Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 49






CHƯƠNG 49

Tiêu Diệp Nhiên ưu nhã nhai thức ăn trong miệng, từ trước đến giờ cô luôn chẳng có hứng thú với chuyện này.

“Cái đó thì chưa chắc, Cố Tống Vy là ai, không lẽ cậu không biết rõ sao? Dựa theo tính tình của con nhỏ đó, ai biết có âm thầm chơi sau lưng cậu không chứ? Đối với loại người như cô ta, có thể đề phòng thì nhất định phải phòng, lần này cô ta thiệt lớn như thế, chắc chắn sẽ không để yên đâu.”

Nhắc đến Cố Tống Vy, tuy rằng Tống An Kỳ vừa khinh thường, vừa phỉ nhổ, nhưng trong lòng vẫn luôn đề phòng.

Cô làm bạn với Tiêu Diệp Nhiên đã rất lâu rồi, đã sớm nhìn thấy những thủ đoạn ùn ùn không dứt của Cố Tống Vy dùng để đối phó Tiêu Diệp Nhiên, cho nên mới lo lắng như thế.

“Cậu nói không sai. Chuyện lần này đã phá hư hình tượng của Cố Tống Vy, cũng phá hủy con đường phát triển của cô ta ở giới giải trí. Bây giờ chỉ sợ cô ta đã hận tớ chết rồi, chắc chắn đang nghĩ cách đối phó tớ.”

Tiêu Diệp Nhiên cực kỳ đồng ý với cách nói của Tống An Kỳ.

Cô và Cố Tống Vy đã sống cùng một mái nhà suốt mười mấy năm, sẽ càng hiểu cô ta hơn Tống An Kỳ.

“Nếu cậu cũng nghĩ như thế thì tớ yên tâm rồi.”

Tống An Kỳ cười, vui vẻ nhét một miếng thịt vào miệng, liều mạng nhai nhai: “Đúng rồi, chuyện lần này quậy lớn như thế, bà mẹ kế lợi hai của cậu đâu rồi, bà ta cưng con gái của mình nhất, không lẽ không nói gì à?”

“Không có, bà ta không có gan đó. Lúc trước tớ còn nhỏ, bà ta còn có thể tùy ý giở trò ở sau lưng, bây giờ thì không thể.”

Nhắc đến Triệu Uyển Nhan, sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên lập tức lạnh lùng lên.

Cô nhớ đến hôm đó khi ở tiệc đính hôn, người phụ nữ kia không ngờ dám tự ý đụng vào di vật mẹ cô để lại cho cô, trong lòng nhịn không được dâng lên một luồng khí lạnh.

Tu hú chiếm tổ còn chưa đủ, còn nằm mơ giữa ba ngày muốn bá chiếm tất cả đồ vật của nhà họ Tiêu sao?

Ha ha, nếu như vậy, vậy đến lúc đó, nói không chừng cô còn phải tự mình ra mặt dạy cho bà ta biết, thứ gì nên lấy, thứ gì không nên lấy!

“Sao đột nhiên lại làm cái mặt thế này? Tớ sợ…”

Thấy Tiêu Diệp Nhiên đang ngẩng người, Tống An Kỳ đột nhiên khoa trương vỗ ngực, vẻ mặt tớ rất là sợ.

Tiêu Diệp Nhiên tức giận liếc mắt nhìn cô, nói đùa: “Đang nghĩ xem nên bán cậu thế nào.”

“Vậy cũng phải nghĩ xem tớ có đáng giá không chứ, tớ sợ đến lúc đó cậu còn phải bù thêm tiền vào đấy.”

Tống An Kỳ toét miệng, tự mình trêu mình.

Tiêu Diệp Nhiên lập tức bật cười, chút khó chịu trong lòng cũng hoàn toàn bị đuổi đi mất.

“Cảm ơn cậu, An Di. Cũng nhờ có các cậu, nếu không tớ cũng không biết mình có thể chịu đựng đến lúc này không nữa.”

“Hửm?”

Tai Tống An Kỳ nghe được từ gì đó, lập tức nheo mắt lại: “Các cậu? Cái từ ‘các cậu’ này, trừ tớ ra, con có ai nữa? Không lẽ chính là ‘ai kia’ cậu từng nhắc đến nhưng tạm thời không thể nói cho tớ biết đó hả?”

“Ừ!” Tiêu Diệp Nhiên cười gật đầu.

Tống An Kỳ lập tức phát điên: “Tiêu Diệp Nhiên, cậu chơi vậy là không được, nếu cậu không thể nói cho tớ biết thì lúc trước đừng có nhắc đến, cậu khơi gợi máu nhiều chuyện của tớ. Bây giờ tớ thật sự tò mò cái ‘ai kia’ trong miệng của cậu chết đi được.”

“Tò mò sẽ hại chết mèo, tớ sợ tớ nói ra rồi, sẽ dọa cậu chết mất.”