Nuôi Heo Trong Hậu Cung

Chương 10




Giờ Dậu, Trịnh Tông Anh cùng tên họ Diệp trở lại.

Đào Nguyệt An lúc này đã ăn xong điểm xong, để cho cung nữ dọn hộp cơm đi. Lúc Trịnh Tông Anh đi vào, nàng đang ngồi cạnh bàn, cái miệng nhỏ hướng về tách trà nóng hổi mà thổi, an thường phủ phận. Nàng thấy hắn đến liền quy củ hướng hắn hành lễ.

Trịnh tông anh có chút hài lòng, nàng yên tĩnh không gây sự, lại không hỏi lung tung cái này cái kia, làm hắn không phải quản nhiều thật là tốt. Hắn hắng giọng, “Dọn dẹp một chút rồi cùng bản cung qua chỗ mẫu phi dùng bữa.”

“Vâng.”

Lúc Đào Nguyệt An cùng Trịnh Tông Anh tiến vào điện, trên bàn ngoại trừ Đào quý phi còn có một vị nam nhân thân mặc hoàng bào, tuổi tác so với Đào Tương lớn hơn, hai tóc mai đã trắng.

Đào quý phi cười nói tự nhiên, nam nhân ngồi bên cạnh khóe miệng cũng cười dịu dàng.

Trịnh tông anh bĩu môi, ánh mắt ý bảo Đào Nguyệt An phối hợp, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, thỉnh an mẫu phi.”

Đào Nguyệt An nghe xong đột nhiên ý thức được vị này chính là đương kim thánh thượng. Nàng liền làm theo, “Thần nữ thỉnh an bệ hạ, thỉnh an quý phi nương nương.”

“Miễn lễ.” Phong Hòa đế không nói đùa với Đào quý phi nữa, hắn nhìn Thái tử cùng Đào Nguyệt An đứng bên cạnh, “Ngồi xuống, cùng trẫm với a Ling dùng bữa.”

“Tạ phụ hoàng.” Thái tử đi đến bên cạnh Phong Hòa đế ngồi xuống.

Đào Nguyệt An vội nói theo, “Thần nữ tạ ơn bệ hạ.” nói xong, Đào quý phi liền từ ái ngoắc nàng tới ngồi bên.

“Thúy Hoa, gọi cung nhân bưng đồ ăn tới.” Đào quý phi cười dịu dàng giúp Phong Hòa đế xắn tay áo, Đào Nguyệt An vụng trộm liếc nhìn. Nàng chỉ cảm thấy quý phi cô cô phong nhã hào hoa, dung mạo kiều diễm, mà hoàng đế bệ hạ tuổi đã hơn năm mươi, hai người ngồi cùng một chỗ nhìn rất đối lập, giống như là hai cha con vui vẻ hòa thuận.

“Đây là trưởng nữ của Đào Tương?” Phong Hòa đế nhìn Đào Nguyệt An. Nàng có chút sợ sệt, ngồi không yên.

“Vâng.” Đào quý phi cho những cung nhân đang chuẩn bị chia thức ăn lui đi, tự mình cầm lấy đũa hầu hạ.

Phong Hòa đế nói, “Bộ dáng xinh xắn, không biết bản tính như thế nào.”

“Ca ca dạy người bệ hạ không yên tâm sao?” Đào quý phi gắp một miếng ngó sen tẩm đường, khẽ cười đặt vào trong chén của hắn, “Người thấy bản tính của nô tì như thế nào?”

“Nàng đương nhiên là tốt rồi.” Phong Hòa đế cầm lấy đôi đũa hỏi, “Sở Anh nói chuyện với phụ hoàng một chút, ngươi cảm thấy biểu muội Đào Nguyệt An có được không?”

“Được.” Trịnh Tông Anh mặc dù không đầu không nghĩ tới nhưng hắn nhớ lời họ Diệp khuyên bảo liền gật đầu, “Tính tình biểu muội rất tốt, dịu dàng nhu thuận.”

“Xem ra các ngươi hôm nay chơi rất vui nhỉ.” Đào quý phi cười nói, lại giúp Trịnh Tông Anh gắp một miếng ngó sen.

“Đào Tương là quan viên nòng cốt trong triều, ngày thường dạy ngươi những thứ gì?” Phong Hòa đế ánh mắt thâm thúy chớp cũng không chớp, nhìn thẳng vào nàng.

Tay cầm đũa của Đào quý phi run lên nhè nhẹ, nàng chà sát hai ngón tay, yên lặng nhìn Đào Nguyệt An khích lệ để cho nàng không khẩn trương. Đào Nguyệt An thật ra rất sợ, nhưng vẫn có dung khí trả lời thành thật, “Bẩm bệ hạ, thần nữ thường ngày đều học lễ nghi, đọc sách, thêu thùa. Thời gian còn lại thì học đàn cổ, vẽ tranh, đánh cờ, thư pháp. Mỗi một ngày học một cái. Mỗi cuối tháng còn có người đến dạy múa.”

“Ừ.” Phong Hòa đế hài lòng hỏi tiếp, “Đào Tương cho ngươi đọc sách gì?”

“Bẩm bệ hạ, thần nữ không đọc nhiều sách lắm. Sư phụ vừa dạy hết Nữ Giới, Nhóm Nữ Truyền đã học được phân nửa. Phụ Đức thì mới đọc được một chút.” Đào Nguyệt An đáp.

“Quả nhiên Đào Tương rất biết dạy nữ nhi.” Phong Hòa đế gắp miếng ngó sen trong chén, có chút hài lòng.

Đào quý phi nhìn thấy liền thử dò hỏi, “Bệ hạ người xem xem, hai đứa bé chơi vui như vậy, không bằng dứt khoát để cho bọn chúng kết thân?”

Chớp mắt một cái, Đào Nguyệt An khó tin, kết thân… nàng cùng Thái tử căn bản không có ra ngoài chơi. Trịnh Tông Anh cúi đầu ăn thức ăn trong chén, im lặng không nói. Đào Nguyệt An muốn nói lại nói không được.

Vừa lúc Thúy Hoa bưng món vịt nhồi lên bàn, ánh mắt Đào Nguyệt An lập tức bị hấp dẫn, tâm tư đều muốn ăn thử mấy thứ này.

“Kết thân?” Phong Hòa đế nhếch mày, “Đào Tương dạy Nguyệt An rất tốt, chỉ là bọn chúng tuổi còn nhỏ, muốn kết thân cũng ít nhất chờ cho Nguyệt An làm lễ cập kê rồi nói lại sau. Trước mắt có chút nóng vội.”

“Bệ hạ nói rất đúng, nô tì thấy bọn chúng biểu huynh muội ở chung một chỗ thật tốt mới nói đùa như thế.” Đào quý phi giảng hòa, Thúy Hoa nhanh nhẹn đem vịt nhồi chia thành nhiều phần.

Phong Hòa đế ăn được một lát, đột nhiên dừng lại nói, “A Linh, mặt khác…”

“Bệ hạ có chuyện gì mà ấp a ấp úng?” Đào quý phi vừa mới gắp một miếng vịt nhồi mà Thái tử gắp cho ăn hết, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp. Tạo ra hình ảnh vui vẻ hòa thuận.

“Sở Minh đã trở lại.” Phong Cùng đế nói, ánh mắt xa xăm. Đào Nguyệt An cả kinh, Đào quý phi ngừng đũa nhưng rất nhanh ổn định lại tâm tư, “Vâng, nô tì có nghe nói.”

“Trước mắt hắn vẫn ở chỗ kia?”

“Ở trong cung… Thanh Dung Viên.” Đào Nguyệt An chột dạ cúi đầu xuống, yên lặng đếm hạt gạo trong chén, tâm muốn nhảy đến miệng.

“Nơi hoang vắng như vậy?” Phong Hòa đế nhíu mày.

Đào quý phi giả thích, “Cung nhân phụ trách nói là tự Sở Minh chọn chỗ đấy.” nói xong Đào quý phi không có nói thêm gì nữa, Thanh Dung Viên là nơi ở của Hoàng hậu quá cố, sau khi nàng nói xong đã vô tình làm cho Phong Hòa đế nhớ lại chút chuyện.

Đáng tiếc chuyện Phong Hòa đế còn nhớ là, “Là chỗ sân tử đồng tu kia.”

“Vâng” Đào quý phi cắn răng, sắc mặt vẫn như thường.

“Vậy thì để hắn ở đấy trước, Sở vương… đều là do trẫm hồ đồ… Sở Minh vẫn còn là một đứa bé, không có người thân ở bên chiếu cố, trước hết để hắn ở trong cung đi học chung với các hoàng tử, rồi học võ.” Phong Hòa đế thở dài nói, “Nhớ chọn vài nô tài, nha hoàn lanh lợi qua đấy, phải có vài người hầu hạ.”

“Bệ hạ có tâm, nô tì đã để Thúy Hoa phân phó với Tống thượng cung.”

“Ngoài ra trẫm đã chuẩn bị tu sửa một tòa Vương phủ mới ngoài cung, còn nhiều việc nàng cần phải lo nhiều.”

Đào quý phi nhịn xuống khóe miệng đang run rẩy, “Nhưng Sở Minh còn chưa tới nhược quán, sớm như vậy đã muốn chuyển ra ngoài cung chỉ sợ không hợp quy củ, bệ hạ có muốn nghĩ lại hay không?”

“Không cần.” Phong Hòa đế cự tuyệt nói, “Phủ đệ kia chỉ là đang sửa, đợi lúc Sở Minh đến tuổi, tiếp tục thừa kế, duy trì tước vị Vương gia của cha hắn, sau đấy chuyển về cũng không muộn.”

“Vâng, bệ hạ bận rộn chính vụ, nô tì có trách nhiệm lo cung vụ, đương nhiên nô tì sẽ tận tâm tận lực làm xong việc này, thay bệ hạ lo hết thảy.” Đào quý phi thành khẩn nói.

“Ái phi nói như vậy trẫm đã an tâm.”

Một bữa cơm ăn không biết ngon, Phong Hòa đế dùng bữa xong nói có tấu chương chưa duyệt qua liền đem thái giám cùng tổng quản rời đi.

Trịnh tông anh nghe thấy hết những lời vừa rồi, hắn bĩu môi, đối với cái Vương thế tử khác họ rất bất mãn.

“Anh nhi.” Đào quý phi để Thúy Hoa bưng mân đi ra ngoài, ngồi ngay ngắn trên bàn im lặng một lúc lâu, nàng chậm rãi mở miệng.

“Mẫu phi nói đi ạ.” Đào Nguyệt An trông mòn con mắt, rối rít nhìn chằm chằm đĩa vịt quay bị đem đi, nàng xoa xoa bụng. Lúc nãy nàng còn e ngại Hoàng thượng, Quý phi cộng với lúc nãy ăn nhiều điểm tâm, có lòng mà không đủ lực, trong lúc nhất thời không thể ăn được nhiều, bây giờ lại thấy đói bụng.

“Vừa rồi con đã nghe thấy, Sở vương thế tử đã trở lại.” Đào quý phi nói, “Con đã lớn, rất nhiều việc không cần mẫu phi nói cũng có thể hiểu được. Kể từ hôm nay, giờ lên lớp của con tăng lên gấp hai, nhất định phải hơn hai tên đệ đệ kia, mẫu phi sẽ nói với sư phụ con để hắn đốc thúc nhiều hơn.”

“Nhi thần hiểu.” Trịnh Tông Anh mặc dù không cam tâm nhưng vẫn đáp lại nàng.

“Con ngoan.” Đào quý phi bảo hắn lui xuống, “Nguyệt An, ngươi bồi Thái tử điện hạ đến thư phòng xem sách đi.”

“Vâng.”

Sau khi Trịnh Tông Anh dẫn Đào Nguyệt An rời đi, Vương ma ma liền gõ cửa đi vào, “Lão nô tham kiến Quý phi nương nương.”

“Đứng lên đi.” Đào quý phi tiếp lấy sơn móng tay, miễn cưỡng ngồi trên ghế quý phi.

“Nương nương, theo như người nhìn thấy, đại tiểu thư cùng Thái tử điện hạ hôn sự thế nào? Có thể thuận lợi tiến hành hay không?” Vương ma ma mở miệng hỏi thăm.

“Anh nhi đối với Đào Nguyệt An ngược lại hài lòng, chỉ là bệ hạ…” Đào quý phi muốn nói lại thôi.

Vương ma ma gấp gáp hỏi, “Thái độ của bệ hạ ra sao?”

“Bệ hạ không có nói rõ là cự tuyệt, chỉ nói hai đứa bé tuổi tác quá nhỏ, không phải lúc để nói chuyện hôn sự.”

Sau khi nghe xong, Vương ma ma thở nhẹ một hơi, “Nói như vậy là vẫn có hy vọng.”

“Ma ma, ngươi đừng cao hứng quá sớm.” Đào quý phi nhăn mày, “Tần Sở Minh đã trở lại.”

“Việc này lão nô đã biết.” Vương ma ma còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện đại sự gì, “Trở lại thì trở lại, cũng không thay đổi được cái gì. An phận như hắn, tướng gia còn có thể đồng ý để hắn nhản tản làm Vương gia, nếu không an phận…”

Vương ma ma cười quỷ dị, Đào quý phi cảm thấy một trận gió lạnh, “Ngươi nghĩ sự tình chỉ đơn giản như thế. Bản cung ở bên cạnh bệ hạ mấy năm này, tâm tư của bệ hạ, bản cung còn đoán không ra. Trong lòng hắn tám phần là có cái gì đó mới có thể đón Tần Sở Minh trở lại, rồi còn xây cho hắn một cái phủ đệ mới ở ngoài. Bệ hạ xưa nay vốn tiết kiệm, người sẽ không bỏ ra một số tiền lớn như vậy để xây phủ đệ, nhất định là trong lòng hắn còn áy náy. Anh nhi là Thái tử cao quý, phủ đệ tương lai đã cũ còn chưa tu sửa. Nhất là khi hoàng thượng nhắc tới Thanh Dung Viên…” Đào quý phi nhớ tới Hoàng hậu, vẫn còn cảm thấy hoảng sợ, “Chuyện năm đó…”

“Lão nô trở về sẽ bẩm lại với tướng gia, nương nương không cần sợ.” Vương ma ma đảo mắt, trấn an nói, “Việc cấp bách bây giờ là nương nương phải dạy Thái tử thật tốt, còn phải quản lý hậu cung. Trên triều đình tướng gia có thể thảnh thơi vài ngày, từ trên xuống dưới đều có người của chúng ta, việc trong ngoài đều đã chuẩn bị tốt. Tần Sở Minh bất quá chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, lại mới biết đến mùi đời, có thể làm ra chuyện gì được? Về phần bệ hạ… Chuyện đã qua lâu như vậy, tuy bệ hạ trong lòng còn nghi ngờ, cũng không thể tìm cách tra ra được. Cộng thêm việc có tướng gia giúp đỡ, nương nương người phòng thủ địa vị kiên cố, ngạn vạn lần đừng nhất thời bối rối, làm loạn chuyện sẽ tạo ra khe hở cho người khác chui vào.”

“Vậy thì đa tạ ca ca.” Đào quý phi thở dài nói, “Thời gian không còn sớm, ngươi mau đem Nguyệt An trở về phủ, chậm chút nữa cửa cung sẽ đóng lại.”

“Vâng, lão nô cáo lui.”