21.
Ai cũng biết, người làm đại sự thì không nên ép người quá, mà hãy thừa dịp người ta đang suy yếu, rồi nhanh chóng g.i.ế.t người đó.
Vừa dứt câu, ta liền rút bội kiếm rồi tự mình g.i.ế.t c.h.ế.t Doãn hoàng hậu.
Một kiếm xuyên tim, máu văng lên mặt ta.
Ta nhìn bà ta không chớp mắt, rồi nói: “Ta g.i.ế.t ngươi, chỉ vì thù riêng.”
Cái gì mà hậu cung tham gia vào chính sự, buông rèm nhiếp chính, chỉ là lời nói sáo rỗng, ta g.i.ế.t bà ta chỉ vì lập trường khác biệt. Đây là chút tôn trọng cuối cùng ta dành cho đối thủ của mình.
Doãn hoàng hậu cười nhạo: “Đã đánh cuộc thì phải chấp nhận có thể sẽ thua.”
Bà ta nhìn về phía Văn Ninh, trong mắt là sự hổ thẹn, nhưng lại không hề có chút hối hận nào.
Vị hoàng hậu quyền lực nhất, cứ vậy mà nhắm mắt ra đi.
Văn Ninh nhào lên t.h.i t.h.ể mẫu thân nàng ta, khóc đau xé ruột gan, ai dám động vào t.h.i t.h.ể mẫu thân nàng ta, nàng ta liền xông lên, dùng tay, dùng răng, dùng thủ đoạn mà nàng ta vẫn thường khinh thường để bảo vệ t.h.i t.h.ể của Doãn hoàng hậu.
Phong hào Văn Ninh công chúa vẫn không bị mất đi, nên những binh sĩ kia cũng không dám động vào nàng ta, chỉ có thể đưa nàng ta và t.h.i t.h.ể Doãn hoàng hậu nhốt ở thiên điện.
Khi ta tới gặp nàng ta, nàng ta đã xử lý thỏa đáng cho Doãn hoàng hậu. Nàng ta đang cẩn thận dùng than trong chậu để vẽ lông mày.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Úy Trăn, ngươi đừng cho rằng mình lợi hại. Mẫu hậu thua chỉ bởi vì ham luyến cái tình yêu kia thôi. Nếu thái tử ca ca còn sống…”
Ta không có thời gian nghe nàng ta lải nhải, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Mẫu hậu ngươi phạm tội tày trời, Đại Chiêu ta cũng không chứa nổi ngươi. Nhưng nể tình ngươi có một nửa huyết mạch hoàng thất, ta cho ngươi lựa chọn...”
“Ngươi không cần nói nữa.” Nàng ta đứng lên.
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quay người rời đi.
Chỉ trong chốc lát, một mùi khói nồng nặc từ phía sau truyền đến. Ta quay đầu lại nhìn, phía sau là một ngọn lửa lớn.
Nàng ta lựa chọn ngọc nát.
22.
Sau đại biến, hoàng đế liền hạ chiếu lập ta làm hoàng thái nữ. Cơ thể ông ta chẳng khác gì đèn cạn dầu, cuối cùng cũng ngã xuống. Ta đi đến tẩm điện chăm sóc ông ta.
Ánh mắt hoàng đế trở nên vẩn đục. Ông ta cho mọi người lui xuống, chỉ để một mình ta ở lại, rồi nói một chút chuyện riêng tư.
Hoàng đế thở hổn hển, ông ta bắt đầu kể về hồi ức rất nhiều năm trước, khi một nhà ba người bọn ta vẫn đang ở bên nhau.
Ông ta bảo đó là thời gian hạnh phúc nhất. Trong tay vẫn còn nắm lấy đôi bông tai trước khi mẫu thân qua đời, ông ta nói nếu như chưa từng cưới Doãn thị thì tốt biết mấy.
Hoàng đế bắt đầu lẩm bẩm: “A Nhược, tha thứ cho trẫm.”
Ta cười lạnh: “Ngài hẳn nên nói, nếu như năm đó chưa từng giấu diếm thân phận, chưa từng trêu chọc mẫu thân thì tốt.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn ta.
Nương theo ánh nến mờ nhạt, ta nhìn ông ta chăm chú. Khuôn mặt ông ta hoàn toàn bị tử khí bao trùm, làm cho người ta không thể liên tưởng được bộ dáng ôn hòa nho nhã, khí độ bất phàm lúc còn trẻ.
Hoặc là nên nói, bộ dáng kia của ông ta chỉ là giả dối.
Dưới lớp long bào là một nam nhân yếu đuối nhu nhược. Ông ta ích kỷ, không hề có trách nhiệm.
Ông ta cưới Doãn thị, nhưng lại không cho bà ta sự sủng ái và thể diện nên có. Ông ta lừa cưới mẫu thân ta, nhưng lại không thể bảo vệ người trước những biến cố sau này.
Làm vua, làm chồng, làm cha, ông ta không làm tốt bất cứ cái gì. Nguyên nhân của tất cả bi kịch chính là do ông ta mà ra.
“Bệ hạ, có chút lời muốn nói, là mẫu thân muốn gửi cho ngài.”
“Mẫu thân nói, trượng phu của người chỉ là một thương nhân văn nhã, chỉ là ngài ấy đã sớm c.h.ế.t vào mười mấy năm trước rồi.”
Ta bẻ tay ông ta ra, lấy đôi bông tai kia đi.
Hoàng đế há miệng muốn nói thêm gì đó, chỉ là yết hầu chỉ có thể phát ra từng tiếng ho khan, không lâu sau ông ta ngừng thở.
Ta đứng lên, vuốt mắt ông ta, xoay người rồi đau khổ hô to: “Bệ hạ băng hà!”
Tiếng chuông báo tử từng tiếng, từng tiếng vang lên, từ trong cung tới ngoài cung, tuyên cáo về thời đại của vị đế vương kia hoàn toàn kết thúc.