Nước Quýt Có Gas

Chương 12: Ngư có ba chấm thuỷ




Trình Ngộ Chu cũng không dùng nhiều lực lắm, là Chu Ngư chạy trốn quá vội, xung lượng khiến cho cô lúc ngửa về sau va vào người Trình Ngộ Chu, đúng lúc là vị trí đụng vào tay vịn ghế sofa ở tiệm bida.

Vào lúc Chu Ngư kêu ra tiếng Trình Ngộ Chu bèn vội vàng buông dây đeo ba lô ra đỡ cô đứng vững, bàn tay nâng sau đầu cô, chạm vào một chỗ sưng lên vô cùng rõ.

“Sưng lên rồi.”

“Không phải do cậu, là trước đó không cẩn thận va vào.” Chu Ngư lùi về sau hai bước, tự mình sờ thử, “Sẽ không chảy máu rồi chứ?”

Trình Ngộ Chu khẽ cười thầm, “Không có ai ăn vạ như cậu đâu.”

Cô quay đầu đi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ai bảo cậu kéo mình.”

“Được, vậy mình xin lỗi. Trong nhà chắc là có thuốc giảm sưng tan bầm, cậu chờ một lát, hay là vào trong vườn ngồi.”

“Không cần không cần đâu.”

“Vội vàng như vậy làm gì, về nhà?”

Chu Ngư buột miệng thốt ra, “Mình không về nhà.”

“Không về nhà?” Trình Ngộ Chu nhìn cô rồi lặp lại lần nữa.

Chu Ngư ‘Ừ’ một tiếng, sau đó cô liền nhìn thấy Trình Ngộ Chu lấy điện thoại ra, tìm đến tên Wechat của Trình Vãn Nguyệt, click mở một cái voice chat mới nhất: “Sáng mai ba em muốn kiểm tra bài tập, hôm nay em không thể đến chỗ bà nội được, Chu Ngư nói cô ấy đã chuẩn bị về nhà rồi, trước 8 giờ gọi điện thoại đọc đáp án cho em, anh trai Chu Chu đẹp trai thông minh hơn đồ ngốc Trình Diên Thanh kia gấp trăm lần nhớ để lại một phần kem ở trong tủ lạnh, ngày mai em đến ăn đấy.”

Thời gian này trong ngõ nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có đèn đường lẳng lặng mà sáng lên.

Mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.

Chu Ngư còn xấu hổ hơn lúc mới từ toà nhà công vụ đi ra trông thấy anh.

Trình Ngộ Chu cất điện thoại, “Đi vào chờ đi.”

Anh đi vào trước, Chu Ngư nhìn bóng dáng anh, đá hòn đá giẫm dưới chân ra xa, hít sâu một hơi mới đi vào vườn theo.

Bà nội không ở đây, radio còn đang để trên bàn.

Trong phòng Trình Ngộ Chu có thuốc giảm sưng, anh tìm được rồi xuống lầu, Chu Ngư ngồi trên ghế ngả lưng, nghe được tiếng bước chân của anh thì thẳng lưng lên theo bản năng.

Trà vẫn còn nửa bình, trong không khí thoang thoảng một mùi trái cây rất thơm.

“Nếm thử không?”

Chu Ngư gật đầu.

Trình Ngộ Chu rót một ly đưa qua, xách ghế ngồi phía sau cô, thuốc là chai xịt, cô buộc đuôi ngựa, anh nhất thời không biết nên làm thế nào.

“Rất đặc biệt, là thêm quả mơ vào sao?”

“Ừ, không ăn hết, bà nội đã nấu thành mứt.” Anh vẫn cầm chai thuốc trong tay, “Thế này không tiện, mình giúp cậu tháo dây buộc tóc xuống trước nhé.”

Chu Ngư bưng ly trà, “Cảm ơn.”

Cô không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được anh do dự mấy giây rồi mới chạm vào tóc cô, tránh khỏi chỗ sưng, trong quá trình tháo dây buộc tóc xuống có mấy sợi kéo đến da đầu, chút xíu đau đớn này không đủ để cô dời lực chú ý.

Trình Ngộ Chu chẻ tóc từ chính giữa vén sang hai bên, ngón tay chạm vào da đầu, sau khi xác định chỗ sưng cầm lấy chai thuốc nhắm chuẩn xịt hai lần.

Chờ anh đứng dậy, Chu Ngư mới nhận ra mình vẫn luôn hít vào một hơi mà không thở ra.

Cũng không nhìn anh, giả vờ như thể không có việc gì buộc đuôi ngựa thấp lần nữa.

Trình Ngộ Chu đến nhà bếp cầm một bình mứt quả mơ, “Bà nội làm hai bình, bình này cậu lấy về uống đi.”

“Cách làm thế nào vậy?”

“Cho mình số điện thoại, hỏi xong mình gửi quá trình cho cậu.”

Chu Ngư thật sự không dùng WeChat, cô cũng không dùng được.

Làn da sau khi xịt thuốc hơi hơi nóng lên, mứt trái cây mới lấy ra từ tủ lạnh, bình thuỷ tinh rất lạnh, cô lặng lẽ ôm chặt một chút, “Cậu hỏi Vãn Nguyệt đi, cô ấy biết.”

Trình Ngộ Chu nói, “Cậu đã ở trước mặt mình, tại sao mình phải vòng đường vòng tìm Trình Vãn Nguyệt?”

Tất nhiên Chu Ngư sẽ không nói mình vẫn đang khó xử vì chuyện tối qua.

Cô đọc số ra, Trình Ngộ Chu lưu tên, sau khi nhập một chữ ‘Chu’ vào thì ngừng lại, “Là chữ nào? ‘Du’ trong ‘Chu Du đả Hoàng Cái’ hay là ‘Ngư’ bơi dưới sông?”

“Ngư có ba chấm thuỷ.”

“Được rồi.” Lúc Trình Ngộ Chu kéo khóa kéo ba lô của cô ra cũng tiện tay bỏ thuốc vào, “Mang về dùng đi, sáng trưa chiều một lần, không cần cảm ơn.”

Chu Ngư cũng không khách sáo nữa, “Cách nhập học vẫn còn một khoảng thời gian, cậu có chán không?”

Anh ở đây chắc là không có bạn bè gì có thể đi chơi cùng.

“Trên trấn rất nhiều người buổi tối đều thích đến bờ sông tản bộ, đèn đường ở trên con đường đó là đèn lồng, buổi tối thật sự rất đẹp, cậu có thể đi dạo thử.”

Trình Ngộ Chu đưa cô ra cổng, “Ở đâu? Mình không biết đường.”

“Rất nhiều đường đều có thể đến, cậu cứ hỏi bừa thì biết thôi.”

“Mình nghĩ, hay là cậu cảm ơn mình đi.”

Chu Ngư không hiểu, “Hả?”

Trình Ngộ Chu nói, “Mình nghe không hiểu tiếng địa phương nơi này lắm, đợi khi nào cậu rảnh dẫn mình đi bờ sông tản bộ, coi như là cảm ơn chai thuốc kia.”

Đâu có ai như vậy.

Nhưng cô vẫn nói, “…Được.”

Chu Ngư cúi đầu nhìn cái bóng lờ mờ trên đất, bọn họ giống như tựa vào nhau.

Trình Ngộ Chu chợt hỏi, “Có phải là cậu không thể uống được rượu không, đồ uống chứa cồn nồng độ thấp cũng không được?”

Chuyện gì đến vẫn phải đến, trong lòng Chu Ngư lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, “Không phải! Mình uống rất giỏi.”

Trình Ngộ Chu nhớ lại chuyện tối qua, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, “Vậy à?”

Anh cũng là lúc dọn dẹp phòng mới phát hiện đó là bình đồ uống chứa 3% cồn.

“Tất nhiên rồi, bọn mình người ở đây bất kể nam nữ già trẻ đều uống rất giỏi.” Chu Ngư càng nói càng chột dạ, dứt khoát không nói thêm nữa, “Mình đi đây, Vãn Nguyệt còn đang đợi mình.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

Chu Ngư xoay người, Trình Ngộ Chu đứng ở cổng nhìn cô đi xa.

Lúc đi qua đèn đường ở khúc rẽ, Chu Ngư cố ý tăng nhanh bước chân, về nhà lấy chai thuốc kia ra và băng cá nhân chưa dùng hết đặt cạnh nhau.

Trình Vãn Nguyệt đang đợi điện thoại của Chu Ngư, đáp án bài thi toán rất dễ đọc, hai mươi phút là đủ.

Trình Vãn Nguyệt viết xong câu cuối cùng thì ném bài tập sang một bên, vô cùng bí ẩn mà hỏi Chu Ngư, “A Ngư, cậu có từng xem cái đó chưa?”

“Cái đó?”

“Thì là loại phim đó đó, đầu tiên là hôn, sau đó cởi quần áo, rồi sau đó thì bắt đầu…” Cô ấy vỗ hai tay vào nhau.

Chu Ngư phản ứng kịp, bộ phim tình cảm ngày hôm qua chỉ có hai cảnh hôn rất dài, cũng cởi quần áo, nhưng không cởi hết, cũng không có ‘rồi sau đó’.

“…Chưa từng xem.”

“Mình đã copy một bộ từ máy tính của Cao Duệ, cậu muốn xem không?”

“Cậu xem rồi sao?”

“Chưa, mình sợ buồn nôn lắm, các cậu ấy nói đa phần cái đó của đàn ông đều không đẹp lắm, vừa đen vừa xấu.” Chuyện gì Trình Vãn Nguyệt cũng nói với Chu Ngư, cô ấy chưa bao giờ lo lắng sẽ có người thứ ba biết, “Kiểu nam sinh trắng trẻo sạch sẽ có thể là màu hồng nhạt.”

Chẳng hạn như Khanh Hàng.

Tất nhiên, lời này cô ấy sẽ không nói.

Chu Ngư nghĩ, Trình Ngộ Chu không thuộc về kiểu vô cùng trắng, nhưng cũng là trắng, có thể là vì mùa hè luôn phơi nắng, anh lại thường xuyên đi chơi bóng, làn da lộ ra bên ngoài bị phơi đen, lần đó anh trèo lên cây hái quả mơ, cô đứng dưới tàn cây thấy được cơ bụng của anh, làn da ở eo bụng rất trắng.

“Mình cũng không biết, nếu cậu sợ buồn nôn thì đừng xem.”

“Nhưng mình tò mò.” Trình Vãn Nguyệt đeo tai nghe, cô ấy nằm sấp trên giường, đung đưa hai chân, “Cậu không tò mò sao? Mình vốn muốn hai chúng ta cùng nhau xem, nếu buồn nôn quá thì nhanh chóng tắt đi, nhưng mà hai chúng ta xem hình như có chút kỳ quái.”

“Ừ, đúng là có chút.”

“Thế vẫn là trước tiên không xem nữa, đợi thi đại học xong hẵng xem, đến lúc đó mình cũng gửi cho cậu một phần.”