Nương Tử Lại Kiếm Tiền
“Vân nhi, Vân nhi, con mau tỉnh lại." Tĩnh nương lo lắng lay thân thể gầy gò của Lộ Tiểu Vân.
“Nương, sao vậy?” Lộ Tiểu Vân xoa xoa cái đầu đau muốn nứt ra, mặt đầy mờ mịt.
“Con bị sốt, lại la lên, nương thấy sốt ruột.” Tĩnh nương sờ trán nàng, mồ hôi nhễ nhại, ngược lại không sốt nữa, tâm cũng buông xuống hơn nửa.
Nghĩ đến những chuyện mới phát sinh vừa rồi, chẳng lẽ là một giấc mộng, nhưng nàng thật sự nhìn thấy nguyên chủ a! Thấy Tĩnh nương ôm bụng, mặt đầy vẻ thống khổ, vội đỡ nàng nằm xuống, đau lòng hỏi: "Nương, người thế nào rồi?"
“Nương không sao, bé cử động nhiều, nương nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Tĩnh nương ưu sầu nhẹ giọng nói.
Lộ Tiểu Vân thấy bộ dạng của nàng, trong đầu nghĩ đoán chừng là động thai, đây là hơn nửa ngày trời chưa có ăn, trong lòng lo lắng phiền muộn, người bình thường còn không chịu nổi, huống chi là phụ nữ mang thai.
Nhìn Tĩnh nương cùng Lộ Tiểu Linh yên lặng nằm, Lộ Tiểu Vân làm thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát ngồi ở bên đống lửa, nhìn ngọn lửa xuất thần.
Định mệnh sắp đặt, định mệnh sắp đặt, chẳng lẽ nàng thật sự không trở về được nữa, phải sống ở chỗ này cả đời, nằm trên đất không phải thân nhân của mình, nhưng các nàng đối với mình yêu mến cùng quan tâm nàng vẫn là cảm nhận được.
Lộ Tiểu Vân nói nàng sẽ trợ giúp mình, chẳng lẽ có bàn tay vàng, dị năng? Nàng lập tức kích động, trước đem bàn tay vàng và dị năng đọc được trong tiểu thuyết ngày trước thử một chút, thế nhưng một chút phản ứng cũng không có.
“Lộ Tiểu Vân, ngươi cái đồ lừa gạt.”
Nàng mới vừa hô xong, một vật thể màu trắng, lông xù, nhỏ như quả bóng chính diện đập tới, vừa vặn nện ở trên mặt nàng, đem nàng đập ngã nhào trên đất.
Đứng dậy, xoa xoa chỗ đau rồi nhìn đầu sỏ đập vào mình, yo, là một vật sống, còn thật đáng yêu.
Toàn thân lông lông trắng trắng, đuôi lớn xù xù đỏ đỏ, mặt nhỏ hình tam giác, đây không phải là một con tiểu hồ ly sao? Tiểu hồ ly rất đáng yêu, nhìn bộ dáng của nó hẳn là một con hồ ly quý giá, lông toàn thân tản ra ánh sáng thánh khiết, đôi mắt nhỏ lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Lộ Tiểu Vân, dáng vẻ dường như rất vui mừng.
“Ngươi là do Lộ Tiểu Vân phái tới sao?” Lộ Tiểu Vân chỉ chỉ trên trời, nhìn chằm chằm ánh mắt tiểu hồ ly, mặt đầy mong đợi.
“Chi chi chi chi” tiểu hồ ly niềm nở hướng trên người nàng leo lên, giống như vật cưng cầu vuốt ve vậy.
"Ngươi có bản lãnh gì sao?"
“Chi chi chi chi”
Lộ Tiểu Vân cười khổ một phen, nàng thật là hồ đồ, làm sao lại cùng một con hồ ly nói chuyện, còn kỳ vọng nó tới cứu mình. Chán nản vô lực ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn ra bên ngoài đến xuất thần.
Tiểu hồ ly leo đến trong ngực nàng không ngừng dụi dụi, thật là đáng yêu làm sao. Lộ Tiểu Vân vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, tự nhủ: "Tiểu hồ ly, ngươi từ đâu tới, ngươi có biết nơi nào có thức ăn không, ta cũng sắp chết đói rồi."
Tiểu hồ ly chớp chớp đôi mắt nhỏ đen nhánh, chi chi chi chi kêu lên mấy tiếng, nhảy vọt ra khỏi cửa, biến mất dưới ánh trăng.
Lộ Tiểu Vân kinh ngạc đến ngây người nhìn phương hướng nó biến mất, chẳng lẽ con tiểu hồ ly này nghe hiểu được mình nói? Suy nghĩ một chút lại cảm thấy khả năng không lớn, còn chưa định thần lại thì tiểu hồ ly đã trở về, trong miệng còn ngậm đồ.
Chi chi chi chi.
Tiểu hồ ly hướng về phía Lộ Tiểu Vân làm nũng, giống như một đứa trẻ đòi phần thưởng.
Oa! Lại là khoai lang, Lộ Tiểu Vân vui sướng nhảy dựng lên, không biết tiểu hồ ly từ nơi nào tìm tới, nàng xem khoai lang lớn bằng quả trứng ngỗng trong tay, trong lòng tính toán, khoai lang quá nhỏ, ba người không đủ ăn a!
Nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm tiểu hồ ly, cầu khẩn nói: "Tiểu hồ ly ngoan, ngươi lại đi tìm mấy củ khoai lang trở lại có được hay không, cái này không đủ ăn."
Tiểu hồ ly ngoẹo đầu, nháy nháy mắt, cọ vào trên người Lộ Tiểu Vân một cái mới không tình nguyện chạy ra ngoài, nó thật sự rất đáng yêu.
Tiểu hồ ly động tác nhanh chóng, chỉ chốc lát sau đã tìm tới mười mấy củ khoai lang, nó cũng mệt đến thở hồng hộc, Lộ Tiểu Vân trìu mến vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.
"Khổ cho ngươi, tiểu hồ ly, những thứ này đã đủ cho chúng ta ăn rồi." Tiểu hồ ly le lưỡi một cái, tìm một đống cỏ khô sạch sẽ rồi ngủ thiếp đi.
Lộ Tiểu Vân lại nhặt chút củi, đem khoai lang vây xung quanh đống lửa nướng chín, khoai lang tản ra hương vị ngọt ngào khiến cho người thèm nhỏ dãi. Tĩnh nương ngửi thấy mùi thơm không ngủ được, nhìn thấy bên cạnh đống lửa có những củ khoai lang lớn nhỏ, hai mắt trợn to muốn rớt ra ngoài.
"Vân nhi, khoai lang này ở đâu ra?"
“Nương, mau tới ăn khoai lang, đói bụng lắm rồi đi!” Lộ Tiểu Vân chọn một củ khoai lang chín đưa cho Tĩnh nương, Tĩnh nương còn muốn hỏi gì đó, nhưng thật sự rất đói bụng, nhịn không được ăn một miếng to. Thấy nàng ăn ngon miệng, Lộ Tiểu Vân đắc ý cười một tiếng.
Nhẹ giọng đánh thức Lộ Tiểu Linh, thấy nàng đã không còn sốt, chỉ là có chút yếu ớt, lòng cũng yên tâm hơn phân nửa, đứa nhỏ này thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, phải bồi bổ thật tốt mới được. Cũng may bây giờ là đầu đông, vết thương không dễ dàng nhiễm trùng như vậy.
Mẹ con ba người vây quanh đống lửa, ăn khoai lang thơm ngọt, uống một chút nước nóng trong lọ sành, cảm giác thỏa mãn và dễ chịu không sao tả xiết. Đã rất lâu không có được thoải mái như vậy, ở Lộ gia, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải dậy làm việc, trời tối còn phải giặt quần áo, thường xuyên bị đánh đến vết thương chồng chất, khiến cho người ta khó mà chịu được là không có cơm tối ăn, hàng đêm bị đói khó mà chìm vào giấc ngủ.
“Nương, khoai lang thật là ngon." Lộ Tiểu Linh đầy một miệng khoai lang, hàm hàm hồ hồ nói. Tĩnh nương sờ đầu nàng một cái, trìu mến đáp: "Nếu ngon, còn ăn nhiều một chút, nơi đó vẫn còn.”
"Vân nhi, khoai lang từ đâu tới?"
Lộ Tiểu Vân cắn một miếng khoai lang, mùi vị thật thơm, có vị giống như khoai lang nướng bán trên đường kiếp trước, nghĩ tới mình còn có tài nướng khoai lang, nếu tìm không được việc thì ở trên đường bán khoai nướng cũng tốt lắm. Nghĩ tới đây mà không nhịn được phiền muộn mà đứng lên, còn không biết lúc nào mới có thể trở về đây?
"Vân nhi, Vân nhi, nương hỏi con đó, con thất thần cái gì?”
Lộ Tiểu Vân phục hồi lại tinh thần, thấy ánh mắt lo lắng của Tĩnh nương, không kiềm được thở dài, quên đi, đến đâu hay đến đó vậy.
“Khoai lang là tiểu hồ ly tìm tới, sau này nó chính là sủng vật của con.” Lộ Tiểu Vân chỉ chỉ tiểu hồ ly đang ngủ trên đám cỏ khô.
"Oa! Thật là một vật nhỏ đáng yêu." Lộ Tiểu Linh nhảy dựng lên, muốn ôm tiểu hồ ly.
"Linh nhi, muội chậm một chút, cẩn thận nó cắn muội." Lộ Tiểu Vân sợ tiểu hồ ly sợ người lạ, công kích đường tiểu Linh, sự thật chứng minh nàng suy nghĩ nhiều, tiểu hồ ly núp ở trong ngực Lộ Tiểu Linh ngủ đến phá lệ an tâm, còn thoải mái ngáy khò khò.
“Tỷ, tỷ, nó thật đáng yêu, nuội cũng muốn nuôi nó.”
" Được, chúng ta cùng nhau nuôi."
Tĩnh nương nhìn một chút tiểu hồ ly, lại nhìn một chút hai tỷ muội, trong mắt là tràn đầy lo lắng.
"Con hồ ly này từ đâu tới, có thể hay không cắn người a!"
"Đoán chừng là từ trên núi chạy tới, thật có nhân tính, lại còn tìm khoai lang đến cho chúng ta.” Lộ Tiểu Vân thuận miệng nói, trong lòng cảm thấy tiểu hồ ly này là Lộ Tiểu Vân trên trời phái tới trợ giúp các nàng, nhưng lời này nàng không thể nói ra được, nếu không liền không có biện pháp giải thích rõ ràng.
"Tiểu Linh, muội đặt cho tiểu hồ ly một cái tên đi.” Lộ Tiểu Vân cười híp mắt nhìn Lộ Tiểu Linh, đứa nhỏ này tính trẻ con còn thật nặng.
“Tỷ, tỷ xem nó tất cả đều là lông, chúng ta kêu là nó Tiểu Mao Cầu đi!" Lộ Tiểu Linh cặp mắt sáng trong suốt nhìn chằm chằm tiểu hồ ly, tay nhỏ bé không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
A, ngươi vui vẻ là được rồi, Lộ Tiểu Vân cười một tiếng không nói gì.
“Nương, gọi nó là Tiểu Mao Cầu có được hay không?” Lộ Tiểu Linh giống như hiến vật quý đem tiểu hồ ly cho Tĩnh nương nhìn. Tĩnh nương sờ lông tiểu hồ ly một cái, cười nói: "Được, Linh nhi thích là được."
Lộ Tiểu Linh cao hứng nhảy dựng lên, vui vẻ có thể khiến cho người ta quên bệnh tật, quên hết mọi chuyện không vui.