Nước Chảy Thành Sông

Chương 31




Chủ tịch nói rất đúng, ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh! Tên Lâm Tu vô tình vô nghĩa kia rõ ràng là tuân thủ câu nói “cưới vợ vào cửa, quẳng bà mối qua tường”, nhưng bộ đội đặc chủng ca ca Hứa Úy đời nào cam lòng bó tay chịu chết, lúc này, anh đã sớm gọi một cuộc điện thoại vào, dùng giọng điệu lưu manh vô lại uy hiếp thằng bạn nối khố nói sẽ phá khóa vào cửa.

“Chỉ có vài giây thôi đấy, tôi chỉ mong hai người kịp mặc quần áo cho tử tế.” Hứa Úy ở đầu kia cười xấu xa.

“Tiến bộ quá nhỉ…” Lâm Tu ung dung nói: “Vài ngày không gặp đã học được cách áp dụng kỹ năng của đại đội đặc chủng các cậu lên anh em nhà mình đấy à?”

“Cậu đừng khách sáo.” Hứa Úy cười đến đặc biệt đáng đánh đòn, “Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài thôi!”

Lâm Tu nhẫn nhịn kích động nghiến răng ôm ngang Chu Tiểu Mộc đang nằm úp sấp trên sô pha lên. Xem tư thế kia là muốn chiến đấu tới cùng với hai vị khách không mời ngoài cửa, ai ngờ lúc này đại BOSS An Hòa vẫn im ỉm nãy giờ lại với vào trong cửa hô lên một câu làm cho người trong lòng nháy mắt tỉnh táo tinh thần —

“Mộc Mộc, mình xách nhiều đồ đến lắm, cậu bảo anh mình ra mở cửa đi, tối nay mình xuống bếp khao cậu!”

Vốn đã không thể vượt qua bài kiểm tra tố chất quân sự, Chu Mộc rõ ràng không chống đỡ nổi trước sức hấp dẫn của đồ ăn ngon lóng lánh ánh vàng bày ra trước mắt, cô không hề nghĩ ngợi chỉ trong một giây liền phản bội đội ngũ cách mạng, cũng không biết lấy sức từ đâu, thoắt cái đã nhảy khỏi lòng Lâm Tu, lập tức chạy ra mở cửa nhà cho quân địch.

Chậc… Con sói con mắt trắng* này. Đối mặt với nhân vật phản chiến của quân ta, Lâm Tu hơi nhướng mắt, có chút hứng thú nhếch khóe môi.

*sói mắt trắng ý chỉ người vong ân bội nghĩa.

Tay nghề đầu bếp An nổi tiếng cao siêu, bữa cơm này, mấy người ăn vui vẻ thoải mái thành công mỹ mãn, Chu Tiểu Mèo đói tới mức con mắt xanh lè vùi cả khuôn mặt vào trong bát, Hứa Úy ngồi một bên thấy thế liên tục vươn tay lay cô —

“Anh bảo nè, em là quỷ chết đói đầu thai đấy à? Kiềm chế một chút đi được không! Chốc nữa đừng có nhai cả bàn vào bụng đấy nhé!”

“An An cậu đúng là đảm đang quá…” Không để ý tới phản ứng của Hứa Úy, Chu Mộc vừa phồng má trợn mắt ra sức nhai nuốt vừa không quên mắt sáng lòe lòe làm công tác tư tưởng với An Hòa, “Mặc kệ hai tên đàn ông này đi… An An, mình thấy, với tài nấu nướng khí phách vô song của cậu, sau này mình vẫn nên thu dọn chuyển tới nương tựa cậu đi thôi!”

“Được thế thì tốt quá.” Em gái An bản tính phóng khoáng đồng ý ngay tắp lự không hề xem là trò đùa, “Ngày nào cũng cùng ở cùng một chỗ với hai người bọn họ xem chừng cũng chẳng có triển vọng gì, hai chị em mình ở bên nhau mới thật sự đúng với câu kia — ‘Quân đội chúng ta tiến về mặt trời’*.”

*Một câu trong khúc “Quân ca Quân Giải phóng Nhân dân” (tên cũ là “Hành Khúc Quân Giải Phóng Nhân Dân Trung Quốc”).

“Ái chà, hai người hoành hành ngang ngược quá nhỉ…” Hứa Úy nhướng mày nói: “Chồng mình ngồi lù lù ra đây mà dám ngang nhiên tán tỉnh nhau hả? Thật đúng là nội tặc khó phòng!” Nói xong, ánh mắt có chút nghiền ngẫm của Hứa Úy chuyển về phía Lâm Tu, “Cậu nói cậu xem, gian khổ lắm mới từng bước giành được thắng lợi cách mạng, tốt nhất là chốt cái vị kia nhà cậu cho chắc vào! Nhìn Chu Tiểu Mộc nhà cậu xem — đục khoét nền tảng* cũng không đến cỡ đó đâu!”

*chỉ hành vi dùng mọi thủ đoạn để lật đổ người khác hoặc ngăn cản công việc của người khác.

Đối mặt với ba người mắt sáng như đèn pha, vị Lâm nào đó đưa thân vào nơi đầu sóng ngọn gió vẻ mặt vẫn hờ hững thản nhiên nói: “Tôi đang lo không có chỗ ăn đây… Vừa vặn, nói thế là, vấn đề ăn uống coi như được giải quyết rồi.”

Quá… Vô liêm sỉ rồi.

Ba người còn lại nào đó giờ này đều chung một tiếng lòng.

Vậy là ván này, phó đoàn trưởng Lâm toàn thắng.



Cơm tối xong xuôi, Hứa Úy cùng An Hòa thắng lợi rút binh, đôi vợ chồng tai họa vừa đi, không gian rộng thênh thang chỉ còn lại có Lâm Tu cùng Chu Mộc.

Lúc đó Lâm Tu vừa tắm gội sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt, nhưng trên người cũng đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà gam màu ấm áp chất vải thoải mái, chân dài nhẹ bước, chỉ chốc lát sau Lâm Tu đã tới đằng sau Chu Mộc đang rửa bát, đôi tay được rèn luyện đầy sức mạnh từ sau lưng khẽ ôm bờ eo không đầy một vòng ôm của người kia, Lâm Tu ghé đầu lại gần, dịu dàng gác cằm lên hõm vai hơi nông của Chu Mộc.

Hơi cứng người lại, đầu Chu Mộc nghiêng đi cực nhẹ, rồi lập tức trở về như cũ mặc anh muốn làm gì thì làm.

Mùi nước rửa bát dù không hắc lắm nhưng tản ra khá nồng, vậy nhưng trong nháy mắt Lâm Tu ôm lấy mình từ đằng sau, mùi thơm sau khi tắm mang theo mùi hương tươi mát của riêng người nọ khiến cho Chu Mộc cảm nhận rất rõ ràng.

Ấm áp, không lộ liễu, lại mang theo hương vị ấm áp như ánh mặt trời.

Lâm Tu phía sau không mở miệng, Chu Mộc cũng không nói gì.

Là sự bình yên tĩnh lặng hiếm thấy, nhưng trong lòng hai người đều có tình cảm ấm áp chậm rãi chảy qua.

Động tác trong tay Chu Mộc vẫn không hề lơi lỏng, ngón tay búp măng thon dài thành thạo lưu loát rửa sạch bát đĩa đũa thìa rồi xếp thành một chồng chỉnh tề, một loạt động tác liền mạch, ngay cả tiếng “leng keng” rất nhỏ kia đều có vẻ trong trẻo êm tai.

Đợi cho tất cả dụng cụ trong tay đều được rửa sạch sẽ, Chu Mộc dùng nước xối sạch bọt xà phòng còn dính trên tay, tắt vòi nước, vươn tay với chiếc khăn trên cái giá bên cạnh để lau nước đọng, Chu Mộc mới nhẹ nhàng gỡ tay Lâm Tu xoay người lại mắng anh: “Lúc An An nấu cơm em ở bên cạnh giúp bạn ấy, bây giờ người em còn đầy mùi khói dầu chưa tản đi đâu, anh vừa tắm xong còn ôm em… Anh không sợ chính mình cũng dính đầy khói dầu à?”

“Sợ cái gì… Đẹp lắm.” Lâm Tu nhoẻn miệng cười, lại ôm lấy vòng eo Chu Mộc từ đằng trước một lần nữa, “Hơn nữa, đằng nào tí em chẳng phải đi tắm… Cùng lắm thì anh cùng vào tắm với em — coi như là tắm uyên ương đi.”

“Chậc…” Chu Mộc lườm anh một cái, “Lâm Tu, sao trước kia em không phát hiện anh lưu manh thế nhỉ?”

“Ồ,” Lâm Tu hơi ngước mắt, “Lưu manh như thế này á?” Nói xong gương mặt tuấn tú sáp lại in một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi hồng của Chu Mộc.

“Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian. Còn nhiều chuyện em cứ để dành sau này từ từ phát hiện cũng được.”

Giống như lòng hồ yên ả đột nhiên bị người ta ném một hòn đá xuống — “tùm” một tiếng, trái tim Chu Mộc khẽ run lên.

Khi Chu Mộc còn chưa kịp thoát ra khỏi cảm xúc này, một tay Lâm Tu dễ dàng giữ cằm cô, đôi môi mỏng mát lạnh mà sắc bén mang theo xúc cảm mềm mại nhẹ nhàng áp xuống.

Chu Mộc xấu hổ và có chút căng thẳng run rẩy khép mi mắt, thế nên, cô không nhìn thấy vẻ mê loạn và tĩnh mịch vương vít trong mắt Lâm Tu giờ phút này.

Xúc cảm như cánh hoa, hơi thở như mật ngọt… Đôi mắt đen thẫm của Lâm Tu đè nén làn sóng gợn lên khi ham muốn, trong lòng cũng không nén nổi than thở —

Hôn môi thế này, quả nhiên là sẽ nghiện mà…



Sau khi tắm rửa sấy khô tóc, mặc quần áo xong xuôi ra khỏi phòng tắm, trong nháy mắt Chu Mộc liền thấy người nọ đang nhàn nhã thảnh thơi ngồi trên sofa nhấm nháp chén trà xanh trong tay.

Chậm rãi đi tới bên người Lâm Tu ngồi xuống, vươn tay nhận lấy chén trà đối phương đưa qua, Chu Mộc vừa tắm xong cảm thấy hơi khô miệng định cầm chén lên húp oàm oạp như bò, một cánh tay thon dài mạnh mẽ nhẹ nhàng ngăn cô lại.

Chu Mộc giương mắt.

“Vừa mới pha xong.” Lâm Tu nhìn người nào đó đang hấp ta hấp tấp nói: “Nóng lắm đấy. Cẩn thận bỏng lưỡi.”

Xem đi… Tính chu đáo của người này… Đúng là phủ sóng mọi nơi bất chấp mọi thời tiết đâu đâu cũng thấy không tìm được góc chết.

Mỗi một câu, mỗi một động tác, đều lộ ra tính chu đáo không ai sánh kịp của anh.

Chu Mộc cầm chén thật cẩn thận hớp một ngụm, cuối cùng lại đưa tay đặt chén xuống mặt bàn.

“A —” Chu Mộc vươn vai vặn eo, tháo đôi dép bông rồi uồn èo leo lên sofa — ngay sau đó, người cô đổ dần đổ dần, không do dự chút nào gối lên đùi Lâm Tu chính xác không lệch một ly.

Lâm Tu chậm rãi buông chén trà, đầu ngón tay mát lạnh dùng sức vừa phải nhẹ nhàng mát xa da đầu cô, chốc lát lại khẽ vuốt xuôi mái tóc dài mềm dẻo xoã tung mang hương thơm thoang thoảng của người nọ.

Lực tay kia thật sự không lệch chút nào, người nào đó vừa tắm rửa xong nhất thời thoải mái rên hừ hừ.

Cô nhóc này chắc là được anh cưng chiều đến tận xương rồi.

Khẽ rũ mi mắt, Lâm Tu tủm tỉm nhìn Chu Mộc đang gối lên đùi mình.

Cái này khỏi phải nói, dáng vẻ người này mắt lim dim biếng nhác mà thỏa mãn… thật sự có khác gì đám mèo nhà kia đâu.

Mắt thấy mí mắt người nọ chầm chậm khép lại, ngay vào lúc Lâm Tu nghĩ cô sắp ngủ say như chết rồi, Chu Mộc lại giật nảy mình một cái, mắt mở ra thao láo.

“Lâm Tu… Em phát hiện hôm nay lúc dọn nhà quên không chuyển giường về đây rồi! ! !”

Anh trái lại không quên, có điều cũng không cố ý nhớ là được.

“Anh còn tưởng chuyện gì chứ… Trong nhà không phải có giường đấy à?” Nói xong Lâm Tu liếc về phía phòng ngủ một cái.

“Hả?” Chu Mộc ngẩn ra, “Nhưng mà, anh thì biết làm thế nào? !”

“Cái gì mà ‘anh thì biết làm thế nào’?” Lâm Tu hơi ngước mắt.

“Anh nhường giường cho em thì anh ngủ ở đâu?” Chu Mộc nói tiếp: “Lần trước em tới cũng đâu có thấy chỗ này của anh có cái giường nào khác đâu — anh cũng không thể chịu thiệt thòi đi ngủ sô pha chứ?”

“Chuyện để bản thân thiệt thòi anh chưa làm bao giờ.” Lâm Tu giương mắt nhìn Chu Mộc ung dung bình tĩnh như thường, “Cho nên, đành phải để em chịu thiệt chen chúc một giường với anh thôi.”

Loại chuyện cùng giường chung gối này Lâm Tu cùng Chu Mộc không phải mới làm lần đầu tiên. Kể từ khi còn nhỏ, tới sau khi trưởng thành cũng vẫn như thế.

Nhưng tình hình trước mắt là, nhìn một nhúm nho nhỏ rúc trong góc giường túm góc chăn kia, Lâm Tu rất có cảm giác dở khóc dở cười.

Ra là nhãi con này coi anh như quân địch rồi?

Nhưng vì cuộc điện thoại khi trước, tâm tư Lâm Tu lúc này hoàn toàn không đặt vào sắc đẹp trước mặt.

“Mộc Mộc…” Lâm Tu nhẹ nhàng kéo kéo người nào đó đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, “Nói chuyện nghiêm chỉnh với em này — bây giờ có một bài phỏng vấn có thể bù vào mục bỏ trống của em, em muốn thử xem thế nào không?”

“Xoạt —” Chu Mộc tức khắc xốc chăn nhổm dậy.

“Đối tượng phỏng vấn là?”

“Ba anh.” Lâm Tu chậm rãi mở miệng nói.

“Bác Lâm? !” Nghe đến câu nói kia, Chu Mộc nghệt mặt.