Họ biết nhau từ thời còn thơ bé, cô là một cô bé nhỏ nhắn hay xì nước mũi, đáng yêu và hùng dũng. Anh là một cậu bé khá trầm tính, hay lạc đường và dễ bắt nạt. Cứ như thế bọn họ quen biết nhau, chơi cùng nhau. Thanh mai trúc mã cho đến khi cô đi du học. Rồi cô lại trở về, trưởng thành, giỏi giang và xinh đẹp.
Khi đó Chu Mộc còn là một bé con thắt bím hai bên, mỗi ngày đều buộc hai sợi dây đỏ trên đầu bộ dạng bụ bẫm đáng yêu. Cha mẹ Lâm Tu bận rộn công tác, cha mẹ Chu Mộc cũng là ông bà chủ đi sớm về khuya, lại thêm hai nhà Lâm Chu xưa nay thân thiết, vì thế nhiệm vụ trông nom Chu Mộc liền rơi lên vai bạn nhỏ Lâm lớn hơn cô bé hai tuổi.
Khoảnh khắc anh chìm vào thân thể, cô run rẩy giữa đau đớn cùng vui sướng cực hạn không đè nén nổi. Khoái cảm ồ ạt khó có thể hình dung gần như điên cuồng bao trùm hai con người đang quấn quít đắm say. Ý nghĩ không quá rõ ràng nhất thời càng trở nên hỗn loạn. Điên rồi. Cô nghĩ, giờ khắc này, bọn họ đều điên rồi.