Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyện Tác mở to hai mắt đầy kinh ngạc.

Giọng Mạc Dịch Trình vẫn trầm thấp nhẹ nhàng, cũng vẫn ung dung bình tĩnh, đây chính là một lời cam kết.

“Nhóc không cần phải ra đường đi làm công, sau này có cần gì tôi đều mua cho nhóc, công việc của tôi không mệt nhọc, nhóc cũng không phải là gánh nặng của tôi, đã rõ chưa?” Mạc Dịch Trình cố gắng giảng giải rõ ràng, sợ cái đầu của bé ngốc Nguyện Tác phải hoạt động quá nhiều hoặc thậm chí là không thể thấm nổi.

Mắt Nguyện Tác đỏ lên, nước mắt đảo quanh đôi mắt tựa như mèo con kia.

“Rõ chưa?”

“Rõ rồi.” Nguyện Tác lí nhí.

“Được rồi, đừng khóc nữa, chẳng phải còn đang định ăn cơm sao?” Mạc Dịch Trình không thích có người khóc trước mặt mình, nhưng hắn ngăn Nguyện Tác cũng không phải vì thấy gai mắt, mà là vì những giọt nước mắt kia cứ như đang rơi lách tách vào lòng hắn, nóng đến nỗi làm hắn luống cuống.

Nguyện Tác vội vã chùi chùi mắt, gật đầu, “Dạ, ăn cơm thôi.”

Đinh!

【 Thông báo của hệ thống: Mức độ yêu quý của tiểu tinh linh +50 】

Đứa nhóc này… dễ dụ quá đi. Mạc Dịch Trình mở bao thức ăn ra hộ Nguyện Tác, chờ cậu ăn xong thì lại thay băng gạc trên tay giúp cậu.

Vết thương lành lại rất nhanh, không bị viêm nhiễm gì. Lúc thay băng gạc Nguyện Tác mím môi thật chặt, bị đau cũng không lên tiếng.

“Đừng để vết thương dính nước.”

“Dạ dạ.”

“Không nên ăn đồ cay.”

“Dạ dạ.”

(Mọi xưng hô và cách nói chuyện còn đang trong quá trình sửa đổi sao cho phù hợp, nhưng riêng câu dạ này thì chắc cố định luôn  )

Mạc Dịch Trình dặn dò thêm một số chỗ cần lưu ý, còn mua một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt giúp Nguyện Tác, quên luôn việc mình vẫn còn để bụng đói.

Trần Củ nhắn tin đến, Mạc Dịch Trình mới nhận ra đã gần trưa rồi.

Theo mức độ yêu quý ngày càng gia tăng, cấp độ điểm tích lũy của Nguyện Tác cũng đã có chút thay đổi nhỏ, hiện giờ chỉ cần cậu muốn thì đã có thể đọc được tin nhắn của Mạc Dịch Trình trong khi hắn còn chưa thoát trò chơi.

Trong tin nhắn, Trần Củ hỏi Mạc Dịch Trình đã dậy chưa, bao giờ thì có thể bưng đồ ăn sáng lên.

Nguyện Tác cảm thấy rất áy náy, chắc chắn là vì phải lo chăm sóc mình nên giờ Mạc Dịch Trình vẫn còn để bụng đói, cậu đã từng trải qua cảm giác đói bụng nên biết nó rất khó chịu.

“Mạc Dịch Trình, anh đi ăn cơm đi, ở đây cứ để tui tự lo là được rồi.”

Mạc Dịch Trình đang định trả lời Trần Củ, vừa nghe Nguyện Tác nói thế, thuận miệng hỏi: “Nhóc có thể nhìn thấy tin nhắn của tôi sao?”

Nguyện Tác nghẹn lời, biết việc mình chọn đọc tin nhắn của người khác một cách tùy tiện chính là xâm phạm quyền riêng tư của người ta, vội xin lỗi: “Xin lỗi, tui không cố ý đâu, tại điểm tích lũy vừa mới thăng cấp cho nên… tui mới có thể đọc được, nhưng tui có thể đặt chế độ ẩn đi, giờ tui sẽ bật ẩn đi ngay, mốt không xem trộm nữa.”

“… Không sao đâu.”

Mạc Dịch Trình thoát trò chơi.

Nguyện Tác nhìn gian phòng nhỏ giờ đã trở nên chật chội hơn, lòng thấy ấm ấm.

Những chiếc ly nhỏ được xếp ngay ngắn đặt trên bàn, Mạc Dịch Trình còn mua cho cậu một bộ ra giường gồm bốn món in hình thỏ nhỏ, tủ lạnh hai cửa và tủ quần áo chiếm diện tích không nhỏ, trong tủ lạnh chất đầy đồ ăn, quần áo treo trong tủ cũng rất đẹp.

Nguyện Tác cảm thấy mình quá hạnh phúc, Mạc Dịch Trình… trừ mẫu hậu ra, hắn chính là người đối xử với mình tốt nhất.

Đinh!

【 Khen thưởng từ hệ thống: Điểm kinh nghiệm của tiểu tinh linh Nguyện Tác đã đủ 100, được thăng lên đến cấp 1, có thể nhận được một phần quà thưởng. 】

“Được thưởng cái gì vậy?” Nguyện Tác mừng vì mình đã lên cấp, chỉ cần cậu lên được đến cấp 100 thì sẽ được rời trò chơi, trở về khu không gian tinh tế thứ chín. Chỉ có điều trước giờ mỗi lần nghĩ đến việc rời khỏi cậu đều rất trông đợi, thế nhưng lần này thậm chí cậu còn hơi hơi không muốn, không nỡ xa Mạc Dịch Trình.

Giọng nói từ hệ thống: “Lần này thưởng một món vật dụng hàng ngày, tiểu tinh linh có thể vào cửa hàng bán vật dụng hàng ngày để lựa chọn.”

Nguyện Tác nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Chọn một cây bút có được không?”

Giọng nói hệ thống: “Được. Mời lựa chọn kiểu bút, màu sắc và những chi tiết liên quan.”

Cuối cùng Nguyện Tác chọn một chiếc bút máy mỹ thuật, cửa hàng còn tặng thêm vài cái ngòi bút. Nguyện Tác ôm chiếc bút máy cười cong cong hết cả hai mắt, giờ cậu có thể vẽ được rồi, chỉ có điều khi nhìn thấy bàn tay bị băng thành một cục tròn của mình thì thấy hơi thất vọng, tay bị như vầy vốn không cầm được bút, xem ra phải chờ đến khi tháo băng rồi mới có thể vẽ được.

Mấy ngày sau đó Nguyện Tác toàn trải qua trong “ăn ăn ăn” và ngồi ngẩn người, Mạc Dịch Trình sẽ đến thay băng cho cậu đúng giờ. Nhưng hình như công việc của Mạc Dịch Trình bận rộn lắm, chỉ trừ buổi sáng hôm đó hắn xuất hiện một lúc khá lâu ra, còn sau đó chỉ toàn vào xử lý vết thương giúp cậu, hỏi han vài câu xem cậu có ăn no không hay có gì cần không rồi thoát ngay.

Đúng là Mạc Dịch Trình đang rất bận, phần diễn của hắn trong bộ phim này rất nặng, yêu cầu của đạo diễn cũng rất cao, hơn nữa còn có vài hoạt động, bận đến nỗi có nhiều khi cơm còn không kịp ăn, thế nhưng hắn đã hẹn đồng hồ báo thức, bảo Trần Củ nhắc nhở mình mỗi ngày vào trò chơi đúng giờ để thay băng thuốc cho Nguyện Tác.

Trần Củ rất ngạc nhiên vì dưới tình huống bận rộn như vầy, vị ảnh đế nhà mình còn có thể nghĩ đến một trò chơi. Còn về cái trò chơi mà ảnh đế trầm mê, sau đó Trần Củ đã tìm người điều tra thử và xác nhận là trong nước ngoài nước đều không hề tồn tại trò chơi này. Thậm chí cậu từng nghi ngờ đây vốn dĩ là một phần mềm độc hại, còn từng định khuyên Mạc Dịch Trình gỡ cài đặt đi, có điều xem tình hình bây giờ, mình cũng không nên nhúng tay vào làm gì.

Mạc Dịch Trình đã hoàn thành công việc quay phim của ngày hôm nay, lớp hóa trang còn chưa tháo, bộ trường bào màu đen đã phô bày khí chất lạnh lẽo từ trong xương của hắn ra một cách rất rõ ràng.

Trần Củ bị khí thế mạnh mẽ của Mạc Dịch Trình đàn áp, lời nói ra cũng lắp bắp, “Mạc ca, ban nãy mẹ anh có gọi đến, bảo tôi nhắc anh tối nay phải về nhà ăn cơm.”

Mạc Dịch Trình không vui, đôi mày kiếm nhíu lại.

“Còn bảo là Lâm tiểu thư đến rồi, kêu anh mua vài thứ mang về… cho lịch sự.”

Mạc Dịch Trình thở dài, “Trên đường về cứ mua đại ít thuốc bổ đi.”

“…” Quả nhiên truyền thuyết bảo rằng Mạc ảnh đế hoàn toàn không hiểu con gái là không sai chút nào, “Mạc ca, ý của phu nhân là bảo anh mua cho Lâm tiểu thư.” Trần Củ nhắc khéo.

Mạc Dịch Trình nói: “Vậy thì mua chút dưỡng khí bổ máu.”

“…”

oOo

Nhà họ Mạc là một biệt thự độc lập cách trung tâm thành phố 40 phút đi xe, do lão gia tử (*) đã mất vài năm trước mua khi còn tại thế, phong cách trang trí hoàn toàn dựa theo tác phong và khí chất của mẹ Mạc.

(*) thường thì “lão gia tử” là từ để chỉ ông, nhưng thiệt tình bạn cũng chả rõ ở đây là chỉ ông Mạc Dịch Trình hay ba Mạc Dịch Trình, cũng không nhớ ba Mạc còn sống không, thôi để đánh dấu lại coi thử rồi sửa vậy QAQ

Thiết kế kiểu cung điện lộng lẫy tráng lệ, trần nhà thiết kế theo phong cách Rococo, đá cẩm thạch nhập khẩu từ Ý thể hiện sự xa hoa tột bậc, tay vịn bằng sắt chạm rỗng nghệ thuật.

( Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Xem thêm tại https://vi.wikipedia.org/wiki/Rococo)

Từng yếu tố đều thể hiện được sự xa hoa, sang trọng, quyền lực, điều này cũng ảnh hưởng rất lớn, đặt ra nền móng vững chắc cho cái tính cách thiên về lạnh lùng và phong cách trang hoàng đơn giản mà nặng nề của ba thằng con trai ngày sau!

Xe Mạc Dịch Trình vừa vào sân, quản gia đã ra đón.

Mẹ Mạc mẫu tuy đã hơn năm mươi nhưng do được bảo dưỡng kĩ càng, trông còn khá trẻ, bà kéo tay Lâm Mộng Tuyết đầy hưng phấn, cười bảo: “Tiểu Tuyết à, Dịch Trình vì nghe nói con đến đây, vừa diễn xong là chạy về ngay đó.”

Lâm Mộng Tuyết đã hâm mộ vị ảnh đế là thần tượng quốc dân này từ lâu, sau khi về nước biết cha mình và nhà họ Mạc thậm chí còn có chút giao tình thì cứ quấn lấy cha đòi giúp giật dây bắt cầu. Giờ phút này cô vừa căng thẳng vừa thấy phấn khích.

Đôi chân dài của Mạc Dịch Trình bước vào. Đi theo sau là Trần Củ mập mạp, hai tay xách đầy thuốc bổ và các loại đồ dinh dưỡng dành cho trung niên và người già.

“Dịch Trình mau lại đây, đây chính là Mộng Tuyết, thiên kim tiểu thư nhà chú Lâm của con đó.” Mạc mẫu nhìn lướt qua mớ quà tặng trong tay Trần Củ, thầm đỡ trán, cố gắng xoay chuyển tình thế: “Cái thằng này cũng có tâm quá, đây là đồ mua tặng dì Lâm phải không nào.”

Trên mặt Mạc Dịch Trình là một nụ cười đã được công thức hóa, “Là đồ tặng Lâm tiểu thư.”

Mẹ Mạc, “…” Thằng này thiệt hết thuốc chữa, “Cứ gọi Mộng Tuyết đi, thân thiết như vầy mà, hồi còn nhỏ mấy đứa đã từng gặp nhau rồi, thiếu chút nữa còn được định làm thông gia từ bé kia kìa.” Mẹ Mạc quả không hổ là nhìn xa trông rộng, nhanh nhẹn dời đề tài đi, kéo quan hệ của hai người trẻ tuổi này lại rất gần.

Lâm Mộng Tuyết nở nụ cười hờn dỗi, chủ động đưa tay ra, “Chào anh, Dịch Trình.”

Mạc Dịch Trình bắt tay lịch sự, “Chào cô, tiểu thư Mộng Tuyết.”

Mẹ Mạc: “…”

Trần Củ: “…”

Lâm Mộng Tuyết: “…”

(Tức là ban đầu Mạc ca gọi là Lâm tiểu thư, mẹ Mạc bảo thôi gọi Mộng Tuyết cho nó thân thiết, ảnh gọi Mộng Tuyết thật nhưng vẫn bỏ hai chữ tiểu thư vô nên vẫn huề vốn như thường:v)

Ăn xong một bữa cơm, mẹ Mạc lại càng vững tin rằng thằng con trai nhà mình nếu không đi con đường kết thân này thì không thể nào cưới được vợ, một cô gái xinh đẹp như vậy chủ động tìm đề tài nói chuyện, thằng con mình vẫn cứ trưng cái mặt lạnh như tiền ra, thiệt không hiểu nổi mớ biểu cảm phong phú trên màn ảnh kia chui từ đâu ra nữa.

“Trước giờ em vẫn rất có hứng thú với ngành phim ảnh, những năm gần đây anh trai em cũng có ý muốn đầu tư một phần vào mặt này. Nếu có cơ hội, em rất mong có thể được đến thăm đoàn phim đó.” Trái lại, Lâm Mộng Tuyết đã tiếp nhận được thiết lập tính cách cao ngạo lạnh lùng của Mạc Dịch, sự niềm nở không hề giảm đi.

Mẹ Mạc tranh thủ tiếp lời, bảo: “Nếu Mộng Tuyết thấy thích thì cứ liên lạc với Dịch Trình lúc nào cũng được, giờ nó đang đóng một bộ phim điện ảnh tên gì nhỉ?” Mẹ Mạc nháy mắt với con trai.

Mạc Dịch Trình trả lời: “Hỏi gió”

“Đúng đúng, là cái phim cổ trang mà cả ngày cứ hây da bay tới bay lui đó, trong lòng dì lúc nào cũng thấy lo lo, nếu con có thể đi trông chừng nó một chút giúp dì thì tốt quá rồi, dì còn phải cảm ơn con nữa kia.” Mẹ Mạc nói với Lâm Mộng Tuyết.

Lâm Mộng Tuyết vội hùa theo: “Dì khách sáo quá rồi, con chính là fan trung thành của phim Dịch Trình đóng đây mà.”

Mạc Dịch Trình lạnh mặt nhìn mẹ mình và Lâm Mộng Tuyết nắm tay thắm thiết tự biên tự diễn.

Chuông điện thoại vang lên, nhắc nhở đã đến giờ đổi thuốc cho tiểu tinh linh.

Mạc Dịch Trình đứng dậy, “Mẹ, người và Lâm tiểu thư cứ trò chuyện, con đi một chút.” Nói xong đứng dậy bèn đi thẳng lên lầu hai, vào phòng ngủ của mình, đã gần một tháng trời Mạc Dịch Trình chưa về nhà, nhưng phòng ngủ ngày nào cũng có người dọn dẹp nên vẫn không dính hạt bụi nào.

“Chào buổi tối, Mạc Dịch Trình.” Trò chơi vừa mở ra, Nguyện Tác đã ngồi ngoan ngoãn đợi Mạc Dịch Trình.

Mạc Dịch Trình nhìn thấy vẻ đáng yêu vâng lời của thấy Nguyện Tác, phiền muộn chất trong lòng cả buổi tối cũng tan hết thành mây khói.

Mạc Dịch Trình hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”

Nguyện Tác trả lời: “Ăn rồi, tối nay ăn một nửa chai cơm dinh dưỡng với một hộp hoa quả nhỏ. Không ăn đồ ăn vặt.”

“Ừ, làm rất tốt.”

Nguyện Tác được khích lệ, trên mặt có chút vui sướng.

“Lại đây, đổi thuốc cho nhóc rồi cùng về.”

“Ế, về cái gì?”

“…” Mạc Dịch Trình ngây người chốc lát rồi mới nhận thức được vậy mà mình lại coi cái khách sạn nơi gặp được bé con này thành không gian riêng của hai người họ, “… Về khách sạn, sau đó nhóc cũng nên đi ngủ đi.”

“Dạ, được.”

Nguyện Tác ngoan ngoãn vươn tay, quá trình đổi thuốc diễn ra rất suôn sẻ.

“Duỗi đây xem thử nào.” Vì cách khá xa nên Mạc Dịch Trình nhìn thấy không rõ lắm.

Đôi chân nhỏ của Nguyện Tác chạy lạch bạch lại gần màn hình, cố vươn tay nhỏ tới. Vết thương đã kết vảy, không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn. Mạc Dịch Trình gật gật đầu vừa ý.

Nguyện Tác để kề lại gần, bỗng nhìn thấy một bức hình treo trên đầu giường sau lưng Mạc Dịch Trình. Đó là một bức hình Mạc Dịch Trình đọc sách, đứng dưới một tàng cây ngô đồng, trên người thiếu niên mặc áo thể thao đã mang khí chất chín chắn và điềm tĩnh.

( Ngô đồng hay còn gọi tơ đồng, trôm đơn, bo rừng, bo xanh (danh pháp khoa học: Firmiana simplex) là một loài thực vật có hoa trong họ Cẩm quỳ. Ngô đồng nguyên xuất miền nam Trung Quốc tới bắc Việt Nam, được trồng rộng rãi ở châu Âu, Bắc Mỹ và Đông Á. Biểu tượng chính giữa trên quốc kì Canda là lá của cây này. Xem thêm tại https://vi.wikipedia.org/wiki/Ngô_đồng)

Firmiana simplex3jpg

Lần theo ánh mắt của Nguyện Tác, Mạc Dịch Trình cười hỏi: “Đang nhìn cái gì thế?”

Nguyện Tác trả lời thành thật: “Bức hình.”

Mạc Dịch Trình để sát điện thoại lại thêm một chút.

Lần này Nguyện Tác đã nhìn thấy rõ ràng hơn, liếc nhìn ảnh chụp rồi lại liếc nhìn Mạc Dịch Trình, thốt lên: “Đẹp quá đi.” Nói xong lại nhút nhát lùi về nửa bước, hơi ngượng ngùng.

Mạc Dịch Trình nhìn mà buồn cười, song song đó lại thấy rất thích, không nhịn được muốn đùa cậu, lấy hình lại để gần một bên mặt của mình, “Hai người này ai đẹp hơn ai?”