Có lẽ do lần đầu tiên nhận được tín hiệu hồi đáp một cách chủ động từ phía Cốc Dương với câu “Hẹn mai gặp em”, đêm đó An Thanh nằm trên giường phấn khích đến mức không ngủ được, trằn trọc mãi mới thiếp đi thì sáng sớm đã tỉnh như sáo, không đợi được nữa mà rời khỏi nhà. Đến khi cánh cổng nhà họ Cốc hiện ra trước mắt, cô mới tỉnh táo lại và nhận ra còn lâu mới tới giờ hẹn.
An Thanh đứng trước cửa chần chừ một chốc, nhìn đồng hồ vẫn còn hơn một tiếng nữa, định tới quán cà phê gần đó giết thời gian. Lúc xoay người, khi khóe mắt cô liếc thấy bóng người bên cửa sổ lầu hai thì cô ngây người.
Góc độ kia là phòng khách nhà họ Cốc chứ không phải là phòng ngủ mà Cốc Dương một mực nấp bên trong, nhưng cả căn nhà chỉ có cửa sổ đó mới có thể nhìn thấy người ra vào chỗ cổng chính. Anh ấy, vẫn luôn chờ mình ư?
[Kỳ vọng và áp lực xã hội càng cao thì càng khiến con người ta không thể chịu đựng nổi và chọn cách trốn tránh. Phần lớn những người ở ẩn đều tự tra tấn tinh thần, bọn họ rất khao khát được ra ngoài, nhưng lại không thể thuyết phục nổi bản thân mình. Nếu như tìm thấy động lực thì tự khắc họ sẽ có dũng khí thực hiện…]
Thâm tâm An Thanh chợt thấy bộn bề, cô cố nén dòng lệ nơi đáy mắt, giữ nét mặt rạng rỡ, xoay người vẫy tay với bóng người kia rồi đẩy cổng bước vào nhà họ Cốc.
Một lần nữa, cô lại đứng trước cánh cửa quen thuộc kia, và lần này, cánh cửa ấy hé mở.
Dù cho chỉ là một khe nhỏ, nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy có một người đang hoảng sợ, đứng lấp ló sau cánh cửa.
An Thanh khẽ chào hỏi, người bên trong do dự trong khoảnh khắc, chợt cất lời: “Em, ăn sáng… chưa?”
An Thanh lắc đầu, bỗng nghĩ tới có lẽ người bên trong không nhìn thấy động tác của cô, đang định mở miệng thì đã thấy một bàn tay đặt lên thành cửa, những đốt ngón tay nhợt nhạt lộ dưới ánh nắng rạng ngời nổi rõ cả tĩnh mạch bên trong.
Cảm nhận được ánh mắt của An Thanh, những ngón tay kia bấu chặt lên thành cửa như thể làm vậy sẽ tiếp thêm can đảm cho chủ nhân nó.
“Nếu… nếu không ngại thì… anh… bây giờ muốn nấu cơm… cùng nhau…”
“Chúng ta cùng nhau nấu?” An Thanh nghiêng đầu nhìn qua khe cửa.
Cốc Dương dường như muốn nhảy dựng lên, bàn tay bấu trên cửa hầu như không dám buông lỏng: “Không không không… Anh nấu… Một mình anh… Xin em… hãy nghỉ ngơi thật tốt…”
Anh khẽ khàng đẩy cánh cửa ra, để cả người bại lộ trước mặt An Thanh, có thể thấy rõ anh đang bất an. Thời gian dài sống một mình khiến Cốc Dương đã quên mất cảm giác bị người khác nhìn chăm chú là thế nào, anh giống như một con ốc mượn hồn núp trong cái vỏ của mình, vừa bò ra ngoài bỗng thấy mọi thứ xung quanh quá sức lạ lẫm.
An Thanh chỉ nhìn lướt qua, cười động viên Cốc Dương một cái rồi lễ phép tránh nhìn anh chằm chằm.
Lần trước chẳng qua cô chỉ thoáng thấy Cốc Dương qua khe cửa, bây giờ chính thức nhìn thấy anh, An Thanh mới ý thức được chuyện người đối diện là đàn ông.
Dáng người anh hơi gầy nhưng thoạt nhìn rất tươm tất sạch sẽ, màu da tái nhợt và đôi lông mày rậm tạo cảm giác đối lập mạnh mẽ khiến khuôn mặt anh trông vô cùng sắc bén, song ánh nắng rực rỡ đã làm nhạt nhòa bớt sự u uất trên con người anh, tứ chi anh hơi co cụm, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn thờ ơ.
Sự tương phản kỳ lạ này khiến người ta bất giác muốn tìm tòi đến tận cùng, tuy khắp người Cốc Dương tản ra sự vô hại nhưng dù gì anh cũng cao hơn một mét tám, anh đứng trên cao nhìn xuống khiến tim An Thanh loạn nhịp, những lời cô muốn nói bỗng biến đâu mất. Anh đã chủ động bước ra, cô nên giữ khoảng cách mới khiến Cốc Dương thấy có cảm giác an toàn.
Cốc Dương rảo bước trong yên lặng đi về phía phòng bếp sau lưng anh còn An Thanh ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, cô chợt nghe thấy tiếng thở phào vọng ra từ trong bếp. Phòng bếp cách đó không xa, chỉ cần cô quay đầu là có thể nhìn thấy phân nửa người Cốc Dương.
Lúc Cốc Dương đong gạo thì người hơi khựng lại, đưa lưng về phía An Thanh. Có lẽ với tư thế này anh không nhìn thấy An Thanh nên thấy vững dạ hơn, nói chuyện trôi chảy hẳn, lưu loát hỏi cô “Em ăn khoảng bao nhiêu cơm? Có kiêng ăn gì không?”
Thấy Cốc Dương khoa chân múa tay như vậy, An Thanh bất giác khum tay thành ống nhòm để quan sát anh, không hiểu sao vừa lúc ngón cái chạm vào các ngón khác thì Cốc Dương tình cờ quay đầu lại, chứng kiến cảnh An Thanh đang ngắm anh.
An Thanh cúi đầu nhìn tay mình, hơi ngượng ngùng lắc đầu. Không khí chợt yên ắng, sau đó hai người đều làm bộ như không có chuyện gì xoay người đi. Động tác vo gạo rửa rau của Cốc Dương thành thạo đến mức lý tưởng, tạo cảm giác quái lạ.
Dù động tác của Cốc Dương rất nhẹ nhàng, nhưng An Thanh vẫn nghe thấy tiếng dao chạm thớt vang lên theo quy luật trong luật. Trong tiếng cắt nguyên liệu nấu ăn lặp đi lặp lại, bỗng dưng An Thanh thấy thoải mái hơn hẳn.
Cô vừa thả lỏng thì sự mệt mỏi chợt kéo tới do tối hôm qua ngủ không ngon, mí mắt cô díu lại, An Thanh cố chịu đựng một lúc, càng nhìn cái bàn càng thấy thích, cuối cùng không kiềm được mà kê đầu lên đó ngủ.
Sự lo lắng của Cốc Dương, theo tiếng thái thịt quen thuộc đều đặn cũng dần dần bình ổn.
Đến khi anh xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, quay đầu đã thấy An Thanh yên lặng nằm sấp trên bàn, hiển nhiên đã ngủ say…
Ánh nắng cách cô tầm ba mét, soi chiếu dòng bụi trôi nổi trong không khí, toàn bộ không gian cực kì yên tĩnh, yên tĩnh tới mức Cốc Dương có thể nghe thấy tiếng hít thở của An Thanh.
Gò má nhợt nhạt của Cốc Dương chợt đỏ ửng, anh làm mọi thứ thật khẽ khàng.
Hình như, có nhiều người không khó tiếp nhận như trong tưởng tượng…
An Thanh tỉnh vì đói.
Bên tai vang lên tiếng nước sôi sùng sục, không khí ngào ngạt mùi thơm của cơm mới chín, mùi rong biển hòa cùng mùi trứng, mùi ngào ngạt của tỏi chiên dầu, mà trêu ngươi nhất là mùi khoai tây và sườn heo hoà quyện vào nhau, chẳng những không mang theo mùi tanh mà còn đượm hương hồi và vị ớt cay.
Vì thế An Thanh tỉnh giấc, cô mơ màng nhìn vào trong bếp.
Trước mặt cô đã có một chén cơm đặt sẵn ở đó, những hạt cơm trắng muốt tỏa khói nghi ngút, trông óng ánh rất đáng yêu. Bên cạnh là một đĩa cải thìa xanh biếc vừa mới xào xong, còn lẫn vụn tỏi và phủ nước tương đen bên trên. Bên phải chén cơm là tô canh trứng nấu rong biển, ngoài rong biển xanh và trứng vàng nổi trên bề mặt, cô còn thấy tôm khô thấp thoáng dưới đáy.
Chiếc dĩa Cốc Dương đang bê tới lập tức thu hút tầm mắt An Thanh, nhất là mùi hương toả ra từ đó. Khoai tay màu vàng được cắt hạt lựu và sốt bằng tương đỏ, đối lập hẳn với màu thịt sườn. Phần cạnh của khoai tây được nấu hơi nhừ, kết hợp với cà rốt và ớt quyện vào nước sốt sền sệt trông cực kỳ hấp dẫn. An Thanh hoàn toàn vị mùi thơm của món này chinh phục.
Cốc Dương dọn món lên, sau đó ngồi đối diện An Thanh, ý bảo cô có thể ăn.
Trước hết, An Thanh uống một ngụm canh, vị ngon ngọt của canh làm cô tỉnh táo hẳn, cải thìa tươi giòn, khoai tây vừa vào miệng đã tan ra, thịt không hề có vị tanh, ngon mà lại chẳng bị khô, cộng thêm vị cay khiến món ăn ngon hẳn.
Bữa cơm này khiến An Thanh vô cùng thỏa mãn, hơn nữa không biết Cốc Dương tính toán thế nào mà lại nấu vừa đủ cho hai người ăn, hoàn toàn không lãng phí.
An Thanh chủ động dọn bàn và rửa chén, Cốc Dương vốn muốn ngăn cô nhưng bị An Thanh từ chối. Xong xuôi đâu đấy, An Thanh lấy một cái điện thoại di động trong túi ra, thân máy màu đen mới tinh hơi ánh lên, cô đặt nó lên bàn và nhìn Cốc Dương, thấy anh không có ý né tránh, cô mở lời: “Cô của anh nói với em là anh không bao giờ xài điện thoại, nhưng sau khi khai giảng em chỉ đến đây vào cuối tuần nên mới mua cái này tặng anh. Em mong sau khi đi học vẫn có thể liên lạc với anh.”
Nói xong câu đó, An Thanh thấy hơi thấp thỏm, giọng lí nhí hẳn.
“Trong đó đã lắp sẵn sim, và cũng có… cả số của em nữa…”
Nếu anh ấy không nhận thì phải làm sao?
Cốc Dương vô thức chạm vào tờ giấy được gấp chỉnh tề trong túi áo, rồi thò tay cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ trên bàn.
“Cảm ơn, rất hân hạnh được quen em… Anh là Cốc Dương.” Giọng Cốc Dương rất trịnh trọng, trịnh trọng đến mức khiến An Thanh thấy có phần không quen.
Anh vươn tay trái về phía An Thanh, cô lập tức nắm lấy tay anh, “Em, em cũng vậy, rất vui được biết anh, em là An Thanh…”
Hai bàn tay nắm một chỗ, bàn tay nhỏ nhắn của An Thanh bị tay Cốc Dương phủ lên, anh chỉ nắm hờ một cái rồi buông ra ngay còn An Thanh lại chẳng nỡ rời hơi ấm sau cái chạm tay kia.
Nếu không buông ra thì tốt biết bao!
Ý nghĩ đó lập tức bị chôn vùi nơi sâu thẳm trong tâm trí An Thanh, nhanh đến mức cô chẳng kịp phát giác.
…
Sáu giờ rưỡi tối, Thương Kỳ, cũng chính là biên tập Tiểu Thất liếc nhìn đồng hồ, đang định tắt máy vi tính để tan làm thì thấy khung trò chuyện báo có tin nhắn mới.
Vì thiết lập đối phương là người quan trọng, anh ta vội mở ra xem:
Cổ Thần: “Trả điện thoại lại cho cậu…”
Biên tập Tiểu Thất: “Sao vậy Cổ Thần? Đây là M6 phiên bản mới nhất, dùng không tốt à?”
Cổ Thần: “Tôi có điện thoại mới.”
Biên tập Tiểu Thất: “Hôm qua anh vừa hối em gửi cho anh, còn muốn đăng ký luôn mà…”
Cổ Thần: “Cảm ơn, à đúng rồi, đêm nay không có chương mới…”
Biên tập Tiểu Thất: “…” Cái quái gì thế?
Thương Kỳ toan nổi đóa thì đã thấy ảnh đại diện của người kia tối thui, chứng tỏ anh đã đăng xuất…
Đêm đó, Cổ Thần bùng chương.
Thương Kỳ hết cách phải giúp anh đăng một thông báo nghỉ phép.
Giữa lúc bầy độc giả gào khóc đòi tác giả đăng chương mới, Cốc Dương đang ôm điện thoại học cách sử dụng.
Lời của tác giả: Tui muốn vạch trần, tờ giấy trong túi áo Cốc Dương là số điện thoại của ảnh đó.
~ HẾT CHƯƠNG 3 ~