Nước Quýt Có Gas

Chương 42




Tuổi trẻ không biết tháng năm dài.

Mấy ngày sau khi Khanh Hàng đi, tâm trạng Trình Vãn Nguyệt không tốt mắt thường cũng có thể thấy được, nhưng cô ấy từ đầu đến cuối đều không gọi một cuộc điện thoại.

Cô ấy thử đặt sự chú ý vào trong học tập, nhưng đề bài không biết vẫn là không biết, vào lớp thất thần, tan học mệt rã rời, ngay cả nhà vệ sinh cũng có thể đi nhầm.

Buổi tối Châu Ngư đi tìm cô ấy ăn cơm, ở bên ngoài phòng học đợi rất lâu.

“Vãn Nguyệt, cậu chảy máu mũi rồi.”

Trình Vãn Nguyệt sờ sờ mũi, ngón tay dính vết máu.

Có nam sinh đùa cô ấy, “Trình Vãn Nguyệt, hồi nãy cậu ở nhà vệ sinh đã nhìn thấy ai khỏa thân sao ha ha ha ha ha?”

Châu Ngư nghe thấy tiếng nói chuyện thì nhìn sang, vội vàng lấy khăn giấy giúp Trình Vãn Nguyệt lau máu mũi, cùng cô ấy đến bồn nước rửa sạch.

Cái áo này cô ấy rất thích, bây giờ đã nhỏ lên hai giọt máu, màu sắc đậm lên rất khó coi.

“Còn khó chịu không? Mình đi với cậu đến bệnh viện xem thử nhé.”

“Không sao đâu, chắc là nóng trong người thôi.” Trình Vãn Nguyệt lắc đầu, lúc cô ấy đánh răng lợi cũng hơi chảy máu, “Anh mình đâu?”

Châu Ngư cũng không đề cập tới Khanh Hàng, vẫn hệt như bình thường, “Hai chúng ta trò chuyện, không gọi cậu ta, cậu muốn ăn gì? Nóng trong người thì phải ăn thanh đạm chút.”

Trình Vãn Nguyệt cũng chẳng có khẩu vị gì, “Gì cũng được, mình không đói lắm.”

Hai người cùng nhau xuống lầu, khoảng thời gian này các quán ăn nhỏ gần trường học đều đông nghẹt, bọn họ đi đến một nơi hơi xa một chút ăn miến thịt bò.



Ngôn Từ từ phía đối diện đi tới, Châu Ngư trông thấy anh ta trước.

Sau khi Tết Âm Lịch trôi qua, cô cũng chỉ từng nhìn thấy Ngôn Từ ở trong lớp vào ngày nhập học, tóc anh ta rất dài, có thể là do nguyên nhân ít ra ngoài, làn da cũng trắng hơn so với hồi hè rất nhiều, đội một chiếc nón lưỡi trai, khoảnh khắc ngẩng đầu lên đối diện với cô, rất nhanh đã vô cùng bình thản dời mắt đi.

Anh ta giống hệt như là đang nhìn một người xa lạ không mấy quan trọng.

Nếu như không phải Trình Vãn Nguyệt vẫy tay với anh ta, anh ta cũng đã đi qua phía bên kia đường rồi.

“Ngôn Từ, cùng đi ăn cơm nhé.”

“Anh ăn rồi, em ăn đi.”

“Anh đi làm gì vậy?”

“Có chút việc.”

Chỉ mấy câu như vậy.

Lúc trước có một khoảng thời gian cũng là như thế này.

Sau này bởi vì hai anh em nhà họ Trình lúc nào cũng gọi Châu Ngư với Ngôn Từ đến chơi chung, dần dà, Ngôn Từ cũng không còn thờ ơ với Châu Ngư giống như hồi sau khi mới xảy ra vụ tai nạn đó nữa. Bây giờ anh ta chuyển đến đường Trường Xuân rồi, cũng không đến trường, lớp Mười hai kỳ nghỉ ít, cơ hội chơi với nhau cũng đã ít đi.

Châu Ngư không thích mùi rau thơm, quên bảo ông chủ không bỏ rau thơm, hai bát canh thịt bò sau khi bưng lên bàn ở trên bề mặt có một lớp rau thơm vụn xanh mơn mởn nổi lên.

Trình Vãn Nguyệt gắp toàn bộ rau thơm ở trong bát Châu Ngư vào trong bát mình, ăn nửa bát đã no mất.

“Trình Diên Thanh nói, các cậu sắp chuyển đến thành phố.”

“Ừ, ba mình vẫn còn ít công việc, đợi bọn mình thi xong rồi chuyển, bà nội cũng đồng ý, bà ở với gia đình mình một khoảng thời gian, rồi lại đến Nam Kinh ở với chú hai thím hai một khoảng thời gian. Nhưng căn nhà cũ ở thị trấn không bán, sau này có thể vẫn sẽ trở về ở. Trình Diên Thanh muốn đến Bắc Kinh, Tần Doãn lại trượt kỳ thi nghệ thuật, chị gái cậu ta cũng bặt vô âm tín ở bên trong giới giải trí, hoàn toàn không giúp được cậu ta, Bắc Kinh đâu có dễ sống như vậy chứ, cũng chẳng biết tên ngốc Trình Diên Thanh đó nghĩ như thế nào. Trình Ngộ Chu chắc là muốn thi Đại học Nam Kinh, mình thì có thể thi đậu chỗ nào thì đi chỗ đó, không đến lượt mình chọn trường đại học, có lẽ là ở trong thành phố rồi, Ngư, cậu thì sao? Cậu muốn đi đâu?”

Châu Ngư chỉ nói, “Vẫn chưa biết.”



Ngày 20 tháng 4 hôm nay là thứ bảy, học sinh lớp Mười hai vẫn đang đi học, Tứ Xuyên xảy ra động đất cấp 7.0, Bạch Thành cũng có chấn cảm rõ ràng.

*chấn cảm: cảm giác sinh ra do động đất.

Trường học dùng phát thanh thông báo học sinh nội trú nghỉ học nửa ngày, có vài học sinh ngoại trú buổi trưa không để ý xem điện thoại, đã bỏ lỡ tin tức, vẫn đi đến trường học.

Buổi trưa Châu Ngư về nhà ăn cơm, ngủ nửa tiếng, đồng hồ báo thức vừa vang lên đã thức dậy rửa mặt, vội vàng đến trường.

Vừa rẽ qua khúc cua đã thấy Trình Ngộ Chu, anh vẫn đứng bên cạnh ngọn đèn đường đó.

Rất nhiều buổi tự học buổi tối kết thúc, anh đưa cô về, đều là ở nơi đó nhìn cô về nhà, đợi đến sau khi không nhìn thấy bóng lưng của cô mới xoay người.

“Sao anh lại tới đây?”

“Lo cho đồ ngốc em ngốc ngếch mà chạy tới trường học.”



“… Buổi chiều không học sao?”

“Không học, hồi một giờ hơn thông báo.” Trình Ngộ Chu cười cười, “Lúc ngủ không cảm nhận được giường đang rung à?”

Châu Ngư mờ mịt lắc đầu, “Không có, đồng hồ báo thức vang lên em mới dậy, thảo nào hàng xóm đều ở bên ngoài nói chuyện.”

“Em không nghe à?”

“Các bà ấy thích tụ tập lại một chỗ buôn chuyện, nói chuyện nghe cứ như thật vậy, mỗi lần như thế em đều phải chạy thật nhanh, nếu không chủ đề tiếp theo chính là em.” Lúc Châu Ngư nói đã có một bác gái ló đầu nhìn về phía bên này, “Không đi học nữa, vậy chúng ta đến thư viện?”

“Được.”

Chấn cảm ở Bạch Thành không phải mạnh lắm, nhưng tin tức ở Tứ Xuyên rất nhanh đã được đưa ra.

Lưu Phân đỡ bà ngoại ra sân ngồi, không đi đến nơi nhiều người hóng hớt.

“Ngư với anh chàng đẹp trai kia, tôi đã thấy rất nhiều lần rồi.”

“Hình như là cháu trai của huyện trưởng Trình, buổi tối có lần tôi đến trường học đón con gái nhà chúng tôi, cũng đã nhìn thấy, trên đường đi vừa nói vừa cười. Hai vợ chồng cậu Hai nhà họ Trình hình như là sống ở Nam Kinh thì phải, Nam Kinh quả thật là một nơi tốt, chỉ là cách chỗ này của chúng ta quá xa.”

“Ngư vừa hiểu chuyện lại vừa xinh đẹp, chỉ là gánh nặng ở nhà quá nặng, bà ngoại thì không tự sinh hoạt được, mẹ ruột thì lại bộ dạng thế kia, thật là khổ cho con bé. Con gái mà, phải nhẫn tâm một chút, bản thân mới có thể sống tốt được, thi một trường đại học tốt, cách nhà xa xa, tốt nghiệp rồi lại lấy một người chồng tốt, cả đời cũng không lo nghĩ. Hễ là đàn ông không có chút bản lĩnh, nhìn thấy gia đình này, vẫn thật sự là không dám cưới.”

“Lời nói có vẻ khó nghe nhưng đúng là sự thật.”

Mỗi một câu của mấy người phụ nữ đều chui vào trong tai Lưu Phân, bà đau đầu vô cùng, bắt đầu có chút sốt ruột.

Trong đầu tràn ngập những chuyện ngổn ngang lộn xộn, ký ức đã bị cắt đứt kể từ ngày bất thình lình biết được Châu Lập Văn đã chết, bà dốc sức mà nghĩ, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra được.

Bà đứng dậy đi qua đi lại trong sân, trong miệng lẩm bẩm gì đó, vào nhà rồi lại đi ra, lại đi vào, đứng ở cửa nhìn chằm chằm phòng Châu Ngư, đột nhiên xông tới đẩy cửa ra.

Sách trên bàn bị bà lục lọi đến lộn xộn, một tờ giấy ghi chú viết đầy ‘Nam Kinh’ rơi ra, bà dùng tay xé, dùng chân giẫm.

Sau khi đụng vào góc bàn lại đột nhiên tỉnh táo trở lại, hốt hoảng mà nhìn đống hỗn độn trên đất.

Hôm nay thư viện chẳng có ai, ngay cả đứa trẻ con xem sách ảnh cũng không có, nhân viên quản lý cũng ở bên ngoài bàn tán chuyện động đất với người khác.

Châu Ngư chưa xem tin tức, nghe xong mới cảm thấy sợ hãi trong lòng, con người ở trước thiên tai quá nhỏ bé, căn nhà ở quê Khanh Hàng chính là bất ngờ bị lũ tàn phá.

Trình Ngộ Chu nghe điện thoại của Tần Nhất Minh xong, lấy bừa một quyển sách ở trên kệ, đi tới ngồi bên cạnh Châu Ngư.

Châu Ngư mang theo bài thi, không có bàn, bèn nằm nhoài lên sàn nhà.

Cô dùng nắp bút khẽ chọc vào eo Trình Ngộ Chu, “Câu này làm như thế nào?”

Vật lý là môn yếu kém của cô, nhất là mấy câu hỏi lớn cuối cùng, hai lần cô thi kém đều là do Vật lý kéo điểm.

Trong mấy phút Châu Ngư đang tìm ý tưởng thì Trình Ngộ Chu đã xem qua đề bài rồi, đúng là rất khó, anh cầm lấy cây bút trong tay cô qua, trước khi giảng bài lại đổi ý, “Không thể dạy không em chứ?”



Châu Ngư nghĩ ngợi, lấy từ trong túi ra một viên kẹo, mấy ngày nay bà ngoại luôn muốn đi theo cô đến trường, trong mỗi bộ quần áo của cô đều chứa kẹo.

Kẹo chanh cô dùng để xốc lại tinh thần cho mình, vị chua rất mãnh liệt, Trình Ngộ Chu nuốt cũng không được, nhổ ra cũng không xong.

“Anh xem thử là ai đang cười trộm.” Trình Ngộ Chu cúi người xích lại gần, trán kề lấy trán cô, “Là em sao?”

Châu Ngư cười nói, “Có phải là rất kích thích không, thoáng cái đã tỉnh táo rồi.”

“Ừ, đúng là rất kích thích, em cũng nếm thử đi.”

Mỗi một tầng kệ sách đều xếp đầy sách, từ cửa nhìn vào không nhìn thấy được tận cùng bên trong, mặt cô bị che phía sau một quyển tạp chí mở ra, lúc lộ ra ngoài lần nữa mặt đã đỏ ửng.

Trình Ngộ Chu nhắm hai mắt nằm trên sàn nhà, hai tay kê sau đầu, hơi thở vẫn còn rất nặng nề, “Muốn nhanh thi xong thật đó.”