Nước Quýt Có Gas

Chương 39




Sau Tết nhân viên công tác xã đến nhà họ Châu tìm hiểu tình hình, bà ngoại không thể tự chăm sóc bản thân, xem như là một trong những người già lớn tuổi nhất trong huyện, tâm tình của Lưu Phân lúc tốt lúc xấu, phải dựa vào thuốc để ổn định, không có khả năng một mình chăm sóc bà cụ.

Họ kiến nghị Châu Ngư đưa bà ngoại đến viện dưỡng lão mới xây, có chính phủ trợ cấp, chi phí phải nộp mỗi tháng cũng không nhiều.

Bà ngoại cười ha hả, hỏi gì cũng nói được.

Cho dù nhân viên công tác không tới, Châu Ngư có lẽ cũng cần phải bắt đầu suy nghĩ những chuyện này rồi, dù cho cô có đến thành phố gần nhất học đại học, cũng chẳng có cách nào mỗi tuần đều trở về.

Nhưng Lưu Phân không đồng ý.

Châu Ngư biết sẽ là kết quả này.

Vào học điều chỉnh chỗ ngồi một lần nữa, Trình Diên Thanh và Ngôn Từ trở thành bạn cùng bàn, nhưng ngày hôm sau Ngôn Từ đã không đến trường nữa.

Học sinh có thể xin ôn tập tại nhà, Lý Chấn cũng sống ở đường Trường Xuân, sẽ bớt thời gian mang đề thi các môn cho Ngôn Từ, nếu không vội cũng sẽ vào nhà ngồi một chút, trong nhà tất cả đều là đồ mới, Ngôn Từ trông giống như đang làm lại từ đầu, nhưng Lý Chấn luôn cảm thấy cậu ta vẫn chưa thật sự bước ra khỏi bóng tối, dù cho mỗi lần đến cậu ta đều đang đọc sách, nhưng ánh mắt con người không thể nói dối.

Trình Ngộ Chu trở lại trường muộn mười ngày, chỗ của anh ở phía sau Châu Ngư, trước khi hết tiết tự học buổi sáng Châu Ngư không hề phát hiện ra anh đã đến trường, mãi đến khi cô chuyền bài thi mới phát xuống ra phía sau, vừa khéo là tờ cuối cùng, cô không quay đầu lại, sau khi gấp lại xong cầm bằng một tay để lên bàn của anh ở sau lưng.

Ngón tay phía dưới bài thi bị nắm lấy.



Châu Ngư sửng sốt, không khí lớp học trầm lặng ảm đạm hệt như đột nhiên sôi động trở lại, cửa sở mở ra để thoáng gió, chẳng biết là ai đã buộc một chiếc chong chóng giấy vào lan can, bị gió thổi xoay vòng vòng.

Cô cảm nhận được ngón áp út bị đeo một cái gì đó lên, lúc quay đầu lại, Trình Ngộ Chu cũng đang nhìn cô.

Là thẻ kẹp sách được làm bằng lá của cây ngô đồng, anh đeo sợi dây thừng nhỏ được buộc vào phần gốc lá lên ngón tay cô.

“Lá cây năm ngoái, vẫn luôn kẹp ở trong sách, Tết đến không có việc gì làm bèn lấy ra gia công một chút.”

“Đẹp lắm.” Cô thật sự thích, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng, “Mình không có gì có thể tặng cậu.”

“Không có sao?” Trình Ngộ Chu nghĩ ngợi, “Có mà.”

Châu Ngư chỉ vào bài tập trên bàn, “Chỉ có một đống bài thi.”

Vậy mà Trình Ngộ Chu cũng không hề nhìn về phía những bài thi đó, bạn học trong lớp không phải đang ăn gì đó thì cũng là đang ngủ, bên ngoài hành lang cũng có vài người đang đứng, nhưng đều là đưa lưng về phía lớp học.

Anh có thể làm chút chuyện xấu.

Sẽ không có ai phát hiện.

Trình Ngộ Chu duỗi một chân ra phía trước, móc lấy ghế Châu Ngư kéo về sau, cô nằm nhoài trên bàn anh, cơ thể vì quán tính mà nghiêng đến trước mặt anh, anh thuận thế tiến đến gần, chỉ xuýt chút nữa là hôn tới, nhưng anh không.

Bạn học đang lau bảng xoay người lại, trước khi cậu ta nhìn về phía bên này Trình Ngộ Chu đã lùi trở về khoảng cách thích hợp, Châu Ngư không thích bị bạn học trong lớp bàn luận.

Hôm nay anh không mặc đồng phục.

Châu Ngư nhớ tới mùa hè năm ngoái lúc nhìn thấy anh ở tiệm tạp hóa, anh cũng là mới từ Nam Kinh trở về, trên người có một loại cảm giác khoảng cách con nhà giàu.

Đồng phục có lẽ là thứ duy nhất không có sự chênh lệch giữa bọn họ.

“Cả kỳ nghỉ không mặc để trong tủ quần áo suốt nên có mùi, hôm qua giặt luôn cả hai bộ, vẫn chưa khô.” Trình Ngộ Chu kéo khóa kéo áo khoác, “Cậu muốn ăn gì? Mình đi mua.”

Châu Ngư nói, “Trước khi vào học mình uống sữa đậu nành rồi, cậu mau đi ăn đi.”

“Buổi sáng mình cũng ăn rồi, cháo với trứng gà nội nấu.” Trình Ngộ Chu lại ngồi xuống, thật ra anh rất muốn sờ mặt cô một cái, nhưng người ăn sáng xong trở về lớp càng lúc càng nhiều, “Sao cậu lại gầy đi rồi?”

“Là do mình mặc quần áo ít, thật ra không hề nhẹ đi cân nào.” Thành tích cuối kỳ của Châu Ngư cũng không tính là tốt.

Bài thi cuối kỳ là dựa theo tiêu chuẩn của kỳ thi Đại học ra đề, Khanh Hàng mỗi lần kiểm tra đều giữ vững đứng đầu khối, cô cũng từng vào top mười, nhưng chỉ có hai lần, mỗi lần thi tháng sau đó đều không vượt qua được ranh giới này.

Càng mong muốn lao ra, kết quả lại càng rời xa mục tiêu.

Kỳ nghỉ cô ra ngoài rất ít, làm bài thi lại từ đầu một lần nữa, câu sai có cơ hội được sửa lại, nhưng thi đại học chỉ có một lần.

“Chỉ là ăn không nổi, mình còn lo sẽ béo.”

Vụ án vi phạm quy định mỏ than đã có tiến triển, hiện tại Trình Ngộ Chu không có ý định nói cho Châu Ngư, “Cậu đừng tự tạo cho mình áp lực lớn quá, vẫn còn thời gian ba tháng.”

Hai lần Châu Ngư cố nói dối đều bị anh nhìn thấu, trong lòng vừa ngượng vừa vui, “Làm sao cậu biết mình đang nghĩ gì?”

Trình Ngộ Chu cười cười, “Ừ nhỉ, làm sao mình biết vậy, cậu đoán xem.”

Bởi vì cô đã quá muốn rời khỏi nơi này rồi.

Nhưng xiềng xích trói buộc trên người cô quá nặng, khiến cho cô nửa bước khó đi, mà từ bỏ thì lại không cam lòng, mỗi một ngày đều quẩn quanh đấu tranh giữa lùi bước và dũng cảm. Đêm hôm 30 Tết ấy, cô mơ một giấc mơ, trong mơ cô biến thành một con chim, bay đến xem cây ngô đồng, sông Tần Hoài mà anh nói, hệt như một du khách từ giữa núi non đến dinh tổng thống, thế nhưng vừa thức giấc vẫn là như ban đầu.



Cuối kỳ năm trước là lần đầu tiên toàn tỉnh thi chung, Khanh Hàng không chỉ là đứng đầu khối THPT số Một Bạch Thành, cũng là đứng đầu toàn tỉnh.

Trường học hằng năm đều cử anh ta đi tham gia thi toán, vinh dự là của trường, cũng là của cá nhân anh ta, tin tức giáo viên từ văn phòng tuyển sinh Thanh Hoa liên hệ anh ta tham gia thi viết với phỏng vấn tự chủ tuyển sinh rất nhanh đã truyền ra xung quanh.

Có hâm mộ, có khinh thường.

Trình Vãn Nguyệt không phải là người cuối cùng biết đến, nhưng cũng không phải là người đầu tiên.

Trước lúc này đã vì một chuyện nhỏ chiến tranh lạnh nửa tháng, sau khi cô biết cũng không hề đi tìm Khanh Hàng, vẫn là một Trình Vãn Nguyệt kiêu ngạo cởi mở như cũ.

Thời gian nghỉ ngơi chiều Chủ nhật, khiến cho bọn học sinh dưới áp lực học tập cường độ cao có thể tạm thời thở một hơi, Trình Vãn Nguyệt và Trình Diên Thanh đều không vội về nhà, thời tiết đẹp, Trình Ngộ Chu đánh bóng xong, ở bên cạnh sân thể dục cầm trái bóng rổ chọc Châu Ngư, cả buổi sáng cô đều ở trong phòng học, học đến mơ mơ màng màng, bóng rổ ở ngay trước mặt cô, cô cũng không giành được.

Khanh Hàng đang đợi Trình Vãn Nguyệt, đợi cô ấy rời khỏi đám nam sinh trên sân bóng rổ.

Cô ấy đã hứa với anh vô số lần nhưng chưa một lần thật sự làm được.

Một nam sinh cười đùa nói, “Sao mà mấy người họ Trình đều thích giúp đỡ người nghèo thế? Nữ cũng vậy, nam cũng vậy, lẽ nào chuyện này cũng có thể di truyền gia tộc?”

“Nhà họ Trình nuôi Khanh Hàng cũng đâu phải là ngày một ngày hai, bò từng bước một ra khỏi xóm nghèo, sau này là lòng muông dạ thú hay là tri ân báo đáp, khó nói chắc. Có điều, nhìn bộ dạng của Trình Vãn Nguyệt cũng có vẻ không mấy quan tâm.”

“Năm ngoái chuyện Trình Ngộ Chu đánh Vương Sấm chẳng phải là vì Châu Ngư sao? Hình như là Vương Sấm đã chụp ảnh Châu Ngư gửi vào trong nhóm, bị cậu ta nhìn thấy.”

“Ảnh như thế nào? Cậu xem rồi?”

“Chưa từng xem, tôi nghe nói cấp Hai Vương Sấm từng theo đuổi Châu Ngư, không tán được, có lẽ cũng chẳng phải là ảnh bình thường gì rồi.”

Trình Ngộ Chu từng đọc kiểm điểm vào lúc kéo cờ hôm thứ Hai, sau đó anh nói là chơi bóng xảy ra chút mâu thuẫn, Châu Ngư cũng tin, đến bây giờ từ trong miệng hai người không quen biết mới biết được là vì mình.

Ba năm cấp Ba cô đều chưa từng tiếp xúc với Vương Sấm, không có khả năng có ảnh chụp phức tạp gì.

Tin đồn cũng là càng truyền đi càng hoang đường, vào học cho đến bây giờ Ngôn Từ đều không đến trường, có người còn nói anh ta phạm tội bị bắt đi rồi.

Trình Vãn Nguyệt không nghe thấy mấy chuyện này, cô ấy nhặt cặp lên vẫy tay với đám nam sinh kia, đơn thuần là vì khát nước, muốn đi mua đồ uống uống, trước đó hai phút Khanh Hàng cũng đã đi mất.

“Ngư, mình về nhà nha.”

“Ừ, ngày mai gặp.”

Trình Ngộ Chu cất bóng rổ xong xuống lầu, Châu Ngư vẫn đang ngồi ở chỗ trước khi anh lên lầu.

Anh đi tới lấy đi quyển từ vựng đang mở che mặt cô ra, ánh nắng chiếu vào mặt cô, làn da trắng đến mức có chút trong suốt.