Cả bữa tối, Lục Thư Hàn đều không nhịn được hồi tưởng lại lúc Vân Tiểu Miên bị mình hôn xong tươi cười rạng rỡ, không nhịn được hồi tưởng lại đôi môi ngọt ngào mềm mại của Vân Tiểu Miên. Đến khi trở về phòng, hai người đã rửa mặt xong mà Lục Thư Hàn vẫn còn thất thần, ngay cả sổ sách cũng không còn lòng dạ xem xét.
Lục Thư Hàn nằm trên giường, nhìn Vân Tiểu Miên thổi tắt ngọn nến, từ đuôi giường bò vào bên trong, xốc chăn lên nằm xuống. Lục Thư Hàn nhắm mắt lại, ép buộc mình không được nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, tiếc thay chẳng hiệu quả là bao.
Lục Thư Hàn nghĩ, nếu như mình nói ra, Vân Tiểu Miên nhất định sẽ không cự tuyệt. Nhưng, sao mình có thể ăn hiếp con người ta như vậy được, Vân Tiểu Miên ngây thơ ngờ nghệch, nhưng mình thì khác. Không đúng không đúng, mới hồi chiều lúc nàng ăn kẹo hồ lô có khi là muốn dụ dỗ mình đấy, chắc là nàng cũng muốn.
Không được không được, dù nàng có muốn đi nữa thì chuyện này cũng không đúng, việc đã đến nước này, phải kịp thời sửa lại cho đúng, sao có thể trầm luân mãi được, giữa tỷ muội không thể như thế.
Nhưng Vân Tiểu Miên lại không phải tỷ muội ruột thịt của nàng, mà rõ ràng chính là phu thê, thế thì hôn một chút chắc không sao đâu, hôm qua hôn rồi, hôm nay cũng hôn, hôn nhiều một chút cũng không việc gì, sao chuyện này ngày một rối rắm làm mình tốn công suy nghĩ thế không biết.
Khi Lục Thư Hàn vẫn còn đang do dự, Vân Tiểu Miên nhẹ nhàng sáp lại gần Lục Thư Hàn, Vân Tiểu Miên nhìn Lục Thư Hàn nhắm chặt hai mắt, nghĩ thầm mình nên làm cách nào dạy cho nàng ‘chuyện đó’? Chính mình cũng chỉ mới nghe thím dặn vài câu thì biết phải dạy nàng cái gì, chi bằng học theo dáng vẻ hồ ly tinh trong truyện kể, câu dẫn nàng, để nàng tự mình thông suốt.
Vân Tiểu Miên hạ quyết tâm, đặt tay lên đai lưng, lại có chút do dự, có khi nào lại làm nàng sợ tới mức lăn xuống dưới giường nữa không. Vân Tiểu Miên rụt tay về, có chút nhụt chí, tính toán chờ thêm một thời gian nữa đã. Lại nhìn thấy môi Lục Thư Hàn ngay trước mắt, nàng khẽ cắn môi rồi chồm tới hôn.
Có điều dũng khí cũng chỉ có bấy nhiêu, khi đôi môi kề sát, nàng lại thẹn thùng, nhanh rụt về phía sau. Lục Thư Hàn lại không cho nàng né tránh, đuổi theo nàng, hôn lên môi nàng. Chỉ hôn một cái, hai người liền tách ra, cả hai không ai nói câu nào, chỉ có tiếng hít thở thôi thúc con tim.
Tức khắc Vân Tiểu Miên có lòng tin mình có thể câu dẫn người, nhẹ nhàng nắm ngón tay Lục Thư Hàn: “Người hôn lâu một chút cũng được.” Lục Thư Hàn chột dạ quay đầu đi: “Không được.” Còn không đợi Vân Tiểu Miên mất mát, Lục Thư Hàn lại quay đầu sang, một tay ôm eo Vân Tiểu Miên kéo vào trong ngực mình, áp môi lên. Hai người kề sát hồi lâu mới tách ra, Lục Thư Hàn nói thầm: “Cũng không có gì là không được.”
Tay Vân Tiểu Miên đặt lên vai Lục Thư Hàn, bị Lục Thư Hàn ôm trong ngực, nàng thực sự thích khoảng cách gần như vậy, ngay cả hơi thở tựa hồ cũng quấn quýt cùng Lục Thư Hàn. Lục Thư Hàn đã nghĩ ngợi cả đêm, hiện giờ vẫn chưa thỏa mãn, chỉ nghỉ ngơi một lát lại tiến đến, lần này, nàng bất mãn với sự kề sát đơn giản, nhẹ nhàng vuốt ve, mút vào, qua hồi lâu mới buông ra.
Lục Thư Hàn cúi đầu nhìn Vân Tiểu Miên, ân cần hỏi: “Có muốn ta ôm em ngủ không?” Nàng có chút không đành lòng buông Vân Tiểu Miên ra, rồi lại lo lắng nàng ấy sẽ không muốn như thế.
Điều ẩn chứa sâu trong tâm khảm Vân Tiểu Miên làm đôi mắt ướt của nàng sáng rực lên, gật gật đầu, Lục Thư Hàn ôm nàng vào trong ngực, hơi hơi cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Vân Tiểu Miên tựa vào lòng Lục Thư Hàn, trong tay nắm chặt vạt áo bên hông Lục Thư Hàn, thỏa mãn nói không nên lời.
Hai người đều ngủ rất ngon giấc, khi Vân Tiểu Miên tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn Lục Thư Hàn hồi lâu Lục Thư Hàn mới tỉnh. Lục Thư Hàn thấy khuôn mặt nàng trở nên đỏ bừng, cảm thấy thật đáng yêu, cười buông vòng tay ôm ấp, ngồi dậy. Vân Tiểu Miên cũng nhanh chóng ngồi dậy theo, vội vàng mặc xiêm y, hầu Lục Thư Hàn mặc quần áo.
Hai người cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó Lục Thư Hàn liền rời đi. Vân Tiểu Miên nhớ tới phút giây ấm áp đêm qua, chỉ mong ngày chóng sang đêm. Lúc nhàn rỗi, Vân Tiểu Miên lại bắt đầu nghĩ tới nghiệp lớn câu dẫn Lục Thư Hàn.
Vân Tiểu Miên ở trong phòng suy tư cả ngày, đến khi Lục Thư Hàn trở về cũng không thấy nàng ở trong sân, nghiêng đầu nhìn Hỉ Thước, Hỉ Thước thật ra hiểu rất rõ tiểu thư nhà mình, vội giải thích: “Cả ngày nay Vân cô nương ở miết trong phòng, không biết đang làm gì.”
Lục Thư Hàn gật gật đầu, không nói gì thêm, đi vào phòng, thấy Vân Tiểu Miên đứng bên tủ quần áo đang tìm cái gì đó, nghe thấy động tĩnh quay đầu, phát hiện người đã trở lại bèn chạy nhanh tới, nói chuyện phiếm với Lục Thư Hàn vài câu, liền đi tới cạnh Hỉ Thước: “Hỉ Thước tỷ tỷ, tỷ có thể ra ngoài trước không?”
Hỉ Thước không biết ý của Vân Tiểu Miên là gì, nhưng thấy tiểu thư không ngăn trở, cho nên vẫn thức thời đi ra ngoài. Vân Tiểu Miên đóng cửa lại, nhanh chóng lấy từ tủ quần áo ra một cái váy, trốn ra phía sau bình phong.
Lục Thư Hàn ngồi nơi đó lấy làm lạ, không biết Vân Tiểu Miên lại nghịch ngợm gì, bèn vừa lật sách vừa chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, Vân Tiểu Miên đã ra tới, chậm chạp đến trước mặt Lục Thư Hàn, bắt đầu nhảy một điệu múa. Lục Thư Hàn buông sách trên tay, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vân Tiểu Miên, không biết ý nàng là gì. Vân Tiểu Miên thấy nàng buông sách, bị mình thu hút ánh nhìn, lại nhảy càng thêm hăng say.
Vân Tiểu Miên làm gì biết nhảy múa đâu, ở trong thôn cũng chưa từng thấy ai nhảy múa, nàng chỉ nhớ mang máng hồi đó ở trong thị trấn có diễn tuồng, có cô nương kia nhảy múa câu dẫn người, với cả mấy nam tử trong thôn thường kể cho các nàng nghe chuyện cổ về hồ ly tinh, hình như có nói hồ ly tinh cũng rất hay nhảy múa, thế thì mình cũng nhảy cho nó chuẩn bài.
Lục Thư Hàn lại từng xem qua không ít tiết mục múa, nàng thấy Vân Tiểu Miên trước mắt mình lúc thì xoay xoay, lúc thì lắc lắc, có khi còn vặn vẹo, qua một hồi lâu mới mơ hồ phản ứng lại, ra là Vân Tiểu Miên đang nhảy múa cho mình xem. Lục Thư Hàn nghĩ, ban ngày mình không có ở nhà, Vân Tiểu Miên ở nhà chắc là rảnh quá nên mới mày mò tự tập múa, nếu nàng thích, chi bằng mời sư phụ về dạy nàng.
Vân Tiểu Miên thấy Lục Thư Hàn không bị câu dẫn giống như những người trong truyện kể, cầm lòng không đặng mà đứng lên nhảy múa cùng mình, nghĩ ngợi, lại đến gần vài bước. Lục Thư Hàn thấy nàng tới gần, lại thẳng người lên vài phần, trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng lại căng thẳng. Vân Tiểu Miên như vậy, có phải là chờ mình khen nàng không nhỉ?
Lục Thư Hàn không đành lòng đả kích Vân Tiểu Miên, khẽ cắn môi vỗ tay: “Tiểu Miên múa đẹp ghê ta!” Vân Tiểu Miên nghe xong lời nàng nói, rốt cuộc cũng ngừng lại, nàng cứ lặp đi lặp lại những động tác đó quả thật cũng hơi mệt mỏi. Lục Thư Hàn rót cho nàng ly trà: “Nếu Tiểu Miên đã thích múa đến vậy thì để ta mời sư phụ về dạy cho em nhé? Như vậy em ở nhà một mình cũng sẽ không nhàm chán.”
Vân Tiểu Miên nghĩ thầm, mình nhảy lâu như vậy mà chẳng thấy Lục Thư Hàn phản ứng gì, chắc do xiêm y kín mít quá, nghe người ta nói, những hồ ly tinh đó khi nhảy múa phải lộ da lộ thịt trông mới hấp dẫn, biết vậy vừa rồi mình không nên luyến tiếc mà xé hẳn một mảng xiêm y ra.
Còn nữa, mấy động tác này của mình Lục Thư Hàn đều nhìn thấy cả rồi, lần sau sẽ không còn mới mẻ nữa, mời sư phụ đến cũng tốt, mình sẽ học thêm mấy động tác mới rồi lại đến câu dẫn nàng.
Vân Tiểu Miên gật đầu đồng ý, Lục Thư Hàn cười lấy khăn tay đưa qua: “Xem em đổ mồ hôi nhiều chưa kìa.”
Kể từ đó, mỗi khi ngủ, Lục Thư Hàn đều sẽ ôm Vân Tiểu Miên vào trong ngực hôn rồi hôn rồi hôn rồi hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn…