Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 39




Ở đoàn phim.

Mạc Dịch Trình nhận được điện thoại của Trần Thăng, Trần Thăng vừa mở miệng ra đã hỏi: "Cậu nói xem, chó làm sinh nhật thì phải tặng quà gì bây giờ?"

Mạc Dịch Trình: "..."

Hình như Trần Thăng thực sự rất phiền não, "Hôm qua cậu ấy tranh đồ chơi với con mèo Anh lông ngắn trong nhà, hay là tôi tặng cậu ấy con vịt vàng nhỉ?"

Mạc Dịch Trình: "..."

Trần Thăng ngồi trong phòng làm việc vỗ đùi, "Tặng con gà la hét (*) đi! Tui thấy trên mạng có nhiều con chó thích gà la hét lắm ấy!"

(Gà la hét chính là con quỷ này, đủ mọi kích cỡ và available on Tiki ( ³ω³))

Rốt cuộc Mạc Dịch Trình cũng gian nan lên tiếng, "Cậu muốn tặng quà cho Phó Trường Cung à?"

Trần Thăng nói: "Đúng vậy đấy, sáng nay hệ thống thông báo cho tôi biết, nói là đến ngày sinh nhật của tinh linh nhỏ rồi."

Mạc Dịch Trình hơi khựng lại, không biết là nghĩ đến chuyện gì.

Trần Thăng thấy mãi một lúc mà Mạc Dịch Trình vẫn không nói lời nào, "Dịch Trình, cậu góp ý giúp tôi với."

"Tại sao cậu... không tặng cho cậu ấy mấy món cho người dùng đi? Chẳng hạn như bàn phím trò chơi ấy."

"Cho người? Cậu ấy là chó mà!"

Mạc Dịch Trình hơi nghi ngờ chỉ số thông minh của Trần Thăng có phải lại bắt đầu đào tẩu rồi không, Không phải gửi vào là xong rồi sao."

"Gửi cái gì cơ?" Trần Thăng không hiểu.

Có thế Mạc Dịch Trình mới biết, không phải tinh linh nhỏ cứ đạt đủ cấp thì sẽ có thể chuyển phát vật phẩm một cách tùy ý, phải vừa đạt cấp 3, mức độ yêu quý dành cho người chơi vừa đạt đến một mốc nhất định thì mới được, dù sao chức năng như gửi vật phẩm này cũng hơi riêng tư.

"Giá trị yêu quý của Trường Cung đối với tôi hiện giờ cũng không phải là thấp, thế nhưng cũng không cao lắm, không gửi vào được." Trần Thăng phiền muộn.

Mạc Dịch Trình ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo: "Vậy tại sao cậu không mua đồ trong cửa hàng của trò chơi, sau đó đưa trực tiếp cho cậu ấy luôn?"

Trần Thăng: "..."

Nói chuyện với Trần Thăng xong, Mạc Dịch Trình về xe bảo mẫu bật trò chơi lên.

Lúc này Nguyện Tác đang cắm cúi vẽ vời, câu chuyện đăng trên Weibo đã cập nhật đến đợt thứ chín, tinh linh nhỏ trong truyện gần đây ăn đến nỗi mập ra thêm một lớp thịt, còn bị bác sĩ cười trêu nữa, vậy mà chủ nhân chính nghĩa hào hùng lại một mực chắc chắn rằng do chất liệu nên quần áo bị co lại.

Kỹ thuật hội họa của Nguyện Tác tiến bộ nhanh chóng, xây dựng nội dung câu chuyện cũng càng ngày càng tốt, thường hay có những điểm chọc cười và nhiều chỗ đáng yêu, vậy nên bình luận bên dưới Weibo cũng ngày một nhiều hơn. Mỗi lần Mạc Dịch Trình đăng nhập vào tài khoản phụ đi bấm khen sẽ luôn thấy có mười mấy người để lại bình luận bên dưới và chia sẻ đi. Thỉnh thoảng còn gặp phải mấy quảng cáo nhỏ (*), Nguyện Tác sẽ trả lời lại ở bên dưới một cách cực kì nghiêm túc: Lừa gạt người ta là không tốt đâu! Tui đã báo cáo bạn rồi đó! Theo sát sau đó lại là một đám độc giả ha ha ha ha, còn có mấy câu như mau lại đây bắt nạt bé ngốc đi này.

(Gốc là 打小广告, tức là những quảng cáo bất hợp pháp, chẳng hạn như mấy tờ giấy quảng cáo dán đầy trên các trụ điện á.)

"Đô Đô." Mạc Dịch Trình kêu một tiếng.

Nguyện Tác đang vẽ tranh thật chăm chú bị giật hết cả mình. Lúc quay người lại thấy Mạc Dịch Trình bèn nở nụ cười ngay tức khắc, hàm răng trắng muốt ngay ngắn sáng lấp lánh, "Mạc Dịch Trình ơi, phần phim hôm nay đã quay xong chưa ạ?"

Mạc Dịch Trình trả lời: "Vẫn chưa, đang nghỉ ngơi."

"Ò vậy hả, vậy anh có muốn uống nước trái cây không?" Nguyện Tác đã đứng dậy định đi lấy nước trái cây cho Mạc Dịch Trình thì bị gọi lại.

Mạc Dịch Trình nói: "Đô Đô, ban nãy Trần Thăng nói cho tôi biết hôm nay là sinh nhật của Trường Cung."

Nguyện Tác kinh ngạc, "Tui... tui không biết luôn, vậy tui cần phải chuẩn bị cho Trường Cung một phần quà rồi."

Mạc Dịch Trình gật đầu, "Chuyện này lát nữa chúng ta nói tiếp, bây giờ để tôi hỏi nhóc một câu trước đã."

"Vâng, được ạ!" Nguyện Tác nghe thấy Mạc Dịch Trình nói muốn hỏi thì lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

"Sinh nhật của Đô Đô vào ngày mấy?" Mạc Dịch Trình hỏi.

Đô Đô hơi sửng sốt, "Sinh... sinh nhật của tui à."

Mạc Dịch Trình thấy bé con trông có vẻ bối rối, cứ nghĩ rằng cậu không phân biệt được thời gian ở thời không của cậu và thời gian ở hiện tại, bèn nói: "Nếu như thời gian chỗ nhóc có sự khác biệt cũng cứ nói với tôi đi, rồi chúng ta cùng tính."

Nguyện Tác vội vã xua tay, "Không, không khác gì đâu."

"Vậy thì vào ngày nào?" Mạc Dịch Trình truy hỏi.

Nguyện Tác nghĩ ngợi trong chốc lát, ngón tay xoắn vào nhau, cuối cùng mới nói lí nhí: "Ngày 3 tháng 11."

Mạc Dịch Trình ngẩn ra, sắc mặt loáng cái đã thay đổi.

Ngày 3 tháng 11, không phải là... ngày mà hệ thống gặp sự cố hay sao?

Vậy là từ sáng hôm đó hệ thống đã gặp sự cố rồi nên không gửi thông báo sinh nhật, đâm ra Mạc Dịch Trình hoàn toàn không biết gì. Mà bé con, lại phải trải qua ngày sinh nhật trong nỗi sợ hãi và uất ức cực độ.

Thật lâu sau đó Mạc Dịch Trình mới lại nói tiếp: "Đô Đô muốn quà sinh nhật gì nào?"

"Không... không cần đâu." Được gặp lại Mạc Dịch Trình đã là món quà tuyệt vời nhất trần đời này rồi, đêm hôm đó cậu ôm ảnh chụp của Mạc Dịch Trình, đã ước chính điều ước sinh nhật này đấy! Giờ đã thực hiện được rồi nè!

"Vậy... hôm nay chúng ta làm sinh nhật bù, được không?" Mạc Dịch Trình muốn đền bù cho bé con, bây giờ đặt bánh kem làm theo yêu cầu và chuẩn bị quà tặng đều vẫn còn kịp.

Nguyện Tác lắc đầu, "Không cần đâu mà, công việc của Mạc Dịch Trình quan trọng hơn."

Phần diễn của Mạc Dịch Trình hôm nay quả thật rất nặng, ban sáng đã có nói với Nguyện Tác là sẽ về hơi trễ.

"Không sao đâu, chạy một chút cũng được mà."

Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình kiên quyết vậy thì siết chặt nắm tay, ngẫm nghĩ trong giây lát, cuối cùng lấy hết dũng khí mà nói: "Tổ chức... tổ chức sinh nhật cũng được, nhưng mà... có thể, làm chung với Mạc Dịch Trình được không?"

Mạc Dịch Trình ngẩn người. Nếu như Nguyện Tác không nói, chính hắn cũng sắp quên mất ba ngày nữa chính là sinh nhật của mình.

"Có được hông?" Nếu như có thể tổ chức sinh nhật cùng với Mạc Dịch Trình thì đấy nhất định là điều hạnh phúc nhất.

Mạc Dịch Trình gật đầu, "Được, vậy chúng ta sẽ cùng tổ chức sinh nhật." Nhìn Nguyện Tác cười thật vui sướng, dường như Mạc Dịch Trình nghĩ đến điều gì đó, hắn hơi khựng lại, rồi hỏi: "Đô Đô, nhóc đã sớm biết sinh nhật của tôi rồi đúng không?"

"Vâng." Gần một tháng trước sinh nhật Mạc Dịch Trình, một số fan đã bắt đầu râm ran trên mạng rồi.

"Vậy nhóc kiếm tiền, muốn mua đồ chính là muốn tặng quà cho tôi sao?" Mạc Dịch Trình đã đoán được tám, chín phần mười.

Nguyện Tác hơi trù trừ, song sẽ không nói dối nên chỉ đành gật đầu.

"... Xin lỗi." Chính hắn lại còn phê bình Đô Đô vì chuyện này, tim Mạc Dịch Trình cứ như bị bấu chặt lấy, cảm giác khó chịu nói không nên lời.

Nguyện Tác nghe thấy giọng Mạc Dịch Trình run run, vội nói: "Không... Không cần xin lỗi đâu, do, do Đô Đô gây chuyện trước nên Mạc Dịch Trình mới không cho làm thêm mà."

Mạc Dịch Trình nói: "Chuyện này là do tôi kích động quá, không đi tìm hiểu rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, cũng không đủ tin tưởng và thấu hiểu Đô Đô. Thế nhưng tôi có thể hứa sau này sẽ không còn xảy ra chuyện như vậy nữa, cũng sẽ không bao giờ nổi nóng với nhóc, Đô Đô có thể tha thứ cho tôi không?"

Mạc Dịch Trình nói chân thành đến vậy, vốn là một người mang khí chất hơi lạnh lùng, giờ khắc này nỗi hổ thẹn và đau lòng lại đong đầy trong mắt khiến người ta nhìn mà không đành lòng.

"Vâng, Đô Đô... luôn tin lời Mạc Dịch Trình nói mà."

Mạc Dịch Trình đưa một ngón tay ra điểm nhẹ lên màn hình di động.

Nguyện Tác thoáng sửng sốt, có chút không hiểu.

"Đây là giao hẹn." Mạc Dịch Trình mở miệng.

Lần này Nguyện Tác đã hiểu ý của Mạc Dịch Trình, cậu sốt sắng đưa tay ra sau người lau hết mồ hôi trong lòng bàn tay rồi mới nâng cánh tay hơi run run lên.

Ngón trỏ thon dài chạm vào bề mặt màn hình thông báo.

Màn hình thì lạnh lẽo, thế nhưng phút chốc khi hai ngón tay chạm nhau cách một lớp màn hình, Nguyện Tác lại cảm thấy tựa như có ngọn lửa nóng rực lan ra từ nơi ngón tay.

Hôm sau đi học, Nguyện Tác mang theo quà sinh nhật cho Trường Cung, đó là bức vẽ mà Nguyện Tác đã thức suốt đêm để hoàn thành. Trong tranh là trời chiều ấm áp, trên ban công của khu nhà ống, có một chậu trầu bà vàng, một bình trà lạnh, một con chó lớn màu vàng và một ông lão tóc bạc cầm chiếc quạt hương bồ ngồi trên xích đu. Hình ảnh ấm áp phảng phất như có thể kéo người ta vào trong tranh bất cứ lúc nào, mà ông và bà được vẽ bên trong bức tranh vẫn mang nụ cười dịu dàng như ngày trước.

(trầu bà vàng: là một loại cây cảnh trang trí trong nhà, văn phòng, trên bàn làm việc, thường cao tầm 20-30 cm

quạt hương bồ: làm từ lá cây hương bồ, cây hương bồ còn có tên gọi khác là cỏ nến

Về hình ảnh ông lão tóc bạc và nụ cười của ông và bà hơi bị trái logic bên trên, bọn mình đã thống nhất với nhau trước khi đọc truyện là không dùng não rồi ( ̄▽ ̄))

"Trường Cung ơi, sinh nhật vui vẻ nha."

Bàn tay Trường Cung cầm tranh vẽ của Nguyện Tác hơi run rẩy, viền mắt nong nóng, "Cảm ơn." Ông không thích chụp hình, ở bên suốt bốn năm, đến cuối cùng Trường Cung vẫn không thể lưu lại một tấm ảnh chụp chung nào cùng với ông.

"Đừng khách sáo!" Thấy Trường Cung yêu thích, bao mệt mỏi vì thức đến nửa đêm của Nguyện Tác đều tan biến hết.

oOo

Vì thấy hổ thẹn với bé con bởi chuyện lần trước, cộng thêm ánh mắt khẩn cầu của Nguyện Tác khi nói muốn ở công viên chơi thêm chốc lát thật sự rất khó chống đỡ, thế nên Mạc Dịch Trình đã kéo dài thời gian đi công viên từ một tiếng thành một buổi chiều.

Lần thứ hai đến công viên, quả nhiên Nguyện Tác lại gặp ông Abel và bà Annie đang uống trà chiều trong đình nghỉ mát bên cạnh cây cầu nhỏ. Trên đùi bà Annie có phủ một tấm thảm, bà đang đeo kính lão đọc sách. Ông Abel thì lại nhắm mắt nghỉ ngơi, thần sắc có vẻ không được tốt như lần gặp trước, vẻ nhợt nhạt thoáng hiện lên trên gương mặt cương nghị.

Nguyện Tác thoáng do dự, song vẫn chủ động chạy qua chào hỏi một chút, vì lo mình có sự thay đổi về ngoại hình nên hai người sẽ không nhận ra, Nguyện Tác bèn tự giới thiệu: "Chào buổi chiều bà Annie, con là Đô Đô nè, lần trước con có tới đây rồi, là... đứa nhóc mà mập ú ù á." Nói xong thì phùng mang, cố làm cho gò má của mình phồng ra rồi khoa tay múa chân bên hông, cao cỡ cỡ này nè!

Ánh mắt của bà Annie dời khỏi trang sách đi quan sát cậu thiếu niên trước mặt mình trong chốc lát, trong mắt đầu tiên có đôi chút ngờ vực, sau đó bà nói: "Là... Là Đô Đô đấy à, con lên cấp nhanh thế!"

Nguyện Tác gật đầu, "Vâng. Mấy hôm trước Đô Đô mới lên tới cấp 18 ạ!"

Bên này, ông Abel được mở rộng tầm mắt, liếc nhìn Nguyện Tác đã lên cấp một cái rồi lại nhìn về bà Annie với ánh mắt kinh ngạc, ngồi hơi thẳng người lên, "Annie, còn nhớ thằng nhóc này không?"

An Ny quở trách: "Làm sao mà không nhớ được, không phải là đứa nhỏ đã đến đây mấy hôm trước đó sao, lúc về ông còn khen nó đáng yêu mà."

Ông Abel đỏ mặt, ngượng ngùng ho khan vài tiếng, "Khụ khụ..." Quay qua nói với Nguyện Tác, "Ngồi... Ngồi đi "

"A... con cảm ơn ông, nhưng mà ưm, hôm nay con sẽ không ngồi đâu ạ, con có nhiệm vụ quan trọng hơn rồi." Nguyện Tác giơ cặp của mình lên, bên trong có chứa vật dụng mà mình đã mang từ trong bếp ra —— dao làm bếp.

Leng keng! Động tác của Nguyện Tác mạnh quá làm dao rớt ra khỏi cặp sách, sáng lấp lóa!

Bà Annie hơi kinh ngạc, sách cầm trên tay suýt nữa thì rơi. Ông Abel thì lại nhíu mày, "Sao đây, muốn đi chặn đường cướp của à?"

Nguyện Tác 囧 kinh khủng, xua tay liên tục ra vẻ là mình không có ác ý, Con... con không có ăn cướp, mà là muốn qua mảnh rừng bên kia kiếm vài cành cây, tốt nhất là loại to to một chút, sau đó tự làm làm một cái khung ảnh."

(囧 trông giống như một gương mặt đang hết sức cạn lời, bất đắc dĩ, không biết nói gì vân vân, nói chung là có giá trị biểu cảm lớn.)

"Khung ảnh? Dùng dao nấu ăn à?" Khóe miệng của ông Abel giật giật.

Nguyện Tác gật đầu, "Con xem giáo trình trên mạng, đã download xuống rồi, lát nữa sẽ theo đó mà làm." Sau đó tặng làm quà sinh nhật cho Mạc Dịch Trình.

Ông Abel: "..."

Hết Chương 39

oOo

Chito: Tui hứa sẽ không show cho mấy má biết tui đã nhìn thấy gì ở chương 42 đâu (*/ω\*)