Nương Tử Lại Kiếm Tiền

Chương 7




Lộ Tiểu Vân kéo Lộ Tiểu Linh sớm đã bị dọa ngốc ầm một cái quỳ rạp xuống bên chân Hồ Thế Lâm, thời điểm quỳ xuống nàng còn đang nghĩ đây là cái thế đạo gì? Tới đây ngày thứ nhất liền không ngừng hướng người khác quỳ, không có biện pháp, ai bảo nàng bây giờ nhỏ không có tiếng nói, chỉ có thể tranh thủ sự đồng tình.

“Thôn trưởng gia gia, chúng ta nguyện ý ở riêng, chẳng qua là vấn đề cư trú..."

“Các ngươi, cô nhi quả mẫu ra ở riêng, chẳng phải sẽ chết đói chết rét.” Hồ Thế Lâm kinh ngạc nhìn bé gái trước mắt, bị trấn định trong mắt nàng cho kinh sợ, hôm nay chuyện này đổi thành những đứa trẻ khác sớm đã bị dọa cho không còn hình người.

“Thôn trưởng gia gia, ta sẽ chiếu cố tốt nương cùng muội muội.” Lộ Tiểu Vân ngữ khí kiên định nói.

Hồ Thế Lâm vuốt râu, cảm thấy không có biện pháp tốt hơn, coi như hắn cưỡng chế để cho Lộ gia tiếp nhận mẹ con các nàng, cuộc sống của các nàng cũng sẽ không tốt lắm.

“Lộ Đại Sơn, nếu mẹ con Tĩnh nương nguyện ý ở riêng, vậy thì tách ra đi! Nên là của các nàng phải vẫn là phải cho các nàng."

Lộ lão cha rít một hồi tẩu thuốc, mở miệng nói: "Các nàng vốn cũng không phải là người Lộ gia chúng ta, không có phân gia lời này, còn như đồ đạc càng là không thể nào."

“Các ngươi ai hiếm tiện nhân kia, liền dẫn đi về nhà đi! Đừng hòng từ chỗ lão nương nơi này lấy đi một viên lương thực." Lộ Lý thị giọng the thé, lớn tiếng la ầm lên.

Lộ Tiểu Vân ở đáy lòng thở dài, Lộ gia này thật là dầu muối không ăn, ngay cả thôn trưởng cũng không coi ra gì, nàng muốn lương thực và ruộng đất hẳn là rất khó. Bất quá nghĩ lại, Lộ gia kia còn có của cải gì, là một cái nhà trống rỗng thôi. Vật đáng tiền trong nhà đều bị Lộ Trường Phong bán đi, đương nhiên, đều cống hiến cho bàn đánh bạc cả rồi. Sinh kế của cả nhà dựa vào mười mẫu ruộng cằn, nếu không phải Lộ Trường Lâm hai năm trước mang về bạc, chỉ sợ các nàng sớm đã ăn bữa trước không có bữa sau.

“Nha đầu, ngươi xem...” Hồ Thế Lâm hơi có vẻ áy náy nhìn Lộ Tiểu Vân, Lộ lão cha không mở miệng, hắn cũng không có cách nào a! Mặc dù hắn là một thôn trưởng, cũng không thể ép thôn dân chia tài sản được!

Trong đám người hoặc đồng tình, hoặc châm chọc, hoặc khinh bỉ, hoặc vui vẻ, các loại thần sắc đều có, dù sao cũng chuyện của người khác, ngại gì nhìn xem náo nhiệt.

Lộ Tiểu Vân cảm thấy cả người mệt nhọc, cũng lười cãi, sau này đem cuộc sống trôi qua tốt, vả mặt bọn họ. Nàng đứng dậy, vỗ đầu gối một cái, thuận tay đem Lộ Tiểu Linh kéo lên.

“Thôn trưởng gia gia, trong thôn còn có nhà nào không người ở, để cho mẹ con chúng ta tránh mưa gió một chút."

“Aiz.” Hồ Thế Lâm thở dài, vì tương lai mấy hài tử này mà cảm thấy lo lắng.

"Vân nha đầu, thúc có một cái nhà lá ở giữa sườn núi phía đông thôn, dùng để nghỉ chân lúc làm nông bận rộn, các ngươi đi chỗ đó tránh một chút mưa gió đi!"

Lộ Tiểu Vân vội nhìn về phía người nói chuyện, là một anh nông dân mặt đen mắt to, đang thật thà cười với nàng.

"Cám ơn ngươi, Đại Ngưu thúc."

Lý Đại Ngưu thật thà cười một tiếng, bất thình lình bị người bấm eo một cái, quay đầu lại thấy là vợ mình Diêu Thúy Hoa, nhất thời lửa giận bốc lên ba trượng "Ngươi làm gì?"

“Ngươi nói ta làm gì, cái lều thật tốt lại cho các nàng ở, ngươi có hỏi qua ý kiến ta sao?” Diêu Thúy Hoa lớn giọng kêu lên.

Lý Đại Ngưu trên mặt không nén được giận, đen mặt lại giải thích: “Năm đó ta đi ra ngoài kiếm bạc, nếu không phải Trường Lâm cứu ta, ta sớm đã chết, Trường Lâm chỉ cho ta cách kiếm bạc, nếu không ta nơi nào có bạc cưới ngươi. Hôm nay nhà Trường Lâm khó khăn, giúp một tay cũng là phải."

Diêu Thúy Hoa thái độ cũng mềm lại, giận trách: “Ngươi không nói sớm, lều kia lúc nào cũng để không."

“Đúng, đúng, đúng, ta sau này gặp phải chuyện nhất định cùng với ngươi thương lượng trước.” Lý Đại Ngưu vừa cười hì hì vừa nói.

Hai vợ chồng ở nơi này trêu ghẹo, đám người sớm cười đến nở hoa, nhìn một chút hai vợ chồng này, ở nơi đông người tú ân ái, chọc cho hai người đều đỏ mặt.

Lộ Tiểu Vân nhìn sắc mặt đỏ bừng của hai người, phần ân tình này nàng ghi nhớ. Nghiêng đầu hướng Lộ lão cha nói: “Ông nội, chúng ta không muốn nhà đất cùng lương thực, nhưng đồ của chúng ta thì phải mang đi.”

"Nha đầu chết tiệt, còn muốn mang đồ đi, chán sống rồi sao.” Lộ Lý thị vừa nói vừa muốn tát Lộ Tiểu Vân. Hồ Thế Lâm kịp thời cản lại, lạnh lùng nói: "Lộ Lý thị, ngươi không nên quá quá đáng."

Lộ Lý thị ngượng ngùng thu tay về, không có nói gì nữa, Lộ lão cha gõ một chút cái điếu, mở miệng nói: “Cầm đồ của các ngươi đi, về sau cũng đừng bao giờ đến Lộ gia nữa."

"Ông nội, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không tới chướng mắt ngươi."

Lộ Tiểu Vân nói xong cũng đi đỡ Tĩnh nương, mẹ con ba người trở lại phòng chứa củi thu dọn đồ đạc, các thôn dân thấy không còn náo nhiệt có thể nhìn, tốp ba tốp năm rời đi.

Trừ bỏ một ít quần áo để thay, cũng không có thứ khác, thứ tốt đều bị Lộ Lý thị các nàng lấy đi hết rồi. Lộ Tiểu Vân thấy Tĩnh nương mặt mày ủ dột, rất sợ nàng nghĩ không thông, vội vàng khuyên nhủ: “Nương, người phải kiên cường, trong bụng người là cốt nhục của cha, nếu là có điểm sơ suất, làm sao xứng đáng với cha.”

Nghĩ đến Lộ Trường Lâm, Tĩnh nương lại không nhịn được khóc lên, Lộ Tiểu Vân đỡ nàng, nhẹ giọng nói: "Nương, chúng ta sau này sẽ tốt, sẽ càng ngày càng tốt."

Tĩnh nương nhìn con gái tự hồ trưởng thành sau một đêm một chút, ở trên người nàng cảm nhận được an tâm vô hình, những lời nói tổn thương của Lộ Lý thị dường như tan thành mây khói. Nàng nặng nề gật đầu một cái, nói: “Sẽ tốt thôi.”

Chợt nghĩ ra điều gì đó, nàng bước đến góc tường, bỏ đống củi, lấy từ trong động chuột đào móc ra một cái gì đó nhét vào trong ngực, dắt tay hai nữ nhi, nâng bụng, ngẩng đầu ưỡn ngực cũng không quay đầu lại mà đi khỏi Lộ gia, trong lòng quyết định phải nuôi lớn mấy hài tử này thật tốt.

Nhà lá thật sự là nhà lá, vài cây trúc buộc lại đơn giản làm cột, bốn phía cùng nóc nhà tất cả đều là rơm rạ, cả gian nhà có một cái giường và một cái bàn, cũng may rơm rạ thật bền chắc, có thể chắn mưa chắn gió.

Giường là mấy tảng đá làm chân, kê một tấm ván gỗ nằm ngang, trải rơm rạ, không có chăn bông, bàn là một chiếc bàn rách nát, miễn cưỡng có thể thăng bằng.

Lý Đại Ngưu lúng túng sờ đầu một cái, trên mặt đen lộ ra nụ cười không tự nhiên: “Điều kiện có chút kém, đây là nơi ta nghỉ chân vào ngày mùa, cũng không để ý nhiều, ủy khuất cho các ngươi.”

“Đại Ngưu huynh đệ, ngươi có thể thu nhận chúng ta, chúng ta đã vô cùng cảm kích, thật sự là cám ơn ngươi." Tĩnh nương cảm kích nói, mặc dù trước mắt điều kiện rất kém cỏi, nhưng trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Đại Ngưu thúc, chỗ này tốt vô cùng, có thể che mưa chắn gió, ít nhất chúng ta không cần phải chịu rét.” Lộ Tiểu Vân càng muốn nói là, nơi này hẻo lánh còn có thể tránh tai mắt của người khác, nàng có lòng tin có thể đem cuộc sống trôi qua tốt.

"Các ngươi không ngại là được." Lý Đại Ngưu vừa nói vừa cầm ra một cái nồi sắt hỏng, một cái thùng gỗ cũ cùng một cái gáo hồ lô từ gầm giường. Đây coi như là những thứ đồ dùng hàng ngày duy nhất hiện tại của bọn họ.

“Bên cạnh nhà lá còn có một cái bếp lò đơn sơ, các ngươi dùng tạm nấu cơm. Phía sau nhà có một đầm nước nhỏ, là dòng nước chảy, các ngươi giặt đồ, nấu cơm có thể đi chỗ đó lấy nước.” Lý Đại Ngưu bàn giao một ít chuyện linh tinh rồi xuống núi về nhà.

Lộ Tiểu Vân thu xếp xong Lộ Tiểu Linh đang ngây ngốc, dặn dò Tĩnh nương quét dọn nhà lá, nàng xách thùng gỗ cùng gáo hồ lô đi lấy nước, liếc qua bếp lò một cái, thật đúng là đơn sơ, chính là mấy tảng đá chất ở một chỗ, ở giữa giữ lại một cái hố dùng để đốt lửa. Đây chẳng qua là nơi nghỉ chân ngày mùa của người ta, dĩ nhiên hết thảy giản lược.

Cách nhà lá không xa là khu đất của nhà Lý Đại Ngưu, nhìn qua có ước chừng mười mẫu đất, đất đai màu mỡ, chẳng qua là mùa này trong đất trơ trụi, sinh ra cỏ dại, đoán chừng là tính đến mùa xuân mới gieo trồng lại, nơi này mùa đông quá mức giá rét, hoa màu cũng không dễ dàng sống được. Đàn ông trong thôn sẽ thừa dịp tuyết rơi nhiều phủ trắng núi mà lên núi thử chút vận may, vận khí tốt săn được thú hoang cũng là một khoản thu vào không nhỏ, các cô gái thì ở nhà may may vá vá, làm cho cả nhà y phục, giày vớ.