Nửa Thập Kỷ

Chương 8




Bệnh viện là địa điểm mà bản thân Cố Như Sơ cực kỳ ghét. So với trường học thì không hơn không kém chút nào. Nơi này toàn là mùi thuốc sát trùng, tiếng la khóc, tiếng nỉ non, âm thanh đau khổ, tiếng máy móc cứ kêu e e chói tai. Đôi lúc bản thân Cố Như Sơ không ngủ được cũng đều vì vậy. Hễ cứ nhắm mắt cậu lại nghe thấy những âm thanh ấy rõ ràng hơn, như được phóng đại bằng loa đặt bên tai cậu.

Đã là ngày thứ 5 sau khi bản thân tỉnh dậy ở bệnh viện. Mỗi ngày cậu đều hỏi Lý Yên đã có thể xuất viện chưa.

"Vậy em sẽ về đâu sau khi xuất viện?" Anh hỏi đứa trẻ ngốc trước mặt mình.

Không muốn gặp người nhà, không có nơi để đi, không có tinh thần tiếp tục sống. Cố Như Sơ trầm ngâm suy nghĩ, phải chi bản thân chết đi thì đã không có nhiều chuyện phức tạp như vậy rồi.

Lý Yên nhìn ánh mắt u buồn ấy lại nói: "Hay là em gặp mẹ mình nhé? Bà ấy rất lo cho em."

Cố Như Sơ kịch liệt lắc đầu. Cậu không muốn gặp bất cứ ai khác nữa, ngoại trừ Lý Yên - người đã cứu sống mình và mang mình đến đây. Bản thân đã vô tình tạo ra một kết giới ngăn cách bản thân mình với thế giới và mọi người. Cố Như Sơ cũng không biết, cậu vẫn nên ở trong căn phòng này hơn dù cậu rất ghét mùi thuốc sát trùng của nó.

Lý Yên nhìn hai mắt u sầu của cậu trong lòng như vò thành một cuộn chỉ rối. Không muốn gặp ai cũng không muốn ra bên ngoài, thật lòng bệnh của Cố Như Sơ hiện tại rất khó nói. Biểu hiện của cậu không nặng cũng không nhẹ, chính là kiểu người có thể hôm nay cười cười nói nói hôm sau đã chọn cách biến mất khỏi thế gian.

Ai mà biết được đứa trẻ vui cười sống trong gia đình được mọi người thương yêu ấy luôn nghĩ đến việc tự sát.

"Vậy em có biết anh trai em đã khóc rất nhiều không? Anh ta đến tìm tôi dặn dò rất nhiều thứ, rất lo cho em." Nói rồi Lý Yên đưa ra một chiếc điện thoại nhỏ: "Cái này là tôi nhặt được. Nếu em có suy nghĩ lại thì nói với tôi."

Cố Như Sơ nhận lấy nó bằng hai tay. Đó là món quà sinh nhật năm vừa rồi của Cố Văn tặng cậu. Anh không chỉ làm thêm ở tiệm bánh, lúc đó còn ở bên ngoài chạy thêm việc vặt để đủ tiền mua cho cậu một chiếc điện thoại mới. Cho dù không nói ra nhưng Cố Như Sơ cũng đủ biết anh trai mình đã rất vất vả, món quà này ban đầu cậu không nhận nhưng sau đó Cố Văn cứ nói mãi khiến cậu không nhận không được.

Màn hình điện thoại hiển thị lên hơn 14 cuộc gọi nhỡ để lại lời nhắn, 8 tin nhắn cùng với nhiều thông báo khác.

Lời nhắn 1: Bối à là anh đây, em đang ở đâu vậy anh thật sự rất lo cho em đó em bắt máy đi.

Lời nhắn 2: Như Sơ anh hai biết hết mọi chuyện rồi, là anh sai, đáng lẽ khi đó anh phải để ý đến cảm xúc của em. Anh biết sai rồi em về đi có được không?

Lời nhắn 3: Anh thật sự rất sợ Bối à, anh sợ nhất là mất đi người em trai như em, em bắt máy của anh đi có được không. Anh, cả mẹ và ông ngoại đều rất lo cho em.

Lời nhắn 4: Bối à con về với ông ngoại đi được không. Ngoại đã chừng này tuổi rồi ông không thể kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được, ông thương con nhất mà, con là cháu cưng của ông mà, con về với ông ngoại đi có được không.

Lời nhắn 5: Bối à! con để lại lá thư xin lỗi như vậy rồi bỏ đi thật tình trong lòng mẹ rất giận rất giận. Nhưng đồng thời mẹ cũng rất sợ, cái sợ lấn át cái giận, cái sợ đó giống như năm con vừa ra đời bác sĩ nói con rất yếu có thể không sống lâu được. Chung Sở Dương này có ba người con, Minh Văn Như Sơ con là đứa nhỏ nhất, con không xứng là con của mẹ thì ai xứng đây!?



Lời nhắn 6: Lý Yên đã nói cho anh nghe rồi, sao em dại dột như vậy chứ, anh chỉ có một người em là Cố Như Sơ thôi, nếu em cũng bỏ anh đi vậy anh còn biết gọi ai là em trai đây. Bối, anh biết em đang rất sợ nhưng anh còn ở đây, mẹ Dương còn ở đây, ông ngoại cũng còn ở đây, mọi người đều ở bên cạnh em mà.

......

......

Tít———

Cố Như Sơ tắt chiếc điện thoại. Không biết trong đầu bản thân đang nghĩ gì nữa, cứ có cảm giác ngộp thở, nghẹn lại trong cổ họng mình. Cậu không nghĩ bản thân lại khiến mọi người khóc nhiều đến như vậy. Rõ ràng cậu không xứng để mọi người vì mình nhiều như thế. Cố Như Sơ dùng tay chạm nhẹ vào gò má của mình, cảm giác ươn ướt khiến cậu ngây người ra.

Những vết thương gây ra đương nhiên những lời nói dỗ dành này không thể bù đắp hết được nhưng cậu vẫn vì nó mà khóc.

Rõ ràng con không xứng mà... Cầu xin mọi người đừng đối xử đốt với con như vậy có được không. Con sợ lắm, thật lòng con sợ lắm.

Cố Như Sơ khóc rất nhiều, âm thanh phát ra không rõ ràng chỉ toàn là tiếng ngắt quãng. Ở ngoài cửa, Lý Yên tựa lưng vào bức tường lắng nghe động tĩnh bên trong. Anh biết Cố Như Sơ đang khóc, anh cũng không muốn để cậu quay về cuộc sống lúc trước, mọi thứ của cậu phải là tốt nhất nhưng anh biết đối với Cố Như Sơ gia đình mới là nơi để cậu từng ngày chữa lành căn bệnh ấy.

-

"Vậy nên cuối cùng em ấy chịu gặp mọi người rồi sao?" Cố Văn reo lên trong điện thoại. Từ lúc Cố Như Sơ xảy ra chuyện Lý Yên đã để lại số điện thoại của mình cho bọn họ, một chuyện mà anh trước đến nay đều sẽ không làm.

Cố Minh ngồi trên ghế nhìn về phía em trai mình và cái điện thoại bàn cũ kỹ, mẹ của bọn họ cũng đứng bên cạnh hồi hộp theo. Tất cả mọi người nghe được tin này đều rất vui, tảng đá trong lòng cũng được dỡ xuống, có thể thở phào được rồi. Cả nhà bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, những vật sắc bén cũng gọn gàng cất vào góc khác trong nhà. Chung Sở Dương thì nấu cháo còn Cố Văn chuẩn bị vài món đồ mang vào bệnh viện cho em trai mình.

Cố Như Sơ nằm trong bệnh viện gương mặt vẫn như cũ không thay đổi, cậu thấp thỏm lo sợ trước khi gặp mọi người trong nhà. Nhìn thấy như vậy, Lý Yên lén cho tay mình nắm tay cậu xoa xoa mu bàn tay ấy rồi nói: "Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút, tôi ở đây."

Lời nói ra chắc chắn như đinh đóng cột làm tâm trạng Cố Như Sơ cũng thở ra được vài hơi thoải mái. Cửa phòng mở, mẹ của cậu xuất hiện với chiếc túi còn đựng phần cháo nóng bốc khói tạo một lớp sương đọng trên hộp. Vừa nhìn thấy con trai của mình Chung Sở Dương đã rưng rưng nước mắt không kiềm chế nổi. Bàn tay Cố Như Sơ run rẩy dùng hết sức nắm chặt lấy tay Lý Yên khiến hơi ấm giữa hai bàn tay tăng lên, mồ hôi tay cũng đọng lại bên trong. Nhìn đến Cố Văn còn tệ hơn, trên người và trên tay đều là túi lớn túi nhỏ lồng vào nhau không nhìn ra là gì.

"Mẹ có nấu cháo cho con, mau ăn lúc còn nóng nhé." Chung Sở Dương đặt túi đựng hộp cháo trên bàn rồi nắm lấy tay cậu nói: "Mới vài ngày không gặp sao con lại ốm đi nhiều như vậy chứ." Giọng bà nghẹn ngào, dù trên môi là nụ cười an ủi Cố Như Sơ nhưng giọng nói và ánh mắt của bà đều bán đứng nụ cười đó.

Cố Văn thấy vậy vội đến vỗ vai trấn an mẹ mình: "Mẹ đừng như thế, là mẹ lo quá rồi, Bối Bối nhà chúng ta có Lý tiên sinh đây giúp chăm sóc chắc chắn không sao đâu."

Cố Minh và ông ngoại cũng đến, mọi người vây lấy cậu thành một vòng, người này nói nối tiếp người kia, chỉ có bàn tay của Cố Như Sơ nắm chặt tay Lý Yên để nguyên vị trí từ đầu đến cuối. Chắc có lẽ như vậy cậu mới cảm thấy yên tâm hơn.

"Bác sĩ có nói khi nào em được về nhà không?" Cố Minh lên tiếng hỏi.

Cố Như Sơ đưa mắt nhìn Lý Yên. Lúc trước bọn họ cũng chưa bàn bạc về việc sau khi xuất viện sẽ ở đâu nên cũng không nhắc đến thời gian xuất viện.

Lý Yên biết cậu đang nhìn mình cầu cứu, sắp xếp trong đầu một chút rồi nhìn Cố Văn nói: "Có thể ở lại theo dõi một thời gian nữa."

Cố Văn ngơ ngác sau đó gật gật đầu kêu lên mấy tiếng ồ ồ. Chỉ có cậu cảm thấy có chuyện gì đó, là anh hai cậu hỏi Lý Yên nhưng anh lại nhìn anh ba của cậu mà trả lời. Như này lúc trước cậu từng được học rồi, là biểu hiện sự coi thường.

Không đúng, không đúng. Lý Yên là người tử tế lại tốt bụng như vậy sao có thể coi thường ai chứ.

[Mọi người.... Mọi người đều ở đây hết, vậy——vậy còn tiệm bánh thì sao đây?]

Cuối cùng Cố Như Sơ sau khi nghe một loạt chuyện từ mọi người cũng đã chịu cử động đáp lại họ. Câu đầu tiên cũng không nghĩ đến cậu sẽ hỏi cửa tiệm bánh.

Cố Văn nhanh mồm nhanh miệng nói: "Em yên tâm, chú Sen và dì Hồng bên cạnh đến trông tiệm giúp mình rồi. Chờ Bối Bối của chúng ta khoẻ lại thì ra ngoài tiệm chơi nhé!!"



Trong lời Cố Văn hoàn toàn không nghe ra cậu là người có bệnh, căn bệnh tâm lý nặng nề, chỉ giống như Cố Như Sơ cảm sốt bình thường khi tiết trời đang chuyển mùa mà thôi. Nghe rất nhẹ lòng. Anh trai cậu còn nói sau này khoẻ lại nghĩa là mọi người đều mong sau này cậu có thể mạnh khoẻ trường thành.

Suốt buổi Lý Yên chỉ im lặng, nếu ai hỏi thì mới lên tiếng trả lời lại hoặc Cố Như Sơ cầu cứu mình, bản thân mới phản ứng. Còn lại trong toàn bộ quá trình anh đều chăm chú lắng nghe và ngắm nhìn Cố Như Sơ.

Mẹ cậu nói đúng, cậu đã gầy đi rất nhiều, cả người giống như không có tí thịt tí mỡ nào. Anh nhớ lại lúc bác sĩ cấp cứu đã phải cẩn thận điều chỉnh liều lượng thuốc để phù hợp với cơ thể cậu, cuối cùng bác sĩ nói một câu: "Cậu ấy quá yếu nên thuốc có thể dùng cũng rất ít, trường hợp xấu nhất có lẽ phải dùng đến loại thuốc khác để cứu cậu ấy, khả năng bị sốc thuốc là rất cao nên mong người nhà chuẩn bị tinh thần."

Lý Yên khi đó đã chết đứng ngay tại chỗ. Anh không dám tin vào bản thân mình, anh bắt đầu tự nghi ngờ mọi thứ rằng liệu kế hoạch của mình có sai sót hay không. Vì sao mọi chuyện lại đi đến thế này. Cố Như Sơ của anh làm gì sai sao? Đèn phòng cấp cứu vẫn luôn sáng, bác sĩ y tá ra vào liên tục, lúc thì hớt hải lúc thì căng thẳng khiến tâm trạng Lý Yên như bị treo lên trước ngọn giáo. Anh vẫn luôn ở bên ngoài cầu nguyện, cuối cùng đèn cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra nói bọn họ đã cứu được Cố Như Sơ, câu nói đơn giản nhưng lại khiến anh thở ra được nhẹ nhõm hơn, cũng muốn khóc hơn.

Cổ tay của cậu quá nhỏ, một bàn tay của trẻ cũng đủ sức nắm lấy bóc lại thành một vòng tròn nhỏ. Nghĩ tới đây bản thân Lý Yên cũng khó chịu. Không phải anh nuôi không tốt, không phải Cố Như Sơ kén ăn, mà cơ bản cậu cái gì cũng không thể ăn được. Vừa hôm trước anh mang đến một phần cháo vô cùng bổ cuối cùng ăn được vài muỗng đã bị cậu nôn ra sạch.

Bác sĩ nói cơ thể cậu trong tình trạng đã lâu không ăn thức ăn đàng hoàng nên hiện tại rất khó tiếp nhận các loại thức ăn thường ngày. Lý Yên tức đến mặt mày hung hăng ép cậu khai ra sự thật những năm qua cậu đã ăn gì. Cố Như Sơ ban đầu sợ đến chết cũng không nói nhưng với tính cách Lý Yên kiên trì lại ngang ngược như vậy, cậu cuối cùng cũng nói mình ăn thạch trái cây dinh dưỡng. Lúc đó đầu anh nổ một tiếng bùm, sau đó chỉ biết ra ngoài trút giận.

Sau hôm đó Lý Yên mỗi ngày đều ép Cố Như Sơ ăn cơm ba bữa, dù mỗi bữa cậu ăn còn không bằng con mèo ngửi, ăn xong thứ gì cũng nôn ra thứ đó. Ngoài tiền ra thì Lý tiên sinh anh có thừa sự kiên nhẫn. Kết quả hôm nay Cố Như Sơ ăn được 5 muỗng cháo không nôn ra muỗng nào. Thành tựu lớn như vậy cũng khiến anh ngẩng mặt song song với bầu trời mà khoe khoang.

Gia đình cậu chơi cả buổi chiều, đến lúc trời nhá nhem tối bọn họ mới ngậm ngùi quay về nhà. Ban đầu Cố Văn còn không muốn, xin được ở lại chỗ này chăm sóc em trai lại bị mẹ mình đuổi ra ngoài. Chung Sở Dương tự biết bây giờ người có thể bên cạnh Cố Như Sơ chỉ có Lý Yên mà thôi, nếu không cậu cũng sẽ không sống chết nắm lấy tay anh cả buổi như thế này.

"Yên tĩnh rồi?!" Lý Yên nhìn cậu ngồi ngây người ra liền hỏi. Vừa rồi còn chê ồn ào bây giờ thì lại thấy vắng vắng.

Cố Như Sơ vẫn nắm chặt lấy tay anh: [Tôi có thể tiếp tục sống tiếp không?]

Ánh mắt anh đặt lên người cậu, bất di bất dịch lên tiếng: "Chỉ cần có tôi ở đây, không ai được phép lấy đi quyền sống của em."

Thì ra là vậy. Thì ra cậu vẫn còn có thể sống tiếp được phần đời còn lại của mình. Ước gì 4 năm trước cậu có thể gặp được anh thì hay biết mấy, như vậy bản thân cũng không cần khóc cạn nước mắt.

Gần đây tinh thần Cố Như Sơ rất tốt, ăn uống cũng được chút ít, cũng có thể ngủ ngon hơn. So với lúc trước đã có biểu hiện của sự tiến bộ rõ rệt rồi.

Lý Yên nhìn cậu đang nằm ngủ trên giường, chiếc gối nằm to căng phồng khiến cả cái đầu của Cố Như Sơ gần như bị nó nuốt chửng. Cậu ngủ sâu vô cùng, cảm giác như đã ngủ bù cho những giấc mơ lúc trước mà mình bỏ lỡ, đôi lúc sẽ vì chìm sâu trong đó mà lẩm nhẩm ú ớ cái gì đó không rõ. Giọng của Cố Như Sơ lúc trước rất hay, đến giờ Lý Yên vẫn còn nhớ âm thanh như viên kẹo đường ngọt ngào ấy.

-

Thiếu niên trong góc tối bị một đám người vây quay không ngừng đánh đập. Nhìn cậu giống như buông bỏ mọi thứ, chút phản kháng cũng không có. Một tên trong đó nhìn thấy vậy có vẻ mất hứng đã lên tiếng mắng: "Con mẹ nó! Mày chẳng phải hung hăng lắm sao, bây giờ lại không dám đánh lại à?"

Lý Yên của năm 16 tuổi là thiếu niên ngông cuồng không sợ trời không sợ đất nhưng khi ấy bà của anh, người bà mà anh yêu thương nhất đã rời xa thế gian này mãi mãi. Trước khi đi bà đã nói hi vọng Lý Yên có thể trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn để bố mẹ bớt chút lo lắng. Anh đã nghe lời bà mình nếu không với chút sức này cũng muốn hạ con trai của Lý Giang và Mễ An sao?

"Aaaaaaa các người làm gì đó? Chú công an ơi ở đây có 6 đánh 1!!!!"

Giọng nói trong trẻo như nước suối trong vang lên phía xa, một đứa nhóc đứng ngược sáng đang cố gắng hét thật lớn để đuổi đám người này đi. Lý Yên he hé mắt phải của mình nhìn, đứa trẻ nhỏ nhắn như một chú búp bê, từng bước một chạy đến chỗ anh. Chất giọng trong trẻo ấy lại vang lên lần nữa gần bên tai: "Anh ơi anh không sao chứ? Hay là em nhờ người lớn đưa anh đi bệnh viện nhé?"

Lý Yên khẽ cựa quậy, anh ngồi dậy tựa lưng vào tường nhìn đứa trẻ nhỏ ấy: "Không cần!" Trên bảng tên trường ghi ba chữ Cố Như Sơ.

Như Sơ Như Sơ

Như Tỉnh Cơn Say(*)

(*)Nguyên câu là:



如初如初

如醉初醒

Cố Như Sơ còn nhỏ nhưng ý chí giúp người rất mạnh mẽ. Sau khi bị Lý Yên từ chối thì chạy ra khỏi con hẻm đó vô cùng nhanh, không để lại câu nói gì. Anh cười dáng người đứa nhỏ, anh hùng cũng có lúc sợ yêu quái. Qua khoảng 10 phút sau anh đã rút lại câu nói đó. Cố Như Sơ lại xuất hiện trước mặt anh, hơi thở hổn hển nóng hổi vẫn còn đang phả ra dồn dập. Cậu ngồi bệt xuống đất bên cạnh anh, đổ hết thuốc mình vừa mua trong túi ra.

Cố Như Sơ vừa làm thao tác chuẩn bị vừa nói: "Anh sợ bệnh viện nên mới không dám đi đúng không, em biết mà, em cũng sợ bệnh viện lắm. Nhưng mà anh bị thương nặng như vậy nếu không bôi thuốc sẽ để lại sẹo đó, anh đẹp trai thế nếu để lại sẹo thì không còn đẹp nữa đâu."

Nói xong cậu nhóc lấy khăn tay của mình đổ chút nước khoáng lên giúp anh lau vết thương. Cố Như Sơ rất nhát tay nên không dám chạm mạnh vào chỗ vết thương chỉ dám lau sơ bên ngoài, bàn tay nhỏ gầy cứ qua lại trước mắt anh. Nếu là người khác Lý Yên chắc chắn đã bẻ gãy tay hắn rồi vứt xó không thèm đếm xỉa đến, những kẻ lắm chuyện làm những thứ không ai yêu cầu.

Sau khi lau sạch vết thương, Cố Như Sơ đổ Povidine ra miếng bông gòn, dùng kẹp gắp nhỏ kẹp lấy chấm vào vết thương để sát trùng, miệng vẫn luôn nói: "Đau lắm anh chịu đựng chút nhé!"

Lý Yên anh mới không thèm đau.

Sau khi dùng Povidine rửa vết thương xong, Cố Như Sơ thổi thổi vài cái vào mấy chỗ vết thương đỏ chót kia khiến anh rùng mình, tay nắm thành một đấm cố nhịn. Vết thuong đỏ rướm máu ngay bên dưới phía mắt, đứa trẻ nhỏ chồm đến, một tay đặt trên nền đất, tay còn lại đặt trên đùi Lý Yên. Gương mặt non nớt phóng đại trước mắt anh, Cố Như Sơ thổi phù phù vào nó, anh đưa mắt một cái đã nhìn được gương mặt ấy từ trên xuống.

Dán xong băng gạc vào cậu lại móc từ trong túi ra một viên kẹo trái cây đưa cho anh, nói: "Tặng anh đó! Mỗi lần em chơi ngã, mẹ băng bó xong đều sẽ cho em kẹo ăn vào không đau nữa."

Lý Yên nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay Cố Như Sơ, lúc trước bà của anh cũng thường nói như vậy, tâm tình không tốt ăn chút đồ ngọt sẽ vui lên ngay. Đứa trẻ nhỏ trước mắt dùng sự lương thiện của mình để tiếp cận giúp đỡ anh, làm sao đây... cảm giác được quan tâm này không muốn mất chút nào. Lý Yên nhận lấy viên kẹo bỏ vào túi áo mình.

Sau khi làm xong mọi thứ Cố Như Sơ lại đứng lên rời đi, sau một lúc tiếp tục quay lại chỗ của anh. Hoá ra đứa trẻ này đi vứt rác đúng nơi quy định. Lý Yên nghiêng đầu cười một cái. Là gia đình nào có thể dạy dỗ ra được một em bé ngoan đến vậy, còn có lòng giúp người.

"Sao lại giúp tôi?" Lý Yên hỏi cậu.

Cố Như Sơ ngồi xuống nhìn anh đáp: "Vì anh đẹp trai?! Em cũng không biết. Mẹ dạy nếu thấy ai cần giúp đỡ mà chuyện đó trong tầm tay thì phải giúp ngay. Nhưng em cũng thích người đẹp trai!!"

Nếu bây giờ anh trộm ôm cậu về nhà chắc không ai biết đâu nhỉ? Lý Yên nhìn gương mặt cười hì hì tinh nghịch kia trong lòng nhộn nhịp như mùa xuân đến, bướm bay khắp nơi trong lòng, sau khi nhận thức ra được lại tự chửi mình là cầm thú. Cố Như Sơ nắm lấy tay anh, tay nhỏ gầy đan vào bàn tay lấm lem bụi bẩn. Da cậu trắng, mắt to, phải nói xinh đẹp không ai sánh bằng. Toát ra vẻ con nhà có tiền nhưng lại không ngại một tên đang bị thương, tay chân làm bẩn người mình. Lý Yên được cậu đỡ giúp lấy thế đứng dậy.

"Sau này ai bắt nạt anh thì anh phải đánh trả lại người đó! Anh phải nhớ, trên thế giới này không ai được quyền bắt nạt anh nếu anh không cho phép." Cố Như Sơ nghiêm túc nói. Vẻ mặt nghiêm túc này lại có chút đáng yêu không thể tả nổi.

Lý Yên đặt tay mình lên đầu cậu, ừ một tiếng thoả hiệp cho nhóc con an tâm sau đó để cậu rời đi. Thời điểm nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy xa khỏi tầm mắt mình anh đã biết, trong cuộc sống của anh nhất định tên mình phải viết bên cạnh tên Cố Như Sơ.