Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em - Thanh Lãnh

Chương 27




Lâm Việt Nhiên uống nửa ly nước mật ong, sau đó cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Kiều Thanh Viễn hỏi: "Anh muốn ăn gì không? Có đói bụng không?"

Lâm Việt Nhiên lắc đầu: "Không sao, chỉ hơi mệt thôi."

Anh đúng là có chút đói, nhưng cũng không quá muốn ăn gì vào lúc này.

Đối với Lâm Việt Nhiên, bây giờ anh còn có nhiều nghi ngờ, chỉ có người trước mặt mới có thể giải đáp.

"...... Sáng nay" Anh hỏi Kiều Thanh Viễn, "Em nghiêm túc chứ?"

Thân thể sảng khoái sạch sẽ, ngoại trừ vết đỏ tạm thời không thể loại bỏ, không có thêm dấu vết, mặc dù Kiều Thanh Viễn trên giường có hơi hung dữ, nhưng hắn vẫn rất biết cách săn sóc.

Lâm Việt Nhiên nhìn xuống chiếc áo sơ mi trên người, hẳn là do Kiều Thanh Viễn giúp anh mặc vào sau khi tắm xong.

Kiều Thanh Viễn nhìn anh nói: "Cái này rất hợp với anh."

Lâm Việt Nhiên mỉm cười, áo sơ mi của Kiều Thanh Viễn làm sao có thể không hợp cơ chứ? Đó có lẽ là tâm lý đánh dấu địa bàn của tất cả Alpha khi ở trên giường.

Anh nói, "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."

Kiều Thanh Viễn lau vết nước trên khóe môi anh, "Anh nhắc đến chuyện gì? Là chuyện em muốn cùng anh giải quyết dư luận trên mạng, hay chuyện chúng ta không nhịn được ban ngày "tuyên dâm"?"

Tai Lâm Việt Nhiên lập tức đỏ lên, không ngờ Kiều Thanh Viễn lại nói thẳng thừng như vậy.

"Sao anh chỉ vừa ngủ một giấc, em lại trở nên...... như vậy" Lâm Việt Nhiên không nghĩ ra được từ thích hợp để miêu tả một lúc, "Là như vậy,......"

Kiều Thanh Viễn dường như rất nghiện hôn, hôn lên má Lâm Việt Nhiên hai lần, "Trở nên phóng túng như vậy?"

Lâm Việt Nhiên thuận thế hỏi hắn: "Vậy em phóng túng như vậy, là vì anh sao?"

Kiều Thanh Viễn gật đầu không phủ nhận.

Hắn hỏi: "Anh không thích em như vậy sao?"

Lâm Việt Nhiên lắc đầu: "Không có không thích."

Trong lòng anh thật sự thích Kiều Thanh Viễn, cho dù điều đó hoàn toàn xuất phát từ bản năng Alpha, anh cũng thích sự chiếm hữu và thân mật của Kiều Thanh Viễn đối với anh.

Phúc họa có nhau, ai có thể cam đoan đây không phải là một cơ hội tốt?

Lâm Việt Nhiên vòng tay qua cổ Kiều Thanh Viễn, dựa vào vai hắn thì thầm: "Bây giờ anh hoàn toàn là Omega của em, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy."

Kiều Thanh Viễn ôm lấy Lâm Việt Nhiên, dừng lại: "Tại sao?"

Lâm Việt Nhiên chớp chớp mắt, ánh mắt tràn đầy nụ cười ở nơi mà Kiều Thanh Viễn không nhìn thấy, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy, nghe có vẻ đáng thương, "Ban đầu em đến tìm anh để hợp tác kết hôn giả, cũng là bởi vì anh là người thích hợp nhất và là lựa chọn duy nhất, và em tin tưởng anh hơn những người khác, đúng không?"

Không đợi Kiều Thanh Viễn phản ứng lại, Lâm Việt Nhiên lại nói: "Hai người chúng ta rất quen thuộc với nhau, nhưng dường như sáu tháng qua chúng ta lại trở nên hơi kỳ lạ, sự thay đổi đột ngột trong mối quan hệ đã đem lại cảm giác mới lạ cho chúng ta, em là Alpha, anh là Omega, lại vào buổi sáng, sự hấp dẫn tự nhiên và sự hấp dẫn của bầu không khí thân mật có thể kích thích dây thần kinh não nhiều hơn, vì vậy việc phát sinh quan hệ vào thời điểm đó là một việc hết sức bình thường."

Giọng nói của Lâm Việt Nhiên nghẹn ngào, "Bởi vì nếu là một Omega khác, em cũng sẽ làm như vậy, đúng không?"

"Không đúng."

Kiều Thanh Viễn trầm giọng nói: "Không phải như vậy."

Lâm Việt Nhiên buồn bã hỏi: "Vậy không lẽ là em thích anh sao? Có phải em đồng ý kết hôn với anh là bởi vì em thích anh không?"

Kiều Thanh Viễn không nói nên lời, hắn thích Lâm Việt Nhiên đến mức muốn nổi điên. Nhưng làm thế nào hắn có thể nói với anh trai hàng xóm, người lớn lên cùng hắn, rằng hắn từ vài năm trước đã có những suy nghĩ vượt khỏi mối quan hệ bạn bè với anh và tìm cách vượt qua mối quan hệ ấy để đến một mối quan hệ thân thiết hơn? Hơn nữa bây giờ còn dùng hiệp nghị hôn nhân để giữ người trong bóng tối và ràng buộc anh ở bên cạnh mình......

Quá đáng khinh, và cũng quá ích kỷ.

Kiều Thanh Viễn nghĩ, nếu nói ra tất cả, Lâm Việt Nhiên sẽ sợ phải không?

Đó là ánh trăng của hắn, và anh không thể bị vấy bẩn bởi sương mù và sự đau khổ của chính mình.

"Sao em không nói?" Lâm Việt Nhiên nâng cao giọng, "Tiểu Viễn, trả lời anh."

Kiều Thanh Viễn siết chặt cánh tay, "....... Anh."

Bây giờ hắn cần phải sử dụng một lời nói dối khác để biện minh cho sự ích kỷ của mình.

"Anh là của em." Hắn lẩm bẩm: "Phải không?"

Lâm Việt Nhiên vui vẻ đáp: "Đúng vậy, anh là của em."

Kiều Thanh Viễn thở dài: "Có lẽ anh sẽ không tin, nhưng em chọn anh chắc chắn không chỉ vì phù hợp."

Hắn xoa lưng Lâm Việt Nhiên, một bên khác nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên lưng và cổ Lâm Việt Nhiên, "Em đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi, không biết vì sao, mỗi lần nhìn vào mắt anh, em đều muốn giấu anh đi."

Trong lòng Lâm Việt Nhiên hỗn loạn, Kiều Thanh Viễn có thể chưa thích anh, nhưng hắn đã có dục vọng đối với thân thể của mình rồi.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy may mắn vì thân phận Omega của mình, cho dù có bị khiếm khuyết, anh cũng sinh ra đã có một túi da xinh đẹp của Omega – gầy, mềm mại, thích hợp để hôn và ôm.

Kiều Thanh Viễn dường như có thể hiểu được Lâm Việt Nhiên đang nghĩ gì, sau đó nói: "Em không biết có bao nhiêu Alpha thích một người vì họ là Omega, nhưng đối với em, anh là Lâm Việt Nhiên trước, sau đó mới là Omega."

"Điều khiến em bị hấp dẫn không phải anh là Omega, mà là vì Omega này tên là Lâm Việt Nhiên."

"Em muốn chiếm anh làm của riêng bởi vì anh là anh."

Kiều Thanh Viễn nói xong lời cuối cùng thậm chí còn có chút run rẩy, hắn chưa bao giờ bị mất kiểm soát như bây giờ, cho dù lúc xấu hổ trước mặt Lâm Việt Nhiên thời cấp hai, hắn vẫn rất đẹp trai và tiêu sái.

Lâm Việt Nhiên tự nhiên có thể cảm giác được Kiều Thanh Viễn khác với trước kia, nói anh không biết Kiều Thanh Viễn có ấn tượng tốt đối với anh là giả, nhưng anh ngạc nhiên, ấn tượng tốt ấy của Kiều Thanh Viễn đối với bản thân đã đạt đến mức độ chiếm hữu và phát triển thành tình yêu.

Anh vốn tưởng rằng mình và Kiều Thanh Viễn sẽ trải qua kịch bản hôn nhân ngây thơ cưới trước yêu sau, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng lại đi theo một kịch bản trưởng thành của người lớn, nơi những cảm xúc chân thật lại đến trước cả hành động.

Lâm Việt Nhiên vùi đầu vào vai Kiều Thanh Viễn, che giấu nụ cười hạnh phúc.

Kiều Thanh Viễn nghĩ rằng những lời nói quá thẳng thắn và rõ ràng của mình khiến Lâm Việt Nhiên sợ hãi, không nhịn được hôn và an ủi anh.

Sau trải nghiệm sáng nay, hai người họ có sự nhạy cảm tương thích hơn với cơ thể của nhau, nhưng bây giờ họ đang ôm nhau rất lặng lẽ, và hơi thở của họ đang dần trở nên nặng nề hơn.

Nhưng những gì tiếp theo là sự hổ thẹn và tự trách của Kiều Thanh Viễn, hắn lo lắng rằng việc lộ ra ham muốn dục vọng sẽ đẩy Lâm Việt Nhiên ra xa, dù sao Lâm Việt Nhiên vẫn không có phản ứng đáp lại rõ ràng.

Điều này không giống với tính cách của Lâm Việt Nhiên, anh chưa bao giờ lê chân làm việc, và anh chưa bao giờ trầm mặc khi đối mặt với những người theo đuổi như bây giờ.

Anh chưa bao giờ từ chối một cách rõ ràng, bình tĩnh đến mức không để lại dấu vết mơ hồ.

"Tiểu Viễn."

Giọng nói mềm mại như bọc trong đường, cắt ngang suy nghĩ lung tung của Kiều Thanh Viễn.

Kiều Thanh Viễn còn chưa thoát khỏi tâm tư lo lắng, nhưng trong tiềm thức đã đáp: "Dạ?"

Lòng bàn tay Lâm Việt Nhiên đi xuống, bao phủ một chỗ nóng bỏng mãnh liệt.

Kiều Thanh Viễn thở dốc, nghe Lâm Việt Nhiên nói bên tai hắn: "Anh hiểu những gì em vừa nói. Thế nhưng anh quá tham lam, trong sáng ngoài tối đều muốn xác nhận lại câu trả lời của em."

Lâm Việt Nhiên hỏi: "Anh có thể giúp em không?"

Ánh mắt anh ngây thơ lại nghiêm túc, "Mặc dù anh là một Omega khiếm khuyết, nhưng em là Alpha của anh, anh muốn được em đánh dấu."

- ------------------------------------------------------------------

Quýt đã trở lại, để mọi người phải chờ lâuuuuu....