6.
Cuộc gặp gỡ lần đầu tiên của bọn ta tệ đến mức kẻ đẩy thuyền bọn ta là Tà Thần cũng phải trầm mặc.
Hắn uể oải mất mấy ngày. Mãi cho đến hôm nay, lúc Tạ Kính tới tìm ta, hắn mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Nhưng mà không ngờ, chuyện tốt lại bị Văn Ninh phá hỏng.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tà Thần dùng xúc tu chọc ta: “Hôm nay ta nhìn thấy Tạ Kính có giấu gì đó trong tay áo, lúc mà Văn Ninh vừa đến đó.”
“Cái gì cơ?” Ta mơ màng trả lời hắn.
Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ: “Ta trộm về đây rồi nè!”
Ta cạn lời, sau đó mở mắt ra.
Là một hộp thuốc mỡ.
Ngón tay ta chạm nhẹ vào hộp thuốc, chất thuốc sánh mịn, mát lạnh, còn thoang thoảng mùi hương của dược liệu.
“Là thuốc bôi ngoài da.” Tà Thần vui vẻ nói: “Ngày hôm đó hắn ta nhìn thấy vết thương trên cổ ngươi.”
Ta lập tức dập tắt suy nghĩ của hắn: “Việc này chỉ có thể chứng minh hắn ta có lòng tốt mà thôi, hắn ta là đang thương hại ta đó. Chứ ta có cái gì đáng để hắn coi trọng chứ?”
“Chẳng lẽ hắn ta lại coi trọng tình cảnh hiện giờ của ta hả?”
Tà Thần trầm ngâm suy nghĩ: “Nói không chừng tình yêu của nhân loại các ngươi tuân theo nguyên tắc Điền Kỵ đua ngựa* thì sao, người bề trên yêu kẻ bề dưới…”
(*Điền Kỵ đua ngựa (田忌赛马): Xuất phát từ câu chuyện đại tướng quân Điền Kỵ thách đấu đua ngựa với quốc vương và các đại thần khác nhưng lần nào ông cũng thua. Sau đó ông được bạn tốt là Tôn Tẫn bày cách để chiến thắng. Quy tắc sẽ là 2 trận thắng 1 trận thì xem như thắng. Trong đó dựa vào tốc độ chạy thì ngựa sẽ chia ra làm 3 cấp: thượng, trung và hạ. Ngựa có cấp khác nhau thì mang trang sức khác nhau. Trước khi thi, theo chủ ý của Tôn Tẫn, Điền Kỵ đổi trang sức của ngựa thượng đẳng cho ngựa hạ đẳng và mang đi thi đấu với ngựa thượng đẳng của Tề vương → ngựa Điền Kỵ thua. Trận thứ 2, Điền Kỵ lấy ngựa thượng đẳng đấu với ngựa trung đẳng của quốc vương → Điền Kỵ thắng. Cuộc đua cuối cùng, ngựa trung đẳng của Điền Kỵ đấu với ngựa hạ đẳng của quốc vương → Điền Kỵ thắng. Cuối cùng Điền Kỵ thắng Tề vương.
→ Khi điều kiện 2 bên tương đương nhau, đối sách thỏa đáng có thể chiến thắng đối phương. Khi điều kiện 2 bên chênh lệch nhau rất xa, đối sách thỏa đáng cũng có thể giúp cho tổn thất ở mức độ thấp nhất.)
Hắn vội vàng ngậm miệng.
Quá muộn rồi.
Ta lạnh lùng đẩy hắn vào góc tường, rồi cột xúc tu của hắn thành một cái nơ bướm.
Tà Thần ngu ngốc cố gắng cởi trói, nhưng cuối cùng hắn lại tự trói bản thân thành một quả bóng.
“Cứu, cứu ta.”
A! Ta hít một hơi thật sâu.
Nửa đêm, có một nàng công chúa vô dụng đang ở bên một vị thần, nhưng vị thần ấy lại bị trói bởi chính xúc tu của ngài.
Ha ha.
Hắn cảm thấy hơi xấu hổ, cho nên dùng xúc tu đưa hộp thuốc cho ta nhằm chuộc lỗi: “Nhìn gương không được rõ lắm, cứ để ta bôi thuốc cho ngươi nhé. Vết thương trên cổ ngươi còn chưa lành đâu.”
Ta gật đầu, duỗi tay vén tóc sang một bên.
Xúc tu được bao phủ bởi màn sương đen đang cẩn thận bôi thuốc vào cổ ta.
Đêm đã khuya.
Hắn bay lơ lửng phía trên ta, xúc tu tỏa ra bốn phía rồi bao phủ lấy ta, chặn luôn ánh trăng đang chiếu rọi vào phòng, giống như một nhà tù đáng sợ.
Nhưng chỉ có ta biết, những xúc tu đó đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, ru ta chìm vào giấc ngủ.
Không có nơi nào an toàn như ở đây.
Giống như những đêm khác trong mười năm qua, ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lần này, ta mơ một giấc mơ.
Ta mơ thấy khung cảnh của mười năm trước. Có một nữ hài đang cuộn tròn ở góc tường, nàng ấy không gặp được Tà Thần, mà lại gặp một nam hài phấn điêu ngọc trác*.
(*Phấn điêu ngọc trác (粉雕玉琢): da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ những đứa trẻ đáng yêu)
Hắn ta bước đến, quát cung nữ đang đe dọa nữ hài kia.
Hắn ta kéo nàng ra khỏi bóng đêm, bảo nàng đừng sợ.
Hắn ta nói: “Ta là Tạ Kính.”
7.
Lễ cập kê của công chúa được tổ chức rất long trọng.
Văn Ninh lớn tuổi hơn ta, tất nhiên lễ cập kê cũng sẽ diễn ra trước.
Nàng ta muốn khoe khoang với ta, nên đã sai người đến ‘mời’ ta tham dự lễ cập kê hôm đó.
Nàng ta trang điểm cực kỳ xinh đẹp, váy dài uốn lượn, đứng giữa đám đông, giống như một con phượng hoàng kiêu ngạo.
Hiện giờ Doãn hoàng hậu chỉ có duy nhất một mình nàng ta. Nếu có thể thì chắc bà ta còn muốn đem toàn bộ ngân khố treo trên người nàng ta nữa kìa. Số lượng người được sắp xếp để hoàn thành lễ cập kê cho nàng ta lên đến cả trăm người. Nhưng theo nghi thức thì chỉ cần ba người mà thôi.
Văn Ninh đứng thẳng lưng, đắc ý nhìn ta.
Nàng ta đi đến cạnh ta, nhỏ giọng nói: “Úy Trăn, ngươi nhìn đi, lễ cập kê của ta tốn quá nhiều của cải. Như này thì quá xa hoa lãng phí rồi, hoàng gia làm như vậy cũng không tốt lắm, đúng không?”
“Hay là, lễ cập kê của ngươi đừng làm nữa?” Nàng ta mỉm cười, khiến cho phượng hoàng ở khóe mắt biến thành một đường thẳng.
Ta cũng học theo nàng ta, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ.”
Lần đầu tiên trong đời, ta gọi nàng ta là tỷ tỷ: “Muội đã đặc biệt chuẩn bị cho tỷ một phần lễ vật. Hy vọng tỷ sẽ thích.”
Ta cười.
Ta đoán nụ cười của ta có lẽ hơi dọa người, bởi vì lúc Úy Văn Ninh nghe xong, nàng ta bị dọa sợ phải lùi lại. Có không ý ánh mắt của các quý phu nhân nhìn lại nàng ta.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Nàng ta hận không thể dùng ánh mắt để móc tim phổi của ta ra.
Đáng tiếc, tiếng nhạc vang lên, báo hiệu nghi thức sắp bắt đầu.
Văn Ninh ngừng nói.
Tiếp theo là phi tần mời hoàng đế an vị.
Trên ngai vàng, nam nhân kia xách theo bầu rượu, tóc rối tung, chẳng hề liếc nàng ta một cái.
Ông ta ném bầu rượu vừa uống xuống đất, thong thả đứng dậy, dường như muốn rời đi.
Văn Ninh ngơ ngác nhìn về phía mẫu thân nàng ta.
“Bệ hạ!” Doãn hoàng hậu lên tiếng, nụ cười của bà ta mang theo sự uy hiếp: “Nay là lễ cập kê của Ninh nhi, ngài là phụ hoàng…”
Hoàng đế cười giễu cợt, rồi ngắt lời bà ta: “Trẫm cũng được xem là phụ hoàng à?”
Ông ta chỉ vào ngai vàng: “Vị trí này của trẫm, vẫn là để hoàng hậu ngồi đi.”
Nụ cười của Doãn hoàng hậu cứng đờ.
Tiếng nhạc đột nhiên im bặt.
Trưởng bối Doãn gia liếc hoàng hậu một cái, sau đó lập tức quỳ xuống, trán đập mạnh xuống đất. Trong giây lát, cả đại điện đều đồng loạt quỳ xuống.
Giọng Văn Ninh run rẩy, nàng ta hét lên: “Phụ hoàng!’’ Nhưng thứ nàng ta nhận được chỉ là ánh mắt chán ghét của người kia.
Doãn hoàng hậu nhắm mắt, kéo Văn Ninh quỳ xuống: “Thần thiếp không dám.”
Hoàng đế không để ý tới bà ta, cười to rồi nghênh ngang rời đi.
Đây là lần đầu tiên hoàng đế mặt đối mặt với hoàng hậu trong mười năm Doãn gia nắm quyền.
Còn xảy ra trong lễ cập kê của nữ nhi bà ta.
Cả đại điện yên tĩnh, cũng không ai dám đề cập đến lễ cập kê nữa.
Văn Ninh đột nhiên quay đầu nhìn ta.
Ta mỉm cười rồi nói: “Sinh nhật vui vẻ.”