nữa, dù đã luôn cố gắng tìm rất nhiều phương pháp, song vẫn là không thể.

Chiêu Minh ngồi xuống ghế bên cạnh nghiêm túc. "Về rồi thì đến gặp con người ta một cái, tạo ấn tượng xong thì ôm luôn về nhà từ từ chăm lo. Sau này đỡ phiền bọn này nữa."

Nhìn Lý Yên anh có giống chưa từng nghĩ đến không? Nhưng mà nói đi cứ phải nói lại, Cố Như Sơ hiện tại không phù hợp nhận lấy cái gì quá kích động, anh không muốn doạ cậu sợ rồi đến cái nắm tay mình cũng nắm trượt.

Bọn họ không nói gì thêm, không bàn về chủ đề này, mỗi người mỗi việc khác tự tách ra làm. Lý Yên luôn ngẫm nghĩ, có phải hôm nay mình xuất hiện trước mặt Cố Như Sơ là có chút hấp tấp quá không. Vậy nhưng anh lại không nhịn được, có thể quay về liền chỉ muốn gặp được cậu. Cho dù chỉ là bóng lưng cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

-

Cố Như Sơ nói chuyện với anh trai của mình bằng thủ ngữ. Bởi vì chuyện đau lòng đó mà phía gia đình bọn họ đều vì cậu luyện học ngôn ngữ này, ban đầu cậu phản kháng rất mãnh liệt còn đặc biệt bài xích chuyện này. Giống như bản thân đang gây phiền phức thêm cho gia đình lo lắng. Vốn dĩ nhà bọn họ đã không được yên ổn rồi.

Mẹ của Cố Như Sơ xót xa ôm lấy con trai của mình vỗ về. "Nếu đã nói là người nhà, vậy thì không cần phải nói đến chữ lo."

Cậu đã khóc rất nhiều những ngày trước đó. Mẹ của cậu, bà ấy cũng rất đau lòng, nhiều đêm tỉnh giấc nghe thấy Cố Như Sơ ú ớ trong phòng nói không thành tiếng, bà đã rất kiềm lòng mình để không gục ngã. Nếu bây giờ bà gục ngã, vậy thì ai có thể lo cho con trai bà được.

Trong nhà lúc trước có 3 người, trừ mẹ và ông ngoại ra còn có anh hai - Cố Văn. Khi ba mẹ cậu ly hôn, cậu đã được toà đưa đến ở bên nội cùng anh cả. Sau này bởi vì đã trưởng thành, cũng không chịu nổi vợ kế của ba mà anh trai dọn ra bên ngoài ở riêng. Bà nội ban đầu rất phản đối, dù bà thương Cố Văn hơn nhưng bà cũng không muốn đứa cháu nào thoát khỏi vòng tay bà.

Lúc đó trong nhà chỉ còn một Cố Như Sơ nhỏ bé chỉ vừa tròn 13 tuổi đã phải nhập viện hôn mê liên tục mấy ngày liền. Dây thanh quản bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến việc không thể nói chuyện được. Lúc đó Cố Như Sơ ngồi trên giường bệnh như mất đi sự sống. Bên ngoài cửa truyền đến tiếng cãi vã liên tục không ngừng nghỉ. Hai người anh trai của cậu mở cửa bước vào, ánh mắt bọn họ nhìn cậu vô cùng tội lỗi. Cố Như Sơ cũng đưa mắt lên nhìn, cậu không còn cười nổi nữa, chỉ còn chờ một câu hỏi để khóc.

"Bối à...!! Anh trai xin lỗi em." Cố Minh quỳ xuống bên cạnh cậu, dáng vẻ cúi thấp đầu vô cùng tự trách.

Bây giờ cậu không thể nói được, muốn nói cũng không thể, cổ họng cứ nghẹn ứ đau rát. Thì ra đây là nỗi đau mà bác sĩ đã nói.

Cậu vớ lấy xấp giấy trắng bên cạnh ghi lên một dòng chữ. [Em muốn về nhà với mẹ]