Nuôi Heo Trong Hậu Cung

Chương 39




Đào Nguyệt An vội vàng chạy vào chỗ Đào quý phi, Đào quý phi mới cùng Vương ma ma nói dứt lời, gỡ xuống vòng phượng sai châu, tóc đen tản ra, chuẩn bị đi ngủ, " Khuya rồi sao không ngủ, lại chạy tới?"

Đào Nguyệt An giống như nhìn thấy cứu tinh, học tiểu hài tử làm nũng, ôm lấy cánh tay của nàng, "Ngày kia đi rồi, sẽ rất nhớ cô cô. Buổi tối... buổi tối, bác không phải bồi Nguyệt Hi nói chuyện rất lâu sao, ta cũng muốn cùng cô cô nói chuyện."

Đào quý phi tưởng nàng ghen, cưng chìu đồng ý, cùng Đào Nguyệt An ngủ một chỗ, nói chuyện phiếm cho tới hơn nửa đêm, Đào Nguyệt An chống đỡ được không được, mí mắt gục xuống.

Đông cung

Họ Diệp giữ ở bàn học vừa nói, Trịnh Tông anh vừa cúi đầu viết cái gì, bỗng nhiên đặt câu hỏi, "Ngươi cảm thấy, suy nghĩ nhất thời của bổn điện cùng quý phi khác nhau, sẽ dẫn tới bị Đào Tương kiêng kị? Đến nỗi tiến một sẽ bị kiềm chế một bước?"

Vâng ạ Họ Diệp cúi đầu, " Đào Tương nguy hiểm giảo hoạt, thần còn nghe thị vệ Cảnh Đức cung nói, mấy ngày nay luôn gặp Đào Tương cùng vị ma ma lặng lẽ đi vào, thần đoán, mười có lẽ là thương lượng chuyện này."

Trịnh Tông anh tay dừng lại, trên giấy Tuyên Thành lưu lại một vết mực đen, hắn ném mạnh bút lông trên mặt đất, trên sàn hiện lên một vệt đen chói mắt, "Mấy năm nay phó thác than mình cho kẻ độc ác, nơm nớp lo sợ, bổn điện xem như đủ."

"Điện hạ bớt giận, lời nói của thần có vẻ không xuôi tai, nhưng tùng chũ đều là lời thật lòng. Nay trong triều hơn một nửa là tâm phúc của Đào Tương, ngài vây cánh chưa đủ. chỗ Thái Hậu, chậm chạp không chiếm được hồi âm, Sở vương lại cự tuyệt cùng chúng ta liên minh. Tam hoàng tử tuy nói rời xa đô thành, nhưng vẫn không có động tác, binh lính không cho phép Thái Hậu đến gặp bệ hạ nói mấy câu, như vậy cũng không xong. Nếu lúc này lại chọc lão hồ li Đào Tương kia, còn không phải mất nhiều hơn được?"

"Vậy theo ý của ngươi, Thái Hậu cùng Sở vương không chịu hợp tác với chúng ta nguyên nhân vậy là gì?" Trịnh Tông anh hỏi.

"Thần nghĩ, có lẽ là điện hạ trải qua thời gian dài dựa vào Đào Tương, đột nhiên bày tỏ muốn hợp tác bọn họ sợ trong đó có bẫy cho nên nhất thời không đồng ý. Nếu là điện hạ có thể làm tiêu trừ đi nghi ngờ của họ, vậy Đào Tương sẽ lâm vào hiểm cảnh hai mặt đều là thù địch." Diệp nói xong, lại nhanh bổ sung một câu, "nhưng mà, điện hạ trăm ngàn lần không thể nóng vội, nếu không đại sự đều hỏng. thật ra, có một chuyện, vi thần chưa bẩm báo."

"Ngươi nói."

Họ Diệp thận trọng nói, "Thần hôm qua liên lạc đại thần, sáng nay liền chết ở trong nhà, tuy nói là mắc bệnh hiểm nghèo. Nhưng thần nghĩ, đây có lẽ... Đúng là Đào Tương đang cảnh cáo chúng ta."

Trịnh Tông anh khó có thể tin nhìn hắn, Họ Diệp lại nói, "Thần hôm nay theo lời điện hạ phân phó đi liên hệ Ngô phú thương, còn có Triệu đại nhân, bọn họ đều cự tuyệt chúng ta. Chỉ sợ cũng bị chuyện này ảnh hưởng."

"Ngươi nói đúng, hắn tại trong triều căn cơ quá sâu... còn chưa nên động tới." Trịnh Tông anh run tay, đem giấy Tuyên Thành vò thành một cục, ném vào giỏ trúc suy sụp ngồi xuống, "Bổn điện phải nghĩ tìm cách... Nghĩ tìm cách, tuyệt không thể ngồi chờ chết, trở thành con rối để Đào Tương thao túng."

"Điện hạ." nội thị vệ Vương Phúc bên người Trịnh Tông anh gõ cửa, cung kính nói, "Điện hạ, Đào gia tiểu thư bên ngoài cửa, nói có chuyện quan trọng cầu kiến điện hạ."

...

Chuyện Vương Tĩnh Vân tuy đã lắng xuống, nhưng mọi người vẫn cảm thấy bất an lo sợ trong lòng. Nhưng đây là dạ tiệc do Thái Hậu làm chủ, Đào quý phi và các quý nhân khác đều tới, cho dù không hứng thú, vẫn không thể không ăn mặc xinh đẹp, xốc lên tính thần khiến hai vị chủ nhân niềm vui. Cho dù không phải vì mình, cũng phải nghĩ đến vinh quang của gia tộc huynh đệ dòng họ cố gắng một chút.

Đào Nguyệt An cùng Vương Thải Vi một trái một phải ngồi ở cạnh Trịnh Tông anh, Trịnh Tông Ngạn ở đối diện bọn họ, bên người là Lưu Mục âm buồn bã ỉu xìu, mặt mày ủ dột, không hứng thú nhìn vũ cơ đang nhảy, sợ chưa phục hồi chuyện Vương Tĩnh Vân.

Đào Nguyệt An nhìn mứt hoa quả trong hộp không có tâm trạng nghe quý nữ nịnh hót Thái Hậu, một hồi lại khen quý phi, nhìn dải lụa nhỏ uyển chuyển vòng quanh trên người vũ cơ, dáng người duyên dáng, chân ngọc chưa đậy một nắm tay trên mặt đất chuyển động linh hoạt, nhảy vũ điệu tộc Hồ thời xưa.

Đào quý phi cười khanh khách tiếp nhận rượu, sau chuyện Vương Tĩnh Vân bệ hạ cùng Thái Hậu sinh ra chút hiềm nghi, người liên quan là Ân quý nhân cũng theo đó bị vắng vẻ. Mặc dù vẻ ngoài là Đào gia bọn họ chiếm thượng phong nhưng Đào quý phi lại có chút tự trách mình, vào cung đã lâu, nhưng lại quên vào thởi điểm ấy phỏng đoán tâm tư của bệ hạ. hắn từ nhỏ được Thái Hậu phụ tá đăng cơ, dù mưa gió đã qua nhiều năm, cho dù sinh ra khúc mắc, nhưng cuối cùng cũng không có khả năng động thủ xử lí mẫu thân của mình, nhiều nhất là đem bực bội phát tiết trên người hạ nhân.

Thái tử cũng bởi vì cho bệ một cái hạ bậc thang, mấy ngày gần trong triều càng nhận được coi trọng. Ca ca dù xử trí vài triều thần, thương nhân quy thuận thái tử, hắn hơi an phận một chút, nhưng cuối cùng vẫn là sinh lòng tạo phản. Nhưng mãi chèn ép cũng không phải biện pháp càng bị áp chế lại càng hăng phản công như vậy thì rất phiền toái.

Thái Hậu thấy tất cả mọi người chỉ mải kính rượu, nịnh nọt Đào quý phi trong lòng rất không thoải mái. Liền ra hiệu cho quý nữ gần đó kính rượu Ân quý nhân.

Đào quý phi liếc mắt, thấy Ân quý nhân không có tinh thần, nhớ tới lời Vương ma ma tối hôm qua nói. Ân quý nhân hiện nay bị vắng vẻ, nếu nhân cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng thì đời này khó mà xoay người.

Còn có nanh vuốt của Thái Hậu, phụ thân Ân quý nhân, gần đây cũng không an phận, đem việc chọn đại thần đi giả quyết việc Tây Nam náo động khiến bệ hạ giận tím mặt, mặc dù không truy cứu trác nhiệm, chỉ nói là bị người khác lừa gạt, nhưng cuối cùng hoàng thượng vẫn rất để ý.

"Ân muội muội." Đào quý phi giơ ly rượu lên, Thái Hậu khuôn mặt từ ái mỉm cười cái chớp mắt cứng đờ, chỉ nghe nàng nói, "Lần này tiệc tối có thể tiến hành thuận lợi, muội muội giúp tỷ tỷ không ít việc, thật sự vất vả. Tỷ tỷ mời ngươi một ly, xem như cảm tạ."

Ân quý nhân vội để thị nữ rót rượu, có lẽ mấy ngài nay bị Hoàng Thượng hời hợt người cũng trở nên thận trọng một chút, giơ ly rượu lên ôn hòa nói, "Tỷ tỷ nói gì vậy? Bệ hạ xem trọng đạo hiếu, nương nương cùng nô tì thân là phi tần hậu cung, đi theo Thái Hậu nương nương làm việc, đó là chuyện đương nhiên, làm sao xem đó là vất vả không khổ cực?"

Thái Hậu nhăn mi khẽ giãn, xem ra chuyện này trong hoạ mà có phúc, Đào quý phi thản nhiên nói, "điều đó, Bổn cung cũng không phải không biết, nhưng mà đã nhập cung, thành phi tần hoàng thượng, nên nghe theo lời bện hạ, những cái khác có hay không không quan trọng, không nên để ý tới."

Các nàng đang ngầm gương cũng bạt kiếm, ngoài cười nhưng trong không cười nói vài câu, cho đến khi tiểu thái giám ở bên ngoài gân giọng kêu, "Bệ hạ giá lâm."

Phong Hoà đế mang theo hai vị đại thần bước vào, hướng Thái Hậu hành lễ, " thỉnh an mẫu hậu. Vừa rồi ở ngự thư phòng có một số việc trì hoãn, lúc này mới tranh thủ ra bất quá vẫn là đã muộn, xin hãy mẫu hậu đừng trách tội."

"Quốc sự trọng yếu. Hoàng nhi coi trọng việc xã tắc là phúc khí vạn dân thiên hạ." Đức trinh Thái Hậu nhìn hắn ngồi xuống, nhìn Đào Tương đi theo phía dưới chậm rãi nói, "Nay chuyện Tây Nam náo động, việc này quan hệ đến giang sơn xã tắc, hoàng nhi hao phí một chút tâm tư, cũng là hợp tình hợp lý. Tránh thời gian kéo dài, bệnh nhẹ đều biến thành bệnh nặng."

"Mẫu hậu yên tâm, con sẽ lưu ý." Phong Hoà đế không đổi sắc lệnh cho cung nữ thêm cái bàn cho Đào Tương nhìn đối diện Tần Sở Minh, sợ hãi, mứt hoa quả trong tay rơi xuống ở trên bàn.

Nàng đưa mắt nhìn Tần Sở Minh từ trên người lấy ra, bình tĩnh bỏ mứt hoa quả vào miệng, đau lòng cực kỳ, đây chính là một khối cuối cùng.

Trịnh Tông anh thấy nàng đăm chiêu ủ dột, lại thấy mứt hoa quả rơi trên bàn, cau mày một cái, chính mình đĩa mứt mới đẩy đến trước mặt nàng. Đào Nguyệt An còn nhíu mày liễu một chút giãn ra, vui vẻ ra mặt, "Đa tạ điện hạ."

"Ăn ít một chút, để ý răng hỏng rồi." Trịnh tông anh nhẹ giọng nói.

Tần Sở Minh nhìn mình chằm chằm cái đĩa trước mặt, hận không thể duỗi cánh tay đẩy đến trước mặt Tiểu Hạ Nguyệt, bằng không cũng không tới phiên Trịnh Tông anh không công đoạt đi cơ hội tốt này.

Đào Nguyệt An cầm mứt hoa quả, ăn đến mặt nhi vui vẻ, khi mình bước vào cũng không liếc nhìn một cái. Tần Sở Minh ai oán lấy một khối mứt hoa quả cho vào miệng, ngọt muốn ê răng, vẫn nên đặt ở một bên.

"Mẫu hậu, việc Tây Nam náo động, con muốn cho Sở Minh mang binh trấn áp, ngài thấy thế nào?" Tư thiện cho người đem thức ăn bưng lên, Phong Hoà đế vừa thay Thái Hậu gắp đồ ăn, vừa hỏi.

" Sở Minh văn võ song toàn, rất giống phong phạm cảu cha hắn, chuyện này giao cho hắn, ai gia cảm thấy thập phần thỏa đáng." Đức trinh Thái Hậu đối với chuyện này không chú ý lắm, dù sao thủ hạ võ tướng của Đào Tương không nhiều lắm, đủ tư cách đi, cũng chỉ một người Vương Tướng quân. Mà Vương Tướng quân trước mắt vừa tang nữ, trong lúc nhất thời không có tâm trạng đi, đành phải để người khác, mà ai đi đều được. Việc cấp bách, là nhanh làm cho Ân quý nhân đoạt được thánh sủng, vậy mới có thể đối kháng Đào quý phi ở hậu cung.

không ngờ, không đợi đức trinh Thái Hậu mở miệng, Đào Tương giành trước, "Lần này việc Tây Nam, Ân đại nhân có công tố giác, nếu không thần cùng bệ hạ còn bị che mắt. Đáng tiếc Ân đại nhân không ở nơi này, thần đã nghĩ kính Ân quý nhân một lý, xem như người đối diện là cha nàng mà cảm tạ."

"Này..." Ân quý nhân nhất thời chân tay luống cuống, ngoại thần kính phi tần, là chuyện chưa bao giờ xảy ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hoà đế.

" việc Trong triều, đều là ái khanh tự thân tự lực, từng kiện xem qua. Là con người ai chẳng có lúc thất trách, ngẫu nhiên bị lừa gạt, che mắt cũng là chuyện đương nhiên, ái khanh không cần quá mức chú ý." Phong Hoà đế trong lòng luôn tín nhiệm Đào Tương không nghi ngờ, ngầm đồng ý cho Ân quý nhân đáp ứng xuống kính rượu.

"Bệ hạ. Nô tì thấy Tông anh, Tông Ngạn đều muốn thành gia, trong lòng cao hứng. Vừa vặn, chỗ nô tì có một vò rượu hoa quế. Thừa dịp ngày lành hôm nay liền đem đến đây, muốn cho mọi người nếm thử một chút" Đào quý phi vừa nói, Thúy Hoa liền bưng vào rượu hoa quế đi lên, từng đợt mùi rượu hoa quế lẫn vào khứu giác Phong Hoà đế.

"Ái phi đây quả thật là rượu ngon." Phong Hoà đế luôn thích rượu, thấy thế liền muốn thử. Thúy Hoa đến trước mặt thay hắn rót một chén, lại để cho cung nữ mang đến mỗi vị đại thần một lý.

"thật sự là rượu ngon, nô tì đã ủ rất nhiều năm, vẫn không nỡ uống." Đào quý phi cười nói, "Bệ hạ, Ân đại nhân lập nhiều công lớn, người xem có phải hay không nên theo cái này thăng cấp cho Ân quý nhân?"

Đức trinh Thái Hậu không rõ, Đào quý phi là đang muốn gì. Là muốn giả bộ rộng lượng, khiến bệ hạ đối với nàng nhiều ấn tượng tốt, hay đâ là mưu kế? dù là như thế nào nàng cũng nên thuận nước đẩy thuyền "Bệ hạ, Ân quý nhân tiến cung đã lâu, phong hào quả thật có thể thăng một chút."

"Vậy theo quý phi, thăng như thế nào mới tốt?" Phong Hoà đế mê rượu, dã uống mấy ly mà vẫn chưa thảo mãn.

"Vậy nâng làm tần vị đi." Đào quý phi nói, "Bệ hạ thấy thế nào?"

" Được." Phong Hoà đế đồng ý, mấy vị phu nhân sôi nổi đứng lên nói chúc mừng, liên tục hướng Ân quý nhân kính rượu. Ân quý nhân cũng là niềm vui bất ngờ lien tục đáp ứng, chốc lát, nửa bầu rượu đã uống vào bụng.

Trước mặt là màu vằng óng của rượu hoa quế rượu lại them hương thơm mê người Đào Nguyệt An động tâm, đầu tiên nàng nhấp một ngụm nhỏ, nhưng mùi này thực mê người, nàng lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm môi, ánh mắt khát vọng nhìn chén rượu hoa quế nhỏ.

Trịnh Tông anh thấy ánh mắt nóng bỏng của nàng nhìn chăm chú rượu hồi lâu, nhân tiện nói, "rượu này không nặng, người thường uống hai chén sẽ không say." Đào Nguyệt An nghe xong, này mới yên tâm, đem chén rượu đến bên môi, nhấp một hớp nhỏ.

Mùi thơm ngào ngạt, tinh khiết thật ngon miệng, Đào Nguyệt An nhịn không được, đem một chén nhỏ rượu uống hết, lại rót thêm một ly.

Trịnh Tông anh giơ ly rượu lên, đối với Trịnh Tông Ngạn nói, "Tam Hoàng đệ, hoàng huynh mời ngươi một ly. Tuy rằng trong cung nhiều song gió, nhưng hoàng huynh hy vọng, tình huynh đệ giữa chúng ta có thể vững như núi, chớ bị lời đồn đãi lung lay."

Trịnh Tông Ngạn một ngụm uống hết "Hoàng huynh xin yên tâm, hoàng đệ tự nhiên sẽ hiểu lời đồn đãi không thể tin."

"Thấy huynh đệ các ngươi hoà thuận, trẫm cũng hết sức vui mừng." Phong Hoà đế cười đặt chén rượu xuống bàn, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

"Phụ hoàng, thừa dịp cả nhà đều ở đây, nhi thần có một chuyện muốn cùng hoàng đệ nói."

"Hoàng huynh cứ nói đừng ngại."

"lúc trươc, hoàng đệ nói phải rời khỏi kinh đô. Nhưng hoàng huynh cho rằng, đát phong xa xôi hoang vắng, phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu lại tuổi tác đã caog cần ngươi tẫn hiếu, lúc này đi xa, thật là không ổn. hơn thế hoàng đệ một bùng văn chương, tương lai nhất định sẽ trở thành cánh tay đắc lực, nếu ra đi, chẳng phải đem tài hoa bỏ phí hay sao?" Trịnh Tông anh nói, "Phụ hoàng, tuy nói quân tử một lời nói đáng giá ngàn vàng, nhưng nhi thần vẫn là hy vọng, hoàng đệ có thể ở lại kinh thành."

Lời nói này của hắn chạm đến nội tâm của Phong Hoà đế, hắn già đi, dưới gối con nối dõi lại thiếu, đối với tài hoa của Trịnh Tông Ngạn đặc biệt thưởng thức, Trịnh Tông Ngạn muốn rời đi, hắn chậm chạp không chịu quyết cũng vì muốn giữ hắn ở kinh thành " Tông anh nói đúng, Lưu cô nương từ nhỏ nuôi ở khuê phòng, đi đất phong rời xa cha mẹ, sợ cũng sẽ không quen, hay là ở đô thành them vài năm."

Đức trinh Thái Hậu cũng khuyên nhủ một phen, Trịnh Tông Ngạn chỉ có thể đáp ứng, tạm thời không đi. Trịnh Tông anh thừa cơ hội này, kính vài lần rượu.

Tần Sở Minh không có thì giờ nói lý với bọn họ, nhìn Tiểu Hạ Nguyệt như con chó nhỏ vừa sinh ra mấy tháng, vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếm hoa tửu với liếm sữa giống nhau, giống như có người gãi chân trần của hắn, vẫn cứ một mực trốn không thoát. Bên tai lại đột có một đạo thanh âm chói tai, "Sở Vương điện hạ ít ngày nữa phải xuất chinh Tây Nam, cựu thần trước kính điện hạ một ly, chúc điện hạ đắc thắng, đem này loạn thần tặc tử một lưới bắt hết."

"Đa tạ lời chúc Thừa tướng." thật ra, Tần Sở Minh đang nghĩ rất không đứng đắn, bên kia Tiểu Hạ Nguyệt uống ba chén biến thành ngoan đến làm cho người nghĩ nâng niu trong lòng bàn tay.

Đào Nguyệt An rất ít uống rượu, tiệc tối đã muốn uống lên non nửa bình, cả người mờ mịt. Thái tử sợ nàng xảy ra chuyện báo với Phong Hoà đế trước hết để cho Thúy Lan đỡ nàng đi nghỉ tạm.

"Thúy Lan... Hôm nay trời sáng quá?" Đào Nguyệt An giống như không xương mềm nhũn dựa vào Thúy Lan dìu dắt trở về.

"Đại tiểu thư của ta, ngài uống say." Thúy Lan đỡ nàng đi đến bên bờ, Đào Nguyệt An đá đá vụn bờ sông, chơi đến quyên cả trời đất. Thúy Lan thấy nàng giống như một đứa trẻ ba tuổi không ngừng hỏi mình, nàng đá có xa hay không.

"Xa, tiểu thư thật là lợi hại." Thúy Lan khen một cái, Đào Nguyệt An đá càng vui mừng. trên chân ra sức hung ác, nàng vốn sức lực lớn hơn tiểu hài bùm một tiếng hài liền bị đá nước vào hồ.

Thúy Lan thống khổ xoa đầu, Đào Nguyệt An còn mơ mơ màng màng nói, " Thúy Lan, ta hình như đá một khối đá rất lớn, ngươi xem dưới hồ kìa âm thanh rất lớn nha."

"Tiểu thư, ngài là đem giày mình đá đi xuống." Thúy Lan cảm thấy tiểu thư nhà mình bình thường còn ngoan ngoãn khéo léo, say rượu liền khiến người ta đau đầu, da chân tiểu thư non mềm, không có giày phải trở về thế nào, giày mình nàng cũng không mang vừa. hiện tại chạy tới tẩm điện lấy giày, tiểu thư say rượu, nếu là không để ý rơi vào trong ao, cũng không phải chuyện đùa.

" Thúy Lan tỷ tỷ." tiểu công công hướng về phía nàng cung kính nói, "Nô tài là người của phòng ngủ trên con đường nhỏ, gặp qua tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ còn có nhớ nô tài hay không."

"tất nhiên là nhớ rõ." Thúy Lan nhăn lại mày, "Ngươi từ Cảnh Đức cung trở về?"

"không, nô tài đi Ân tần điện, bệ hạ vừa thăng vị phân cho Ân tần, hôm nay tám phần là muốn ngủ lại. Đại cung nữ bên người Ân tần đến đây truyền lời, làm cho phòng ngủ sớm đi chuẩn bị bộ đệm giường mới, giường lụa mỏng."

"Nga." Thúy Lan gật đầu, hỏi, "nói như vậy, công công hiện nay không chuyện gì làm? Ta muốn thay tiểu thư đi lấy đôi giày, công công thay ta nhìn tiểu thư một cái là được, ta sẽ trở lại ngay."

"Thúy Lan tỷ tỷ nói một tiếng, tiểu nhân sao dám từ chối, tỷ tỷ cứ yên tâm đi, nô tài nhất định trông coi tiểu thư thật kỹ." tiểu thái giám cúi đầu, cung kính đáp.