" Không, mẹ, chàng đã đồng ý với con nhất định sẽ quay trở về cưới con ! "
Diệp Mộ Liễu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh. Con ngươi đen bóng hiện lên chút đau khổ trong nháy mắt biến mất không thấy. " Đủ rồi Liễu Nhi, rốt cuộc con muốn lừa mình dối người đến lúc nào ? " Diệp Lâm thị giận dữ, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, thần sắc phức tạp đau xót. " Liễu Nhi, hắn bảo con chờ một năm, bây giờ thì như thế nào, đã ròng rã tận ba năm! Ngay cả Hoàng đế Đông Lâm quốc cũng thay đổi, nằm trong tay Văn Tuyên đế. " “Nhưng mà cái tên gọi là “phu quân” đó lại vẫn không có một chút tin tức. Liễu Nhi, con bảo làm sao mẹ có thể tin hắn không phải là người phụ bạc ? " " Không, sẽ không. Chàng sẽ không phụ ta… " Diệp Mộ Liễu liều mình lắc đầu, bước chân loạng choạng lùi về phía sau. Đôi mắt ngấn nước, rốt cuộc cũng không nhịn được mà tràn ra. Ba năm, nàng vẫn cố chấp tin tưởng, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, xuân đi thu đến, cuối cùng cũng dần tan vỡ. Từ hy vọng đến thất vọng, cuối cùng là tuyệt vọng. Không một ai biết, trong đêm tối nàng bị dày vò, khóc không biết bao nhiêu lần, chảy không biết bao nhiêu nước mắt… Nắm chặt ngọc bội hình Phượng trong tay vốn đã bị vuốt ve mà trở nên bóng loáng. Ngọc bội trong suốt, lóe ra ánh sáng ấm áp, giống như người kia năm đó làm cho nàng rung động. Nhưng nó không lúc nào không nhắc nhở nàng, đó là nỗi đau trong lòng nàng… “Liễu Nhi, con nghe mẹ nói, đừng chờ đợi nữa, như vậy chỉ phí hoài tuổi thanh xuân của con, phụ lòng thời gian tốt đẹp của con.” Diệp Lâm thị dịu dàng thay con gái lau nước mắt trên má, nước mắt nàng nhịn không được mà chảy càng nhiều hơn. “Mẹ!” Diệp Mộ Liễu đau lòng, trái tim từng chút từng chút một lạnh đi. “Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Không biết từ lúc nào Diệp Minh Đường mặc một thân quan phục tới gần các nàng. Ông vươn tay ra ôm lấy hai người. Gương mặt vẫn khôi ngô như vậy, nhưng trên gương mặt có thể thấy được nước mắt. “Các ngươi khóc lòng ta đều tan nát…” “Cha!” “Lão gia!” Hai nữ tử cùng kêu lên. “Tại sao chàng lại về?”