Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 23




*

Lát sau bác tài xế lái xe đến, dừng bên đường rồi hạ kính xuống vẫy tay với hai người họ. Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam cùng lên xe, bánh xe nhẹ lăn.

Gần bốn giờ chiều, họ đến trước cổng vào của vườn hoa oải hương. Bác tài xế cười hiền hòa chúc hai người chơi vui vẻ rồi lái xe rời đi. Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam xếp hàng mua vé vào cổng. Năm phút sau thì cũng đến lượt họ.

Bên trong cổng vào vườn hoa là một con đường đá sỏi trắng kéo dài uốn lượn, xung quanh là rừng cây lá vàng đang rụng dần vì sắp sang đông. Mọi người xung quanh nhẹ nhàng cười nói chụp ảnh, khung cảnh lãng mạn như tiên cảnh.

Cảnh vật như ảo ảnh, xinh đẹp mà tĩnh lặng.

"Đi thôi." Huỳnh Nhã Nhã nói với hắn rồi xoay đầu, men theo con đường đá sỏi mà đi sâu vào trong.

Quý Lam gật đầu, ánh mắt dõi theo bước chân cô, hắn cũng nâng bước theo sau, chậm rãi đi theo, hai tay đút vào túi áo khoác nỉ bên ngoài. Đôi lúc ngắm nhìn những chiếc lá vàng rụng xuống xung quanh.

Sau khoảng hai ba phút rảo bước trên con đường đá sỏi, phía trước bỗng vang âm thanh của chiếc đàn guitar khẽ vang, giọng hát ngọt ngào của một cô gái vang lên theo tiếng đàn của chàng trai bên cạnh.

"Anh đâu có hay, em đang nhìn ngắm...

Tương lai có hai đôi ta cùng nắm đôi tay,

Muộn phiền chẳng ở đây..."

Huỳnh Nhã Nhã dừng bước chân, nhìn cặp đôi đang đàn hát bên rừng cây lá vàng. Chàng trai ngồi trên chiếc ghê xếp cao, tay ôm đàn guitar đánh đàn, cô gái đứng bên phải chàng trai, đôi mắt long lanh, tay cầm micro hát vang.

"Anh đâu có hay, ở nơi nào đó...

Nơi tình yêu ngủ say, chẳng may lại có

Ai trông ngóng anh, nhớ anh..."

Cô gái đặt tay lên vai chàng trai, đi về phía bên trái, ngay tầm mắt của anh chàng ấy.

"Có phải là anh ngốc nghếch?

Hay đang cố tình như không biết,

Nhiều khi tay em trong vô thức nắm lấy tay anh..."

Cô gái giương đôi mắt long lanh đầy yêu thương nhìn chàng trai.

Bài "Anh Đâu Có Hay" này là một bài hát ngọt ngào về yêu thầm. Cô gái say sưa hát bên cạnh chàng trai giữa cánh rừng thu, trên con đường đá sỏi, trong cảnh vật đầy thơ mộng.

"Cần một lời thì thầm, nói đi, người yêu em.

Sẽ một lần khờ dại gửi trao người môi mềm...

Đừng lạnh lùng như thế... Ừm..."

Cô gái bỗng quên lời hát, chàng trai bật cười, cùng hát vang câu sau với cô.

"Just say you love me..."



Khung cảnh ngọt ngào bùng lên, xung quanh hai người họ có nhiều người đứng lại thưởng thức bài hát ngọt ngào này, bao gồm cả Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam.

Sau khi bài hát kết thúc, cặp đôi trẻ cười ngọt ngào, tựa trán vào nhau, mọi người xung quanh vỗ tay khen ngợi màn biểu diễn ngọt ngào ấy. Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam lại tiếp tục đi trên con đường sỏi trắng.

*

Đến khi đi ra khỏi khu rừng lá vàng, đập vào mắt là một khung cảnh bao la, rộng lớn của cánh đồng hoa oải hương màu tím biếc. Đưa vào khoang mũi là một hương thơm ngọt ngào nhẹ nhàng của hoa oải hương.

Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam đi vào giữa cánh đồng, nhìn từng hàng hoa tím trải dài xung quanh, cô không kiềm lòng được khẽ cảm thán: "A... Đẹp thật..."

Cơn gió khẽ phất qua, thổi bay vài sợi tóc mai của cô, môi đỏ hơi cong, trong mắt cô ôm trọn sắc tím của hoa oải hương, quanh người tỏa ra hơi thở thanh lãnh dịu dàng.

"Ừm, đúng là đẹp thật." Quý Lam nhìn cô, khóe môi cũng khẽ cong lên một độ cong rất nhỏ.

Một cô bé cầm chùm bóng bay màu xanh và trắng chạy đến chỗ họ đang đứng, ha hả cười nói với Huỳnh Nhã Nhã: "Chị ơi, mua bong bóng không ạ? Chụp hình đẹp lắm đó!" Cô bé cười vô cùng tươi.

Huỳnh Nhã Nhã nghĩ, đã đến chỗ đẹp thế này mà không chụp ảnh thì cũng tiếc, đành phải mua ba cái bóng bay, trước khi cô kịp trả tiền thì Quý Lam đã im lặng bước đến bên cạnh.

Như chém đinh chặt sắt: "Tôi mua hết."

Huỳnh Nhã Nhã: "..."

Cô chắc chắn, cái thằng nhóc này mắc bệnh nhà giàu!

Cô bé bán bóng bay cười càng tươi hơn: "A! Cảm ơn anh trai! Còn mười sáu cái bong bóng, một trăm sáu mươi nghìn ạ!"

Quý Lam đưa tiền.

Cô bé đưa cả chùm bóng bay cho hắn, vui vẻ cầm tiền chạy đi.

Hắn chia đôi số bóng bay ra, đưa cho Huỳnh Nhã Nhã cầm bằng cả hai tay.

Huỳnh Nhã Nhã với mỗi tay là tám cái bóng bay, bất đắc dĩ nói: "Mua nhiều thế làm gì? Về nhà cho anh hai trăm nghìn, tha hồ mua một đống bóng bay. Ở đây là khu du lịch, mỗi cái bóng bay cũng đôn giá lên tận mười nghìn một cái rồi."

Quý Lam im lặng một lúc mới nói: "Đẹp." Rồi hắn rút điện thoại, mở camera.

Đúng lúc này gió nổi lên, thổi mái tóc của Huỳnh Nhã Nhã bay bay, bóng bay cũng ngã theo chiều gió. Huỳnh Nhã Nhã vốn đã cầm chặt bóng bay nhưng đột nhiên lại bị tuột mất một sợi dây, bóng bay màu trắng theo gió bay lên.

Ánh mắt cô hơi ngơ ngác nhìn theo quả bóng bay ấy, Quý Lam ngay lập tức chụp một tấm ảnh ngay khoảnh khắc này, khi mà cô không chú ý đến hắn.

Trong bức ảnh, Huỳnh Nhã Nhã đang ngỡ ngàng nhìn theo một chiếc bóng bay trắng đang bay đi, hai tay còn cầm rất nhiều bóng bay. Gió thổi mái tóc cô lay động, xung quanh là cánh đồng hoa oải hương rộng lớn, vì gió thổi nên từng chùm hoa cũng khẽ lùa vào nhau, tựa như một cơn sóng màu tím biếc.

Búc ảnh vô cùng đẹp - cảnh đẹp, người cũng đẹp, làm cho Quý Lam thơ thẩn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu.

"Bóng bay bị bay mất một cái rồi. Uổng quá đi." Huỳnh Nhã Nhã than thở.

Quý Lam nghe thấy, tắt màn hình, nhét điện thoại trở về trong túi. Còn Huỳnh Nhã Nhã thì cố gắng gom hết mười lăm quả bóng bay còn lại vào một tay, cô nhìn mấy viên đá nho nhỏ được buộc dưới dây bong bóng thì lắc đầu.

Đá nhỏ như vậy, dễ bị tuột dây bay mất cũng phải.

Sau đó cô ngồi lên bệ đá giữa cánh đồng, hì hục buộc hết mười lăm quả bóng bay vào nhau thành một chùm lớn. Lát sau nhìn mấy quả bóng bay đã được buộc chặt vào một cục đá to bằng nắm tay, cô thử thả cục đá xuống, thấy đá đã giữ được chùm bóng bay thì mới hài lòng.

Đột nhiên cô bé bán bóng bay ban nãy lại chạy đến, cười hỏi Huỳnh Nhã Nhã: "Chị ơi, giờ chị có cảnh đẹp, bóng bay và một anh đẹp trai, chị không muốn chụp ảnh sao ạ?"



Rồi cô bé nhìn sang Quý Lam, híp mắt cười ranh mãnh, ý tứ rất rõ ràng: Ban nãy anh chụp lén chị gái đã bị em nhìn thấy rồi.

Quý Lam: "..."

Hắn ho nhẹ, dời tầm mắt sang chỗ khác, vờ như không chú ý lấy điện thoại ra đưa cô bé. "Vậy, cứ chụp vài bức đi."

Quý Lam nhìn Huỳnh Nhã Nhã: "Ừm... Điện thoại tôi chụp đẹp hơn, lát nữa tôi gửi ảnh cho chị sau, được không?"

"Được rồi, vậy chụp thôi." Lưu giữ cái đẹp, cô cũng muốn. Dù nguyên chủ không đẹp bằng cô kiếp trước, nhưng dù gì cũng là một mỹ nhân.

*

Mười phút sau, Quý Lam thõa mãn liên tục lướt mấy bức ảnh trong máy. Có ảnh của một mình cô, có ảnh cô chụp cùng hắn, thậm chí ảnh của cô chụp cùng cô bé bán bóng bay cũng có.

Trong số đó, Quý Lam thích nhất là hai bức ảnh, một bức là tấm ảnh đầu tiên hắn lén chụp cô, tấm thứ hai là ảnh của cô và hắn do cô bé kia chụp.

Trong ảnh, cô gái thản nhiên nhìn vào ống kính, môi hơi cong, cơn gió nhẹ thổi đuôi tóc xoăn của cô bay bay. Ở giữa là chùm bóng bay cực lớn có màu xanh và trắng cao đến cổ của chàng trai, vì bị gió thổi nên hơi nghiêng về phía cô. Cạnh đó, chàng trai cao ráo hơi mím môi, đầu hơi nghiêng nhìn chùm bóng bay lớn kia. Cả hai không hề tạo dáng mà đứng bằng tư thế đơn giản và bình thường nhất.

Khung cảnh bình yên lãng mạn giữa đồng hoa oải hương tím, với ánh sáng vàng dịu nhẹ của buổi chiều, gió thổi hiu hiu mát, và chùm bóng bay luôn hướng về phía bầu trời.

_______

- MÀN ẢNH NHỎ SỐ 4 -

A Phong: "Hôm qua có một người bạn hỏi phương pháp đặt tên nhân vật của tôi. Tôi đã thừa nhận rằng mình không có đủ nước não để đặt tên, nên đã gom các loại màu sắc như "Kim, Huyền, Lục, Lam" để đặt tên cho cả nhà nam chính, và tôi xin lỗi." =))

Quý Lục: "Chị cũng ít có quá đáng lắm."

Quý Lam: "Không sao, tên của anh tôi rất hay. A Lục nhỉ?"

Quý Lục: "... Anh không muốn nói chuyện với chú mày."

Bên ngoài phòng phỏng vấn, Chung Yêu Yêu sửa soạn trâm cài trên tóc, lú đầu vào nói: "Mau nói lí do chị đặt cho ta cái tên này!"

A Phong nhanh chóng đeo khẩu trang vào: "Yêu Yêu đi lạc à? Mau trở về bộ truyện của cô đi. Tôi dị ứng phấn hoa, cô đừng vào đây!"

Chung Yêu Yêu bay vào: "Ta biết rồi. Vì ta là yêu tinh tu luyện từ cây kim chung, nên chị đặt ta là Chung Yêu Yêu phải không? Đặt tên tùy tiện như vậy, chị không có lương tâm sao?"

A Phong: "..."

Chung Yêu Yêu: "Biết ngay."

Cả nhà họ Quý: "Biết ngay."

Phong tỷ chuồn đi múc cơm ăn, nhanh chóng dán một tờ giấy lên trán Chung Yêu Yêu rồi biến mất.

Trên tờ giấy: "Yêu Yêu mau trở về bộ Chung Hỉ Tửu đi, đừng học Nhã Nhã nuôi trai ở trong nhà, nguy hiểm lắm."

Chung Yêu Yêu và Huỳnh Nhã Nhã sau khi xem tờ giấy: ".... Là chúng tôi muốn sao?"

_______