Nương Tử Uy Vũ Đến Từ Tương Lai

Chương 4




" Tứ Nguyệt Vân Lâu" vốn là tửu lâu nổi tiếng kinh thành, thường ngày người muốn đến đây thưởng tửu ngắm cảnh có không ít, những khách quan vào được nơi này cũng không phải tầm thường. Nghe nói, ngày trước có một vị công tử quan bộ thượng thư ỷ bản thân quyền cao hơn người, tới nơi này đạp cửa đòi gian hảo hạng, còn đòi mang nữ nhân thanh lâu tới trêu hoa ghẹo nguyệt, liền trực tiếp bị một vị cô nương đá ra khỏi cửa, lần đó náo loạn không ít, sau này vị công tử nọ không thấy bóng dáng đâu nữa, mà vị cô nương kia không ai khác lại là chủ nhân tửu lâu, thế lực sau lưng nhiều không đếm xuể.

Bởi vì đây vốn là tửu lâu nổi tiếng lại thêm thế lực đồ sộ, từ lần đó đến nay, phàm là khách nhân đến nơi này, không phải công tử hào hoa phong nhã, quan lại quyền cao chức trọng, văn nhân, mưu sĩ, thì cũng chính là những người có quyền có tiếng. Thậm chí những vị phu nhân muốn tìm mối lương duyên tương xứng cho con gái mình, cũng đều tìm cách tới nơi này. Mà bây giờ, trong miệng của hắn, " Tử Nguyệt Vân Lâu" này lại không khác gì những tửu lâu bình thường.

Vũ Linh nhìn xung quanh một chút, lại tiếp tục cúi đầu không nói gì. Nàng biết, người trước mặt nàng không phải chỉ là một công tử bình thường, nhưng nàng vừa đến nơi này, chỉ có thể chờ hắn nói trước mục đích của hắn. Nàng không tin hắn giúp nàng chỉ là "một cái nhấc tay tùy tiện".

" Đến rồi, Vũ Linh cô nương, mời!" Võ Kiệt Luân mỉm cười, đưa tay có ý mời nàng vào trước.

"...Ừm, đa tạ" Vũ Linh vẻ mặt trầm lặng, đáy mắt không một gợn sóng, ôn nhu nhẹ nhàng nhấc chân bước lên. Chỉ là cái nhấc chân này thu hút không ít ánh nhìn.

" Mau nhìn, Như Hoa Công Tử đến rồi! Nhưng mà vị cô nương bên cạnh là ai a?" Một thư sinh nhỏ giọng thì thầm, nhưng mà câu nói này quả thật đã kéo sự chú ý của mọi người vào nàng. Còn có không ít vị cô nương trực tiếp nhìn nàng bằng ánh mắt ghen tỵ, hận không thể lập tức thay thế nàng.

"... " Nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, ngoài mặt làm như không nghe không thấy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn cười. Được rồi, nàng thừa nhận, từ trước đến nay sức hút của mỹ nam luôn luôn rất lớn, huống hồ gì bên cạnh nàng lại có một vị công tử so với mỹ nam trên truyền hình chỉ có hơn không có kém.

" Ồ! Tưởng là vị khách nhân nào, không ngờ lại là Như Hoa công tử cùng bằng hữu đại giá quang lâm. Cớ sao người không báo trước để chúng ta chuẩn bị nghênh đón?" Một giọng nói ngọt như mật vọng từ trên lầu cao xuống, trong giọng nói mang theo vài phần châm chọc. Vừa dứt câu, từ trên cao lướt xuống một bóng dáng nữ nhân yểu điệu, nhẹ nhàng xoay gót điểm chân, thoạt nhìn tựa như một đóa hoa lướt trên dòng nước. Nữ nhân vừa đến đã lập tức hướng ánh mắt nhìn vào nàng, nở nụ cười yểu điệu thục nữ, muốn mấy phần ngọt ngào liền có bấy nhiêu " A? Vị cô nương xinh đẹp này là? "

" Tại hạ danh tính tầm thường, không đáng nêu xưng danh..." Vũ Linh phất áo, cực kì có chừng mực cúi đầu,lãnh đạm bức người.

" haha, đừng khách sáo thế! Cô nương là bằng hữu của Như Hoa công tử đây thì cũng là khách quý của bổn tiệm rồi! "

" Các hạ đã nói như vậy... Tại hạ danh xưng Vũ Linh, lần đầu gặp mặt. " Vũ Linh ánh mắt không đổi, hướng thẳng người kia mà nói. Nàng biết, cô nương kia chính là đang dò xét nàng, còn vì sao mà biết thì điều này cũng giống như ra mắt mẹ chồng vậy a, thật sự là bản năng đó.

"... " Võ Kiệt Luân nhìn một màn đối đáp này, cảm thấy thật sự nhức đầu, không phải chỉ là muốn tìm một nơi nghỉ ngơi trò chuyện sao, cuối cùng lại thành ra thế này.

" Ta nói, nữ nhân thật sự rất phiền phức đó! không phải chỉ là chào hỏi thôi sao, không nói tới hai người đang đối đáp kia, tại sao những vị cô nương xung quanh lại không ngừng xì xào bàn tán cơ chứ? Thật sự là rãnh rỗi nga! " Sương đảo mắt nhìn một lượt, rốt cục không nhịn được mà cảm thán. Gì chứ! Sau này hắn nhất định phải lấy một cô nương tốt, tuyệt đối phải không được sân si!

Võ Kiệt Luân mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ một cô nương như thế cũng tốt, chẳng qua thực sự hiếm có khó cầu nha. Mấy vị cô nương kia vừa nghe thấy câu nói của Sương, lập tức nghẹn lời, thật là, nói thế chả khác nào bảo các nàng là đang sân si ghen tỵ?

" Vũ Linh cô nương, Mạn Nguyệt! Các vị đều đến đây ngồi đi " Võ Kiệt Luân phất áo, chọn một góc bàn gần cửa sổ, vừa hay lúc này nổi lên một cơn gió nhẹ, ánh nắng chiếu lên y phục cộng thêm ánh mắt nhẹ nhàng ôn nhu, tóc phất phơ lay động... Một cảnh này quả thật rất bổ mắt nha... Đều đã thu hút các vị cô nương xung quanh rồi.

" Nếu ngươi đã nói vậy, ta không khách sáo nữa! Nào, mời ngồi, Vũ Linh cô nương " Mạn Nguyệt cong mắt phượng, cười nhẹ, nói.

" Được, ta đến! " Vũ Linh cười mà không cười, rõ ràng vị cô nương tên Mạn Nguyệt kia với hắn ta có quen biết, vậy càng hay, nàng cũng có thể vừa nghe mục đích của hắn, vừa có thể kết thêm bằng hữu! Vả lại a, nàng thực sự đã đói lắm rồi...